Trung Cung Lệnh

Chương 28




Tránh được nhất thời chẳng tránh được cả đời, Tang Chi bị người ta ấn huyệt nhân trung, không muốn tỉnh cũng phải tỉnh. Chẳng qua là nàng vốn vẫn tỉnh, cho nên vừa lúc người ta chạm tới, nàng đã phối hợp ăn ý mà tỉnh rồi. Có điều cung nữ nào đó hạ thủ quá sức tàn độc đi, dường như chỉ hận không thể ấn chết nàng. Tang Chi vừa mở mắt ra nhìn, quả thật, người kia là Lan Tú. Lan Tú nhìn xuống nàng, vẻ mặt như tượng, ánh mắt đóng băng còn lấp lóe tia oán hận, khiến Tang Chi không khỏi khẽ thảng thốt trong lòng.

"Nương nương, người tỉnh rồi." Lan Tú cung kính nói với người đang ngồi trên chủ vị phía bên kia, mà người đang đỡ trán ngồi trên chủ vị - có thể là ai khác ngoài Đổng Ngạc phi?

Nơi này, chính điện Thừa Càn cung, lúc này không có mấy người, trừ Đổng Ngạc phi đang ngồi trên chủ vị ra thì chỉ còn Lục Oanh và Lan Tú. Quét mắt nhìn trận thế này, Tang Chi thầm kêu không ổn trong lòng, không phải Đổng Ngạc phi giận tới mức muốn lập tức lấy mạng nàng chứ?

Nàng lo lắng bất an. Đến cuối cùng lại không thể chu toàn, thức thời mà nói ra những lời kia ở Từ Ninh cung. Những lời này nhìn vào có vẻ có lý không sơ hở, nhưng chỉ cần suy nghĩ một chút, liền nhìn ra được Tang Chi đang nói láo. Việc mang than tới các cung, mang than đen hay than Hồng La, mang bao nhiêu, hết thảy đều không tới phiên Tang Chi làm, hơn nữa trước nay Khôn Ninh cung chưa bao giờ đột nhiên thiếu than. Đổng Ngạc phi không cần hỏi gì nhiều, hiển nhiên đã biết cung nữ này còn có dụng ý, có ý đồ khác sâu xa hơn.

Lục Oanh cúi đầu đứng phía sau Đổng Ngạc phi, vụng trộm liếc nhìn Tang Chi với ánh mắt cực kỳ phức tạp. Lan Tú đứng cách đây xa hơn một chút, cũng là không hề nói một lời. Ở chủ vị, Đổng Ngạc phi yên lặng ngồi đó, bàn tay khẽ xoa mi tâm, sắc mặt tái nhợt như thể cực kỳ mệt mỏi. Nàng nhìn Tang Chi, đôi mắt tĩnh mịch sâu xa, khiến cho người ta không thể thăm dò dù chỉ là nửa điểm tâm tư của nàng.

Không ai lên tiếng, Tang Chi cũng không mở miệng. Lúc này tệ nhất là tự mình phá vỡ trận tuyến - Tang Chi tự nhủ - Cho nên nàng chỉ im lặng cúi đầu quỳ ở đó, lắng nghe sự yên tĩnh tuyệt đối của Thừa Càn cung.

Thời gian như thể đã đóng băng, không khí chậm chạp chảy xuôi thành dòng. Không biết đã qua bao lâu, lúc này Đổng Ngạc phi mới khẽ than một tiếng, hỏi, "Ngươi vẫn không chịu nói?"

Tang Chi cắn môi, đáy lòng lại thở phào. Nàng chỉ chờ có khoảnh khắc này. Đổng Ngạc phi lên tiếng trước, thậm chí còn không dùng hình với nàng. Khoảng thời gian trầm lặng vừa rồi đủ để Tang Chi nhanh chóng xoay vần suy nghĩ. Rốt cuộc thì nên đối mặt với tình huống này như thế nào? Trong lòng nàng hiện tại chỉ tâm tâm niệm niệm một câu - 'Trong phúc có họa, trong họa có phúc', bất cứ chuyện gì đều có tính hai mặt, tùy thuộc vào cách nhìn nhận vấn đề của người trong cuộc mà thôi. Nàng cũng đánh cược một phen, mạo hiểm mặc định rằng Đổng Ngạc phi là một người có lòng nhân từ, nhưng cũng là một người có tâm cơ rất sâu, bởi vì chỉ có thể là vì còn có tâm tư khác, cho nên mới hoài nghi hành động của nàng, mới giữ cho nàng một mạng. Bằng không, nếu Đổng Ngạc phi là một người nông cạn dễ bị cảm xúc nhất thời chi phối, hẳn là việc Tang Chi có mở miệng hay không cũng chẳng còn quan trọng, cái kết hiển nhiên cũng sẽ đều là vong thân, không thể bàn cãi.

May mắn, nhìn tình hình trước mắt, Tang Chi thầm nhủ ván cược này nàng thắng. Hơi thả lỏng một chút, nhưng đương nhiên không dám buông lỏng, nàng cúi đầu thật thấp, trán chạm xuống sàn, "Hồi bẩm nương nương, nô tỳ vô tội."

Lời vừa nói ra, không chỉ Lục Oanh và Lan Tú khó có thể tin, đến Đổng Ngạc phi cũng giật mình.

"Ngươi vô tội?" Đổng Ngạc phi như thể vừa nghe được một chuyện cười hài hước nhất thế gian, trên mặt quẩn quanh ý cười, nhưng ánh mắt lại sắc bén như dao, "Ngươi dối trên lừa dưới, coi thường Hoàng thất, mang trong lòng ý đồ bất chính, không những khi quân phạm thượng chọc thánh nhan phẫn nộ, còn khiến bệnh tình của Thái hậu càng nghiêm trọng, ngươi vô tội, phải không?"

"Hay cho tiện tì không biết trời cao đất dày, còn dám ôm tâm tư gây sóng gió ở Thừa Càn cung!" Lan Tú đầy phẫn nộ, bồi theo lời chủ tử.

"Tang Chi!" Lục Oanh cũng không nhịn được phải lên tiếng, như đang vừa đấm vừa xoa, "Đừng nói mê sảng nữa, mau mau nhận tội với nương nương, không chừng lúc ấy nương nương nhân từ, sẽ tha cho ngươi một mạng!"

Tang Chi vẫn quỳ rạp trên đất, trán chạm trên sàn, lúc này mới ngẩng đầu lên, ánh mắt mang theo cảm kích lướt qua Lục Oanh, rồi lại cúi đầu, từng chữ nhả ra như chém đinh chặt sắt, "Nương nương, nô tỳ, vô tội!"

Nàng vừa dứt lời, một bàn tay mạnh mẽ như gông cùm đã nắm lấy cằm nàng mà ngửa đầu nàng lên, 'ba' một cái, Lan Tú dồn sức giáng xuống một cái tát lên sườn mặt nàng. Cái tát như ngũ lôi oanh đỉnh khiến Tang Chi choáng váng, quai hàm như lệch đi, trong khoang miệng túa ra mùi tanh tanh ngọt ngọt.

"Chủ tử, người cần gì phải phí lời với tiên tì thấp hèn, cứ để nô tỳ lôi nàng xuống giải quyết là được rồi!"

"Nương nương!" Lục Oanh vội vàng xông tới, quỳ xuống trước mặt Đổng Ngạc phi, "Nương nương, dù Tang Chi thực sự có tội, nhưng nàng không đáng bị ban chết a! Xưa nay nàng đần độn u mê, hôm nay nàng lại làm ra chuyện này, nô tỳ tin cũng chỉ là do nhất thời ngu dốt, nàng tuyệt đối không có ác tâm tính kế hại chủ tử!"

Nhưng Đổng Ngạc phi trước sau cũng chỉ sâu kín mà nhìn Tang Chi, hồi lâu sau, khẽ nói, "Vậy lôi xuống đi."

Tang Chi chấn động. Nàng vốn tưởng rằng Đổng Ngạc phi sẽ hỏi nàng tại sao lại nói như thế, nhưng không ngờ lại trực tiếp như vậy. Tang Chi khó lòng giữ bình tĩnh, luống cuống, "Nương nương! Nô tỳ có chuyện muốn nói!"

Đổng Ngạc phi đang nâng chén trà nghi ngút khói đưa tới bên miệng, chợt nghe người kia kêu lên như thế, nàng sâu kín nhếch khóe môi. Nàng lúc này đã có thể hoàn toàn khẳng định, cung nữ tên Tang Chi này quả thực không đơn thuần. Vốn là nàng muốn hỏi, vì sao người tên Tang Chi này gây ra những chuyện như thế, tới lúc này lại khăng khăng mình vô tội, nhưng nhìn người kia bình tĩnh đến lãnh đạm quỳ trên đất, nàng lại lập tức đổi ý. Bởi vì nàng bỗng nhiên nhận ra, rất có thể cung nữ này đang âm thầm đánh với nàng một ván cờ đấy, mà trong ván cờ này, người kia hẳn là đang cược nàng sẽ tự mình mở miệng hỏi nguyên do. Hiểu được điều này, Đổng Ngạc phi lại lập tức hiểu thêm, mình mở miệng lên tiếng trước, ấy chính là mình đã thua nàng một ván rồi. Nhưng mà, sao có thể thắng Đổng Ngạc thị liền hai ván liên tiếp. Đổng Ngạc thị nàng có thể lên tới vị trí như ngày hôm nay, há lại để người ta lấn lướt hay sao? Huống chi, từ khi bắt đầu cho tới nay, nàng chưa bao giờ thua. Cho dù là minh tranh ám đấu với Thái hậu, nàng cũng đã nhiều lần bất phân thẳng bại, huống chi người trước mặt chỉ là một tiểu cung nữ. Cho nên tuy rằng nàng thực rất muốn biết lí do đấy, nhưng nàng vẫn lựa chọn sẽ không hỏi. Đổng Ngạc phi rõ ràng, lúc này nàng là dao thớt, còn Tang Chi người kia mới chính là một miếng thịt. Mạng sống của Tang Chi nằm trong lòng bàn tay Đổng Ngạc thị. Nàng muốn khiến miếng thịt này biết rõ, ai mới là chủ nhân Thừa Càn cung.

Tang Chi nói, lại vẫn thấy Đổng Ngạc phi lặng thinh không chút phản ứng, khiến cho nàng muốn đổ một thân mồ hôi lạnh. Lại vội vàng hô, "Nương nương!"

Đổng Ngạc phi như mắt điếc tai ngơ.

Lan Tú ghìm lấy cánh tay Tang Chi, mạnh mẽ lôi kéo nàng ra khỏi chính điện. Tang Chi giãy giụa theo bản năng, mà giãy dụa quá cường liệt khiến cho miệng vết thương còn đang dễ tổn thương trên lưng nàng rách ra, làm nàng đau đến cắn răng. Nhưng mà, sự đau đớn bất ngờ này lại kéo về tia tỉnh táo trong trí óc nàng. Hiện tại nàng chỉ là một tiểu tốt vô danh, mà ở thời đại này quân muốn thần chết thần không thể không chết, huống chi nàng lại chỉ là một cung nữ nhỏ bé. Nàng ngừng giãy dụa, hít vào một hơi thật sâu, nhìn Lan Tú càng khiến cho nàng có cảm giác cuộc đời nàng tới giờ phút này là một chuyện hoang đường không thể tưởng tượng nổi. Nàng không khỏi cười lên, "Tú cô cô không cần cố sức như thế, ta có thể tự mình đi được."

Lan Tú giật mình, kinh ngạc không thôi - Tang Chi ở giờ phút sống chết này vẫn còn có thể cười được! Hơn nữa còn cười tới thoải mái đấy, dường như hoàn toàn không ý thức được tình huống lúc này xấu tới mức nào. Lan Tú ngẩn ngơ theo, bàn tay đang ghìm Tang Chi cũng buông lỏng.

"Đa tạ." Tang Chi nhẹ nhàng thoát ra, còn khẽ nói một tiếng.

Lan Tú càng chấn động trong lòng, một tiếng 'đa tạ' này khiến cho nàng không biết phải phản ứng thế nào, lời thoát ra khỏi miệng lại thành, "Ngươi lại muốn làm loạn gì nữa?"

Tang Chi cười nhẹ, khẽ lắc đầu. Nàng thậm chí còn chẳng quay đầu lại, thanh âm không lớn không nhỏ, lẩm bẩm, "Đạo trời, có những chuyện muốn tránh cũng không thoát. Đổng Ngạc phi, ngươi tự mình giải quyết cho tốt a!" Nói, cũng chẳng hề nhìn lại lần nào nữa, ung dung đi thẳng ra ngoài. Nay Hoàng thái hậu đã biết chuyện của Tố Lặc, mà Hoàng thái hậu là ai? Là Hiếu Trang! Tố Lặc có Hiếu Trang Hoàng thái hậu làm chỗ dựa, Tang Chi cảm thấy như mình không cần phải lo lắng dù chỉ một chút. Hơn nữa, nàng biết chắc chắn vinh sủng quyền thế của Đổng Ngạc phi cũng chỉ như đóa phù dung, hôm nay cường thịnh rực rỡ đấy, rồi cũng sẽ nhanh tới ngày tàn lụi mà thôi.

Còn về bản thân nàng, nếu không tránh được cái chết, nàng còn có thể làm gì được nữa? Hơn nữa Tang Chi còn ẩn giấu trong lòng một phần chờ mong, liệu có phải hay không chết đi ở thế giới này, nàng sẽ có thể trở về thế giới kia? Không phải nàng không sợ chết, mà là không thể không chết, không còn sự lựa chọn cho nàng nữa. Huống hồ nàng đã vô cùng chán ghét triều đại này rồi, sự chán ghét mà chính nàng rõ nhất. Nàng không muốn ở lại nơi mạng người như cỏ rác, nơi nữ nhân không thể thành danh. Nơi mà cả cuộc đời không còn gì khác ngoài nô dịch, nhục nhã, lừa gạt tranh đấu, nhân tính đã bị bào mòn không còn lại một chút, khiến cho người ta sống không bằng chết, một nơi như thế thì còn gì để nàng lưu luyến? Tuy rằng nàng chưa từng từ bỏ cuộc sống, nhưng lúc này, cái chết lại như là một con đường giúp nàng có thể tự giải thoát.

Để một lần nữa mở mắt ra, hết thảy những thứ này đều trở thành một hồi ác mộng quỷ dị.

Tang Chi chậm rãi mà bước đi, giờ khắc này, ý niệm duy nhất trong đầu nàng ấy lời rời khỏi nơi này, và - Tố Lặc, mong ngươi một đời bình an khỏe mạnh.

Nhưng sự lãnh tĩnh phóng khoáng của nàng lúc này lại khiến Đổng Ngạc phi chấn động, khẽ run trong lòng. Đổng Ngạc thị đứng phắt dậy, bàn tay nắm lấy cỗ khăn tay, giọng nói nghe ra sự gấp gáp, "Khoan đã!"

Lan Tú nhìn thái độ của Tang Chi mà sững sờ, vì tiếng gọi này của chủ tử mới hoàn hồn, phản ứng lại mệnh lệnh của Đổng Ngạc phi, bước nhanh vài bước giữ chặt Tang Chi lại.

Tang Chi không ngờ gió đổi chiều nhanh như thế, thân thể lẫn tâm trí đều có chút không phản ứng kịp.

"Khoan đã." Lại nghe Đổng Ngạc thị nhẹ nhàng thở ra một tiếng, dường như tâm tình cũng đã ổn định lại.

--- Hết chương 28 ---

Editor lảm nhảm: Rồi hén, từ chương sau bắt đầu bài ngửa, kịch hay còn ở phía sau :v Chết không khó, sống nổi mới khó đó Tang TvT


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.