Trúc Ngoại Đào Hoa Khai

Chương 3




Sau khi từ trong phòng đi ra, trong viện đã đặt sẵng một chiếc ghế dựa, Hạ Tứ Lang cẩn thận đặt tiểu nhi tử ở trên ghế, Liên Sinh liền đắp cho hắn một kiện y phục coi như là tấm chăn.

“Đứa nhỏ này bị bệnh lâu như vậy, ngươi nói nó nếu như xảy ra chuyện không may, bảo ta làm sao mà sống tiếp a… Đều tại ta năm đó…” Đang nói, hai hàng nước mắt tràn mi. Hạ Mục lại bị Liên Sinh gắt gao ôm vào lòng.

“Thế nào lại nhắc tới việc này?! Ngươi năm đó cũng không phải cố ý, sao có thể trách ngươi được?!”

Hạ Mục không biết năm đó xảy ra cái gì, hắn cùng Liên Sinh dán chặt vào nhau, Liên Sinh ô ô khóc thành tiếng, nước mắt cũng theo đó chảy tới trên cổ trên lưng của hắn. Dòng nước mắt ấm áp khiến hắn có cảm giác đau đớn như là bị phỏng vậy, trong lòng cũng dậy sóng cuộn trào.

Mấy ngày qua, người nam nhân vóc dáng nhỏ nhắn gọi Liên Sinh này đều ôm hắn hống hắn, lau mặt rửa chân cho hắn, ban đêm hát ru hắn ngủ, tuy rằng mấy điều này là hắn hiện tại chẳng hề quá mong muốn, nhưng hắn vẫn rất cảm động. Hắn không biết mẹ hắn bộ dáng thế nào, đã từng từ trong sách cảm thấy đại từ mẫu thân chính là ôn nhu, ấm áp hòa ái. Như vậy tính ra, nam tử gầy gò trước mắt này không thể nghi ngờ là vị ‘ mẫu thân ’ hợp cách…

“Ba đừng khóc!!” Hạ mục ở trong lòng thở dài, cảm giác nơi ngực ê ẩm nặng trĩu. Hắn ngay từ đầu xác thực không muốn sống tại thế giới bất thường này, nghĩ tới có phải ở nơi này chết đi, là có thể trở lại thế giới ban đầu được hay không. Hắn vô pháp tưởng tượng bản thân sẽ có một ngày lấy chồng sinh con… Nhưng bởi vì một số người, một số việc, hắn do dự!

Trước tiên không nói đến có trở về được hay không, cho là có thể trở về thì thế nào? Hắn tại cái thế giới kia trộn lẫn đến không tài nào tốt nổi, hắn không có thân nhân, cái gọi là bạn bè cũng không có bao nhiêu thân cận. Hắn chính là một người cô đơn, hắn bần cùng, bất đắc dĩ, đối với tương lai không ôm hi vọng quá lớn. Trái lại ở đây người nhà của Hạ Tiểu Sam cho hắn cảm động, cho hắn ấm áp. Nước mắt ấm áp của Liên Sinh giống như cọng rơm cuối cùng đè chết lạc đà, tâm phòng ngự bắt đầu vỡ đê…

“… Tam nhi…”

Liên Sinh đầu tiên là sững sờ, từ lúc Tiểu Tam bị bệnh đến bây giờ, nó hầu như không có mở miệng được mấy lần. Đột nhiên gọi hắn một tiếng ba, hắn có chút phản ứng không kịp, thẳng đến khi một bàn tay nhỏ bé nhẹ nhàng giúp hắn lau đi lệ vương trên mặt, lòng hắn mới nặng nề đau xót, như là cảm nhận thấy điều gì, nước mắt càng cuộn trào mãnh liệt, ôm Hạ Mục khóc lớn.

Có lẽ, từ lúc này đây, Hạ Mục, phải xưng là Hạ Tiểu Sam!

Hạ Tiểu Sam cũng khóc, có thể là bởi vì thân thể này tuổi còn nhỏ, nước mắt rất dễ chảy ra, Liên Sinh ôm hắn khóc, kết quả khiến hắn khóc không ngừng được…

Cuối cùng chính là bởi vì còn nhỏ tuổi thân thể yếu đuối, Tiểu Tam khóc mệt mới ngã vào  lòng Liên Sinh nặng nề ngủ. Hạ Tứ Lang dỗ dành Liên Sinh hai mắt đã sưng đỏ, sau đó bế Tiểu Tam lần nữa ngủ say quay về ốc. Những ngày Tiểu Tam sinh bệnh, hắn cũng rất đau lòng, ngày đêm làm việc đồng án, giúp người trong thôn làm một ít việc vặt, mặt dày tìm hương thân hàng xóm vay tiền, chính là vì những chén thuốc kia, trong thôn có mấy người nói Tiểu Tam nhà hắn bị sơn thần tha mất hồn, không về được, dứt khoát đưa đến trong miếu là được. Nhưng đứa nhỏ nhà mình chỉ cần còn một hơi thở, tuyệt đối không thể cứ như thế mà bỏ mặc. Ngày hôm nay Tiểu Tam kêu lên một tiếng ba kia, khiến người làm cha là Hạ Tứ Lang ẩn ẩn cảm thấy, Tam nhi đứa nhỏ này cuối cùng cũng đã trở về… …

Tiểu Tam một lần ngủ là ngủ rất lâu, trong lúc mơ mơ màng màng hình như bị đút một chút đồ ăn, nhưng hắn đang vô cùng buồn ngủ, chỉ là dựa vào bản năng nuốt vào những thứ kia. Thẳng đến khi ánh sáng bắt đầu biến hóa, hắn cuối cùng cũng hoàn toàn thanh tỉnh. Lúc mở mắt ra, thì thấy bên giường có một hài tử bảy tám tuổi đang nằm úp sấp. Đó là nhị ca của Tiểu Tam tên Hổ Tử. Hổ Tử đang dùng mấy cọng cỏ thật dài biên cái gì đó, thấy Tiểu Tam mở to đôi mắt tròn tròn nhìn hắn, bật người nhếch miệng cười, lộ ra hàm răng trăng trắng.

“Nhị ca biên châu chấu cho ngươi chơi, được không?”

Tiểu Tam nằm ở trên giường vừa nghe vừa hắc tuyến, là một người sắp ba mươi, đối với loại đồ chơi châu chấu cỏ của con nít này thật không có chút hứng thú. Nhưng không cần cúi đầu cũng có thể thấy được cánh tay nhỏ bé như cái cây mồi lửa, nghĩ đến bây giờ Tiểu Tam chỉ có sáu tuổi, lại nhìn đến đứa nhỏ đối diện trong ánh mắt lấp lánh ánh sáng nhìn chằm chằm vào hắn. Liền gật gật đầu đã đầy hắc tuyến.

“Ai nha ~ biết biết mà, Tam nhi thích nhất là châu chấu nhị ca biên a! Trước đây ngươi muốn ta cũng không cho ngươi! Lần này nể mặt ngươi sinh bệnh ta mới cố ý tìm thanh tông diệp (1 loại lá cây bản dài) làm cho ngươi ni! Cái này nhất định là châu chấu đẹp nhất của chúng ta!!” Na hài tử dào dạt đắc ý đích ngẩng đầu ưỡn ngực.

Tiểu Tam nghe được lời này không khỏi dở khóc dở cười. Nhưng hắn không nghĩ tới tay nghề của đứa nhỏ quả thực rất tốt. Dùng tông diệp làm được châu chấu to bằng nửa lòng bàn tay của Tiểu Tam, vô cùng tinh tế, thần tình sống động. Khiến ‘ đại nhân ’ Tiểu Tam này cũng bị gắt gao hấp dẫn. Trên lưng châu chấu còn đính một sợi dây bằng tông diệp, dắt ở trên tay dùng để giật con châu chấu lên khiến nó nhảy theo mình như thiệt. Cái món này tuyệt đối có thể xưng là hàng mỹ nghệ, bày bán trên vỉa hè cũng có thể bán được giá tốt!

“Hổ Tử làm gì đó?! Lại trêu chọc đệ đệ ngươi?!! Nếu như lại chọc Tiểu Tam nhi khóc, cẩn thận cái mông của ngươi!!” Liên Sinh vừa vào ốc thì thấy đứa con thứ hai ở bên giường hoa chân múa tay rất vui vẻ, lập tức giáo huấn, hắn nhớ rõ đứa con này có bao nhiêu lần khi dễ đứa con thứ ba của hắn, thường thường không chú ý một chút là có thể làm cho tam nhi khóc lớn.”Đi, giúp đại ca ngươi dọn bàn đi!”

Bữa tối của người nhà nông đều là ăn xong trước khi trời tối, như vậy thì nhờ chút dư quang còn có thể dọn dẹp nhà cửa một chút, đợi sau khi bầu trời hoàn toàn tối đen tự nhiên là lên giường ngủ. Cơm tối cũng là thời gian trong nhà tề tựu đông đủ nhất, Hạ Tứ Lang từ ruộng đồng trở về, Thạch Đầu giúp nhà người ta chăn trâu cũng thường thường cùng cha nó về nhà. Hổ Tử có chút nghịch ngợm, thích chạy nơi nơi chơi đùa, nhưng giờ cơm tuyệt đối sẽ về nhà! Liên Sinh thấy Tiểu Tam tinh thần so với lúc trước tốt hơn không ít, liền mặc xiêm y cho hắn, ôm đến trong viện chuẩn bị ăn cơm. Trên bàn bày hai món chay một thau cơm bằng gạo lức. Điều này cho thấy chất lượng cuộc sống trong nhà thực sự không được tốt lắm, gạo lức vàng vàng, bát thức ăn lớn đen tuyền. Cái bát bằng gốm thô vốn màu nâu đỏ, trên bàn bày một ấm trà nhìn như là đồ gốm, nhưng rõ ràng đã có niên đại rất lâu rồi, miệng ấm sứt mẻ cả ra, hơn nữa còn thiết mất cái nắp đậy. Đương nhiên, nói là ấm trà, bình thường nó cũng chỉ là phụ trách làm nguội nước sôi mà thôi, nhà Hạ Tứ Lang chính là uống không nổi một miếng trà.

Liên Sinh vội vàng bới cơm cho mọi người, Thạch Đầu thừa cơ xoa xoa đầu Tiểu Tam, hướng Tiểu Tam hàm hậu cười. Khí trời có chút nóng, người một nhà liền trực tiếp ở trong sân ăn. Hộ gia đình nghèo nông thôn, ăn uống cũng không có gì chú ý, một đám vừa ăn vừa nói chuyện. Hổ Tử thích nháo nhất, cái đầu không lớn, nhưng thanh âm lấn át mọi người, đang nói đến chuyện nó là Ngưu Đản đi mò tôm. Tiểu Tam lúc này vẫn còn yếu ớt ngồi ở trong lòng Liên Sinh, tiểu thân thể bị bệnh hơn nửa tháng, hắn chính là muốn tự mình ngồi, cũng tọa không thẳng nổi. Hắn cự tuyệt ý muốn đút hắn ăn của Liên Sinh, tự mình dùng cái muỗng gỗ chậm rãi múc canh.

Liên Sinh cố ý nấu cho hắn một chén diện phiến thang*, nguyên liệu chính là bột mì, bên trong còn chử một quả trứng gà. Tiểu Tam xem ra, vị đạo thực sự không được tốt lắm, nhưng thấy phần cơm trong bát những người khác, dưới sự so sánh, hắn hoàn toàn không thể lại phát biểu ý kiến gì. Tuy rằng đều là con nhỏ trong nhà, nhưng Thạch Đầu cùng Hổ Tử đều theo người lớn ăn cơm canh thô ráp. Hổ Tử còn nhỏ, có lúc ánh mắt ngắm đến trong bát Tiểu Tam, có thể thấy được rõ ràng trong mắt nó là ước ao cùng nước bọt nơi khóe miệng, nhưng nó cũng không có ầm ĩ đòi hỏi, chỉ là nuốt nước bọt, lớn tiếng nói, nó ngày hôm nay lại chiến thắng ai ai ai!!

Người nhà này rất bần cùng, nhưng cũng không có bởi vậy mà mặt mang sầu khổ. Trên bàn cơm nước cũng không ngon miệng, nhưng người ăn đều không nhanh không chậm cảm thấy rất là thỏa mãn, một nhà năm nhân khẩu ngồi ở trong viện khi hoàng hôn buông xuống vui vẻ sôi nổi mà ăn cơm. Rõ ràng là căn nhà đơn sơ ở cùng cơm nước khô cằn, nhưng khiến Tiểu Tam trong lòng cảm thấy tốt đẹp vô hạn…

*Diện phiến thang :canh nấu với bột mì cán mỏng thái bản nhỏ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.