Trúc Mã Là Sói

Chương 8: Cùng anh Tấm đi làm giấy tờ giả




Bánh cà rốt trứng, cháo ngũ cốc, cà phê Cappuccino, bánh mì kẹp thịt... Nhan Tiếu đã bị những hương vị thơm ngon đánh thức, mơ màng tỉnh giấc thì thây trên bàn bày đầy đồ ăn sáng giàu dinh dưỡng khiến người ta thèm rỏ dãi. Nhưng vấn đề là... có phải mình đang nằm mơ không?

Nhan Tiếu dụi mắt, đồ ăn ngon không biến mất, bụng thì réo "o... o" không hề khách khí. Nhan Tiếu ôm bụng, chưa dám động tay. Cau mày nghĩ một lát, đêm qua viết xong đơn xin việc, xong một bản, trước khi lên giường đi ngủ, hình như... đúng là cô không nấu đồ ăn sáng!

Hơn nữa, rõ ràng là đồ ăn trên bàn còn đang bốc khói, lẽ nào là do Ngọc Hoàng đại đế thấy cô thất nghiệp tội nghiệp quá, cũng tìm cho cô một cô Tấm sao? Nhan Tiếu còn đang suv nghĩ lan man thì món ăn cuối cùng, trứng tiềm tàu xì, cũng đã được bày lên bàn. Nhan Tiếu đưa mắt nhìn theo ánh tay bê đĩa, chủ nhân của cánh tay liền nghiêng đầu, ánh mắt lấp lánh, chớp chớp mắt nhìn Nhan Tiếu.

Ồ hóa ra không phải là cô Tấm, mà là "anh Tấm"!

Mặc dù đã nhìn khuôn mặt đẹp trai này hàng nghìn hàng vạn lần, nhưng nhìn cảnh yêu nghiệt đeo chiếc tạp dề hoa hòe hoa sói, lần đầu tiên được chứng kiến vẻ đảm đang của ông nội trợ, Nhan Tiếu "á" một tiêng, lùi lại.

Văn Dịch không thèm quan tâm, nhướng mày, vỗ vào đầu Nhan Tiếu nói: "Á cái đầu em ấy, mau ăn thôi!".

Tình này cảnh này, đúng trước bàn ăn toàn các món ăn ngon, Nhan Tiếu không thể cảm động một chút. Cô không cho rằng việc đột nhiên thức giấc, trong phòng con gái con đứa mọc ra anh Tấm duyên dáng, đẹp trai là điều gì hay ho. May mà đêm qua cô không nổi hứng lên giường trong trạng thái lõa thể.

Gạt hết mọi suy nghĩ kỳ quái trong đầu, Nhan Tiếu lên tiếng hỏi trước: "Anh vào đây bằng cách nào vậy?".

Yêu nghiệt tháo tạp dề ra, đưa tay vuốt mái tóc rối, rồi mới nghiễm nhiên móc từ trong túi ra một chùm chìa khóa, đeo vào ngón tay, lắc qua lắc lại: "Anh có chìa khóa của nhà vợ anh, thấy lạ lắm sao?".

Nhan Tiếu tạm thời lờ đi khuôn mặt cợt nhả, lưu manh của yêu nghiệt run rẩy chi vào chùm chìa khóa đó, la lớn: Ai đưa cho anh vậy?!". Vừa nói xong, Nhan Tiếu đã thây hối hận. Tay ôm trán, đã hiểu ra vấn đề. Chuyện cao tay, có tầm như thế này, ngoài thái hậu đại nhân, còn ai có thể làm được?

Phía bên này, yêu nghiệt vẫn cười hềnh hệch, ngoạm miếng bánh mì nói: "Mau vào ăn thôi, bản thiếu gia đã vất vả cả buối sáng rồi. Này, Nhan Tiếu, đã bao lâu em không nấu nướng ở nhà rồi, bếp bám đầy bụi".

Sự việc đã đến nước này, Nhan Tiếu cũng không nói gì nữa. Sau khi xác định được mình đang mặc váy ngủ, nhưng vẫn được coi là chỉnh tề, trong trạng thái chỗ nào cần che đều đã che, cô khoác một chiếc áo blazer lên người rồi cũng ngồi vào ăn sáng. Không ăn chỉ có thiệt, đằng nào cũng đói.

Nhan Tiếu vừa ăn cháo vừa nhìn yêu nghiệt đủng đỉnh uống cà phê, hỏi thăm dò: "Anh có mục đích gì vậy?". Không phải tự dưng mà yêu nghiệt lại đến làm anh Tấm, chắc chắn hắn phải có âm mưu gì đó.

Nghe Nhan Tiếu hỏi vậy, yêu nghiệt bĩu môi, đáp với vẻ ấm ức: "Nấu cơm cho em cũng cần có mục đích hả? Em quá coi thường anh đấy, anh chỉ đến để quan tâm đến em. Gần đây tìm việc thế nào rồi?".

Nghe thấv vậy, Nhan Tiếu liền dừng tay lại, thở dài. Thực tế là chuyện tìm việc không thuận lợi, rất không thuận lợi. Công ty nhỏ thì Nhan Tiếu không muốn làm, công ty lớn lại chưa chắc đã ưng cô. Cứ như thế, cao không tới, thấp không xong, đã gần nửa tháng rồi, tiền tiết kiệm mỗi ngày mỗi cạn dần, Nhan Tiếu không sốt ruột sao được, đã thế lại không dám thể hiện gì trước mặt thái hậu.

Thấy Nhan Tiếu trầm tư, Văn Dịch liền hắng giọng một tiêng: "Nếu... tạm thời chưa tìm được công việc nào phù hợp thì hay là em sang chỗ anh, coi như giúp anh một thời gian, có được không?".

Nhan Tiếu sững người, ngẩng đầu lên nhìn yêu nghiệt. Yêu nghiệt đưa mắt nhìn ra chỗ khác vẻ ngại ngùng rồi gãi đầu nói: "Em cũng biết đấy, công ty mới thành lập, giấy tờ công văn nhiều vô kể. Chế độ chấm công hằng ngày, chế độ lương bổng đều phải làm, em làm nhũng việc này quen rồi, thà nhờ em còn hơn là tìm người ngoài".

"Công ty đã lấy giấy phép kinh doanh chưa?" Nhan Tiếu biết gần đây yêu nghiệt bận tối mắt tối mũi, ngoài việc phải chăm sóc ông Văn, quan trọng nhất là lo chuyện công ty. Lúc đầu cô tưởng phải mất một thời gian nữa mới có giấy phép kinh doanh, không ngờ lại xong sớm như vậy.

Nghĩ đến đây, đột nhiên Nhan Tiếu lại nhớ đến lời đề nghị hoang đường của thái hậu hôm trước, mặc dù thấy không ổn, nhưng vẫn hạ giọng hỏi nhỏ: "Không phải anh vẫn nói không đủ vốn đó sao? Nhà bán được rồi à?".

Yêu nghiệt ngoác miệng cười, coi đó, hắn còn chưa nhắc đến, cá đã cắn câu rồi. "Anh muốn bán lắm, nhưng tiếc là mẹ em ghê gớm quá! Ngày thứ hai sau khi bọn mình bị "phát hiện", ông ngoại anh đã biết chuyện này, bâv giờ đừng nói đến chuyện bán nhà, ngay cả giấv chứng nhận sở hữu nhà cũng bị giấu đi rổi, anh bán sao được."

Nhan Tiếu tặc lưỡi, sao thái hậu lại làm quá vậy nhỉ?

"Thế bây giờ phải làm thế nào?" Không thể... để cô và yêu nghiệt lấy nhau thật được. Thực ra, hôm đó, sau khi bị thái hậu lôi về nhà, Nhan Tiếu cũng đã suy nghĩ. Mặc dù Văn Dịch lúc thì điên điên khùng khùng, lúc thì chơi khăm cô, nhưng xét về tổng thể vẫn là người tốt, thành phần gia đình cơ bản. Hai đứa lại lớn lên cùng nhau từ nhỏ, hiện tại hắn muốn phát triển sự nghiệp, kể cả là đưa tiền cho hắn đầu tư cũng không phải là không được. Dù gì thì tám trăm ngàn nhân dân tệ đó cũng là khoản tiền từ trên trời rơi xuống mà.

Tuy nhiên, nếu chỉ vì giúp yêu nghiệt mà đánh cược cả hạnh phúc của mình, Nhan Tiếu ngừng một lát, ánh mắt trong trẻo dần sa sầm, cô cúi đầu không biết đang nghĩ gì.

Thấy vậy, Văn Dịch lôi từ trong túi ra một đồ vật đã chuẩn bị từ lâu, đẩy ra trước mặt Nhan Tiếu nói: "Này, em xem đi".

Nhan Tiếu định thần nhìn kỹ, chỉ thấy đề mục của công văn trên bàn ghi rất rõ: Hiệp định góp vốn đầu tư. Xem lướt một lượt, thấy ghi những quyền lợi và nghĩa vụ của người góp vốn đầu tư mở công ty, Nhan Tiếu mím chặt môi, chưa kịp nói gì, yêu nghiệt đã chống tay lên cằm, nét mặt lộ rõ vẻ châm chọc: "Cụ thể thế nào em cứ nghiên cứu từ từ, đừng đến lúc ký rồi mới nói trong hợp đồng có nhiều điếm hớ. Ấy, em phải cẩn thận chứ, dân làm ăn là ghê gớm lắm đấy! Cẩn thận không đến lúc đó lại thua lỗ, chi biết khóc!".

Nhan Tiếu cắn chặt môi: "Yêu nghiệt...". Không biết từ bao giờ, giữa hắn và cô phải có kiểu hợp đồng này mới tin tưởng được nhau? Cô chưa bao giờ lo ngại rằng sau khi đưa tiền cho hắn sẽ không lấy lại được nữa, chỉ có điều cảm thấy lời đề nghị đó của thái hậu...

Nhan Tiếu hít một hơi thật sâu, lắc đầu. Bao năm qua, trải qua bao nhiêu chuyện, làm sao có thể không có cảm giác lần này yêu nghiệt từ nước ngoài về bám riết lấy cô, hết nói "anh yêu em" lại đòi làm đám cưới, làm sao trong lòng không rung động cho được.

Nhưng mỗi khi nhớ đến chuyện cũ, nhớ đến tính cách lông bông, coi trời bằng vung của yêu nghiệt, Nhan Tiếu lại thấy sợ, sợ một khi đã trao tình cảm cho hắn sẽ không lây lại được nữa. Văn Dịch không biết Nhan Tiếu đang nghĩ gì, nhưng cũng đoán được tám, chín phần. Hắn vỗ vai cô, nói với giọng rất nghiêm túc, một sự nghiêm túc hiếm có: "Em yên tâm. Anh chỉ không muốn để em chịu sức ép về mặt tâm lý, càng không muốn để cuộc hôn nhân của bọn mình xây dựng trên âm mưu quỷ kế. Nếu đầu tư, chắc em sẽ tin anh chứ?".

Nghe những điều này, Nhan Tiếu cũng cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều: "Nhưng phía thái hậu và ông ngoại anh thì phải làm thế nào?".

"Việc này thì đơn giản thôi, bọn mình giả vờ kết hôn là xong."

"Giả vờ kết hôn?" Nhan Tiếu sửng sốt. "Anh đánh giá thấp thái hậu quá đấy! Chắc chắn về nhà bà sẽ đòi xem giây đăng ký kết hôn."

Văn Dịch cười hề hề: "Chuyện này đơn giản thôi, đường Thanh Vân rao bán đầy chứng minh thư, bằng tốt nghiệp đến giấy đăng ký kết hôn, giấy chứng nhận độc thân, giấy chứng nhận trai tân, gái tân, chẳng thiếu cái gì. Chỉ sợ em không nghĩ được ra chứ không có gì là không làm được cả".

Nhan Tiếu: “…”

——Tôi là dải phân cách “chủ quan”——

Và thế là, sau rất nhiều lời dỗ ngon dỗ ngọt của anh Tấm, cộng với việc nể hắn vì tự dưng hắn có mặt ba ngày liền ở nhà mình, hết nấu nướng lại quét dọn nhà cửa, Nhan Tiếu đã đồng ý đi làm giấy đăng ký kết hôn giả.

Sáng nay, Nhan Tiếu ăn mặc chỉnh tề, chuẩn bị xuất phát. Mang theo chứng minh thư, sổ hộ khẩu, ảnh rồi cùng Văn Dịch đến "trung tâm làm giấy tờ giả" như lời đồn thổi của giang hồ để đăng ký. Nhưng trên đường, càng đi Nhan Tiếu càng cảm thấy bất thường, mãi cho đến khi đi đến một tòa nhà, cô mới dừng lại.

Văn Dịch đi trước ngoái đầu lại, nét mặt vẫn tỏ vẻ thờ ơ: "Sao vậy?".

Nhan Tiếu vặn lại: "Không phải đi làm giấy đăng ký kết hôn giả đó sao?". Cô cố tình nhấn mạnh chữ "giả". Gã kia lại đáp rất nghiễm nhiên: "Đúng vậy, thì đang chuẩn bị vào đó thôi".

Nhan Tiếu nắm tay lại thành nắm đấm, cố gắng kìm chế không bóp cổ gã kia rồi chỉ vào tấm biển của tòa nhà rồi gào lớn: "Thế anh giải thích cho em Cục dân chính làm giả Giấy! Đăng! Ký! Kết! Hôn! Như thế nào! Anh có bao giờ nghe nói giấy tờ thật và giấy tờ giả bán cùng một chỗ không?". Hoặc cũng có thể là Văn Dịch muốn nói với cô rằng, thực ra Cục dân chính này cũng là cơ quan hoạt động phi pháp.

Văn Dịch bị gầm đến điếc cả tai, nhưng vẫn cười tươi như hoa, kéo Nhan Tiếu nói: "Suỵt, bà xã, nói nhỏ thôi, người ta đang nhìn mình kia kìa!".

Nhan Tiếu biết rõ là mình đang bị lừa, bèn hất tay yêu nghiệt ra, trợn mắt: "Ai là bà xã của anh? Đồ không biết thế nào là xâu hổ!!". Nếu mấy ngày trước cô còn có một chút ảo tưởng về yêu nghiệt, thì bây giờ chút ảo tưởng này đã vỡ tan! Nào là "không muốn để cuộc hôn nhân của bọn mình xây dựng trên âm mưu quỷ kế", nói đến con kiến trong lỗ cũng phải bò ra!

"Văn Dịch, sao anh không đi đâu mà chết đi!!" Chửi xong, Nhan Tiếu quay đầu định bỏ đi, nhưng vừa nhấc chân lên thì lại chết đứng ngay tại trận. Cách đó không xa, thái hậu, ba và cả giáo sư Văn đều đang đứng yên và nhìn về phía bên này. Thấy Nhan Tiếu cũng nhìn trân trân, thái hậu vừa đỡ giáo sư Văn vừa mắng: "Đồ ngôc, nhìn thấy ông mà không ra đỡ à?".

Trong lúc đó yêu nghiệt đứng sau Nhan Tiếu đã chạy đến trước mặt ba vị tiền bối, đỡ giáo sư Văn. Đầu óc Nhan Tiếu bỗng nhiên trống rỗng, không kịp phản ứng gì.

"Mẹ, sao mẹ lại đến đây?" Giọng Nhan Tiếu run rẩy, mặc dù vẫn chưa rõ tình hình lắm, nhưng cô biết, chắc chắn cô đã bị chơi một vố. Một vố rất đau.

Thái hậu liền mắng: "Vớ vẩn, mày đăng ký kết hôn, mẹ không có đủ tư cách đến chứng kiến giây phút này thì còn ai đủ tư cách nữa? Cháu bảo thế có đúng không, Văn Dịch?".

Nhan Tiếu nghẹt thở: "Chứng kiến giây phút kỳ tích này?". Không cần phải đoán nữa, ngoài chàng Đông Gioăng Lưu Khiên [Ảo thuật gia trò nổi tiếng của Trung Quôc.] ra thì chỉ có kẻ vô liêm sỉ đứng trước mặt nói ra được câu nói thời thượng này.

Nhan Tiếu vừa nghĩ vừa trợn mắt nhìn yêu nghiệt. Văn Dịch lại cười tươi như hoa, đỡ ông ngoại, nét mặt ngập tràn hạnh phúc vì sắp lấy được vợ: "Đúng hôm ông ra viện, ông cứ đòi đến. Anh cũng không ngăn được. Ông đợi ở đây một lát và đừng xúc động quá nhé! Bác sĩ nói ông xúc động là dễ ốm lắm đây. À, Tiếu Tiếu…”

Nhan Tiếu nghiến răng, hiểu ngay ra ý hắn: Nếu bây giờ em dám nói bọn mình đăng ký kết hôn giả thì tính mạng của ông ngoại anh sẽ bị đe dọa bất cứ lúc nào, em cứ tính kỹ! Hít một hơi thật sâu, Nhan Tiếu nhắc mình bình tĩnh, thật bình tĩnh, rồi cô nhìn sang phía thái hậu. Nếu nói ra sự thật, cô sẽ bị thái hậu bóp cổ chết, không nói thì sẽ uất ức mà chết vì bị lừa lấy chồng. Đằng nào cũng phải chết, có khi còn lôi theo cả mạng giáo sư Văn, làm thế nào bây giờ?!

Các đôi chuẩn bị đăng ký kết hôn ngồi chờ ngoài hàng ghế ở hành lang của Cục dân chính. Các đôi tình nhân chuẩn bị trở thành vợ chồng, đôi thì anh anh em em, đôi thì cười khúc khích trêu ghẹo nhau, chỉ có một kẻ ngồi trong xó, khóe miệng giật giật, sắc mặt nhợt nhạt, vừa nhìn là biết đang bị bắt ép, không tỏ vẻ gì là hạnh phúc khi sắp trở thành vợ người khác. Nhan Tiếu nghĩ đến việc yêu nghiệt từ lúc thông đồng với thái hậu, sau đó đánh chìa khóa, làm anh Tấm đế cảm hóa cô, cuối cùng là lừa cô đến Cục dân chính. Đi bước nào chắc bước ấy, giỏi lắm!

Trước khi lấy nhau đã thế này, lấy nhau rồi...

Nhan Tiếu tưởng tượng ra cảnh gã nọ hóa thân thành sói vồ tới, không kìm được, người run lên, ba cô ngồi bên cạnh không kìm được, người cũng run lên. Nhan Tiếu liếc ba một cái tỏ thắc mắc, dường như ngay từ lúc đến cổng Cục dân chính, đồng chí ba đã tỏ ra ngơ ngác, đôi mắt vô hồn, dáng vẻ này chắc chắn không khá hơn cô là bao.

"Ba, con lấy chồng mà sao ba lại rầu rĩ như vậy?" Lẽ nào trong thời khắc quan trọng này, một người bình thường thích chơi hoa, thích chơi cổ phiếu, thích chơi đổ cổ, thậm chí thích xem thời sự nhưng không thích quan tâm đến con gái như đồng chí ba lại bị đánh thức tình phụ tử, biết mình mắc nợ con gái quá nhiều, không muốn cho cô lấy chồng nữa ư?

Nghe thấy con gái gọi, bàn tay đang nắm thành nắm đấm đặt trên đầu gối của ông Nhan lại mở ra, rồi lại nắm thành nắm đấm, cứ lặp đi lặp lại như vậy, một hồi lâu mới nói với giọng bi thương: "Tiếu Tiếu... Con có biết... cuộc hôn nhân này của con... không may mắn, không may mắn không?".

Nhan Tiếu tranh thủ lúc ba người kia xếp hàng ở đầu bên kia, không nghe thấy tiếng nói chuyện ở bên này, bèn hỏi nhỏ: "Thế có nghĩa là thế nào hả ba?".

"Ba..." Đồng chí ba định nói gì xong lại thôi, mắt liếc nhìn xung quanh một lượt theo bản năng, sau khi xác định không có ai để ý đến, ông mới ghé sát vào tai con gái nói: "Nhà mình bị trộm vào!".

"Gì cơ ạ? Ú... ù..."

Nhan Tiếu vừa thốt lên đã bị đồng chí ba bịt chặt miệng: "Nói nhỏ thôi! Nói nhỏ thôi!".

Nhan Tiếu thắc mắc: "Ba lẫn rồi à? Mình bị trộm hỏi thăm chứ có phải đi ăn trộm đâu mà sao ba cứ lén lén lút lút vậy. Mà sao chuyện lớn như vậy mà ba không nói sớm, con...". Đang nói, đột nhiên Nhan Tiếu im bặt. Sao lại thế nhỉ? Kể cà đồng chí ba có lẫn thì tại sao thái hậu đại nhân mồm loa mép giải nhà cô không nhắc gì đến chuyện này?

Thấy vậy, ba Nhan Tiếu đoán chắc là con gái cũng nhận ra được điều gì bất thường, bèn gật đầu nói: "Trộm trong nhà!". Vì không dám vạch áo cho người xem lưng nên không dám nói mà.

Nhan Tiếu không sống cùng ba mẹ, nhà chỉ có hai ông bà. Người bị lấv trộm là đồng chí ba, vậy thì tên trộm trong nhà này...

Khóe miệng Nhan Tiếu giật giật: "Ba đừng nói linh tinh, phải... phải điều tra cho rõ ràng…”.

Chưa nói dứt lời đồng chí ba đã rơm rớm nước mắt:

"Sao lại chưa điều tra rõ ràng, sổ tiết kiệm của ba mất tiêu rồi, trong đó là số tiền tiết kiệm bao năm qua ba đầu tư vào cổ phiêu cộng với tiền được mừng tuổi từ nhỏ đến lớn, tổng cộng phải hơn một trăm ngàn nhân dân tệ. Hu... hu".

Nhan Tiếu sững người một lát, tua lại thước phim trong đầu, nhớ những điều mà thái hậu nói ở nhà yêu nghiệt hôm đó, bảo chi cần yêu nghiệt lấy cô thì bà sẽ đầu tư cho hắn một triệu nhân dân tệ. Một triệu nhân dân tệ... Từ trước đến nay Nhan Tiếu biết rất rõ tiền riêng của thái hậu có bao nhiêu, cộng cả vào cũng chỉ có mấy chục ngàn, cộng thêm khoản tiền tám trăm ngàn nhân dân tệ đó, nếu như thế thì hơn một trăm ngàn còn lại...

Nhan Tiếu lặng lẽ nhìn ba, vỗ vai ông với vẻ nuối tiếc rồi an ủi: "Con xin chia buồn với ba. Nhưng ba cũng thật bất cẩn quá, món đổ quý giá như vậy lại để lộ tẩy".

Rõ ràng là nỗi đau trong lòng đồng chí ba vẫn chưa nguôi ngoai, ông thều thào nói: "Cuộc hôn nhân này cùa con thua thiệt quá! Ba không thể hiểu, rõ ràng là ba đã cất giấu rất cẩn thận...".

Nghe thấy vậy, mắt Nhan Tiếu đột nhiên sáng lên, cô hỏi: "Ba, có phải ba dán số tiết kiệm lên trần tủ quần áo bằng băng dính không?".

Thấy thế đồng chí ba tỏ ra vô cùng hoảng hốt, lắp bắp: "Sao mày lại biết? Chẳng lẽ mày là nội gián à? Mày tiết lộ cho mẹ mày hả?!".

Nhan Tiếu đưa tay ôm trán, thở dài nói: "Đồng chí ba, ba và phu nhân của ba thực sự là có tiếng nói chung. Chỗ đó... cũng chính là nơi giấu tiền mà thái hậu mới nghĩ ra, chính vì thế...". Nhan Tiếu nhún vai, kết quả không cần nói ra cũng đủ biết. Ba không bị lấy trộm thì còn ai bị lấy trộm nữa.

Biết được sự thật, sắc mặt của đồng chí ba từ xanh chuyển sang đỏ, từ đỏ chuyển sang tím, chưa kịp phản ứng gì, thái hậu đã đỡ ông Văn đi từ đầu kia hành lang đến: "Hai ba con đang nói chuyện gì vậy? Tiếu Tiếu, mau vào đi, chuẩn bị đến lượt hai đứa rồi đấy, đừng có ngồi mãi ở đây thế".

Nghe thấy vậy, một cảm giác bi ai như chuẩn bị bước lên máy chém bao trùm lấy Nhan Tiếu. Cô đứng dậy, chân run run, chưa kịp rảo bước, thì bất thình lình đồng chí ba bổ nhào tới, kéo tay cô con gái rượu, chưa nói được gì, nước mắt đã lưng tròng. Thấy cảnh đó, mọi người xung quanh đều tưởng rằng cha thương con gái, không muốn con gái lấy chồng. Ông Văn nhìn thấy thế cũng sụt sịt nói: "Chú cứ yên tâm, cháu trai tôi mặc dù không giỏi giang cho lắm nhưng cũng là thằng bé ngoan. Một trăm năm nữa tôi cũng chỉ có hai đứa nó, chắc chắn tôi sẽ không đối xử tệ với con gái chú đâu".

Lúc này, ba Nhan Tiếu đâu còn nghe vào được những lời đó. Ông giật mạnh tay con gái, cuối cùng cũng đã thốt ra câu nói đang giấu kín trong lòng: "Tiếu Tiếu, con gái của ba... Thôi con cứ nghiêm túc mà kết hôn đi, kết hôn rồi đừng có bao giờ ly hôn! Lần này vốn liếng của ba bị dồn hết vào đó rồi, tiền của ba, hu hu.”

Tất cả mọi người đều ngất xỉu.

——Tôi là dải phân cách “mua rẻ bán đắt”——

Lúc Nhan Tiếu đi đến chỗ Văn Dịch, chỉ còn một đôi nữa là đến lượt họ.

Yêu nghiệt ngồi trên chiếc ghế băng nhìn Tiếu Tiếu, mắt chớp chớp với vẻ vô cùng khoái chí: "Hai cha con vừa diễn vở Bạch Mao Nữ và Dương Bạch Lao à? Này, anh không phải là Hoàng Thế Nhân đâu, mà kể cả có là Hoàng Thế Nhân đẹp trai như anh thì chắc chắn sẽ có hàng ngàn Bạch Mao Nữ bám riết lấy".

Nhan Tiếu trợn mắt nhìn yêu nghiệt, thấy hắn tỏ ra dương dương tự đắc sau khi âm mưu thành công, đang định đáp trả đôi câu thì nghe yêu nghiệt cúi người xuống nói nhỏ: "Nhưng bao nhiêu Bạch Mao Nữ như vậy, anh chỉ cần có em...".

Nhan Tiếu tức lắm, nhưng không biết phải nói gì, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ ngắm cảnh, ngừng một lát mới nói: "Văn Dịch, làm thế này có gì là hay ho không?". Kể cả có kết hôn thật, sau đó thì sao? Quan hệ giữa họ có cái thiện được không? Họ có quên được chuyện ba năm về trước không?

Nghe thấy vậy, Văn Dịch mỉm cười cúi đầu xuống nhìn ngón tay mình: "Tiếu Tiếu, ngày mai mình đi mua nhẫn cưới nhé! À, còn váy cưới, tuần trăng mật... đám cưới phải đợi hai nhà khoa học nghỉ hè về nước mới tổ chức được, em không băn khoăn gì chứ?".

Nói xong, yêu nghiệt liền kéo tay Nhan Tiếu, Nhan Tiếu tức nổ đom đóm mắt vì những điều hắn nói. "Đừng đùa nữa!"

Văn Dịch hấp háy mắt, hồi lâu mới ngẩng đầu lên nói: "Ai bảo anh đùa? Tiếu Tiếu, anh hiểu rồi. Theo đuôi một cô gái bề ngoài kín đáo, tâm hồn lại phong phú như em thực sự là rất mất công. Về nước, anh đã tỏ tình với em, nhũng việc cần làm cũng đểu làm rồi, em có đáp lại gì không? Không hổ! Con ếch chọc vào nó, nó còn có phản ứng, em thì một mực ngủ đông. Thế nên anh cũng không luộc ếch bằng nước nóng nữa, đối với những kẻ khùng khùng như em thì biện pháp tốt nhât là đi đăng ký kết hôn ngay".

"Anh..." Nhan Tiếu vừa thốt ra thành tiếng, đôi vợ chồng phía trước cũng đã đi ra, nhân viên liền gọi: "Số 22, đôi số 22 đâu?".

Yêu nghiệt cười rất ngây thơ, lắc lư tấm biển trên tay, dắt tay Nhan Tiếu nói: "Tiếu Tiếu, đến lượt bọn mình rồi".

Những việc tiếp theo thì đơn giản hơn nhiều. Nộp giấy tờ điền mẫu đăng ký kết hôn, ký tên... Suốt cả quá trình, Nhan Tiếu đểu tỏ ra không tập trung. Cô nhìn tên mình trên tờ đăng ký, vẻ mặt thẫn thờ.

Tờ giấy mỏng như thế này, chữ ký của hai người, mấy cái dấu đỏ, có thật họ đã trở thành hai người gần gũi nhau nhất thế gian rồi không? Đây có được coi là lừa hôn không? Nhưng tại sao từ đầu đến cuối mình không hề chống lại mà ngoan ngoãn ký tên theo ý của đối phương?

Rồi còn sau này... sau này làm thế nào? Đây không phải là kết hôn giả, cũng có nghĩa là cô và yêu nghiệt có hàng ngàn mối liên hệ với nhau, rồi hai người sẽ sống với nhau ư, liệu một ngày nào đó... nhỡ... như ba năm về trước...

Trong lúc Nhan Tiếu thẫn thờ, nhân viên hành chính đã nhắc đến chuvện nộp tiền. Nghe thấy vậy, theo phản xạ, Nhan Tiếu liền sờ vào ví tiền, nhưng ngay lập tức bị một bàn tay ngăn lại, nhìn lên, đôi mắt yêu nghiệt lâp lánh, trêu: "Em còn khách khí làm gì, anh vẫn đủ tiền trả khi mời em đi đăng ký kết hôn. Đừng rút tiền nữa, để anh trả.

Nghe thấy câu này, nhân viên hành chính liền bật cười: Thanh niên bây giờ khôi hài thật đấy".

Sau khi mọi thủ tục xong xuôi, cầm tờ giấy đăng ký kết hôn in chữ vàng mà Nhan Tiếu vẫn thấy hơi choáng váng. Đơn giàn như vậy... là bước vào vòng vây rồi hay sao? Đột nhiên nhớ đến một câu nói trong cuốn tiểu thuyết nọ: "Đôi khi ôm một người cần có nhiều can đảm hơn việc bước vào một thành trì". Cô đang thầm thương cho mình, thì đã bị ôm vào lòng, bên tai là giọng nói ấm áp của Văn Dịch: "Vợ yêu, anh yêu em!".

Nhan Tiếu nhắm mắt lại, tận hưởng giây phút yên bình này trong trạng thái tự dối mình dối người. Nếu câu này được nói từ ba năm trước thì tuyệt vời biết bao!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.