Trừ Yêu Truyện

Chương 145




Thấy rõ gương mặt nam nhân, A Dung ngẩn ra, trên mặt có vài phần thất vọng, ngón tay buông lỏng rụt trở về.

"A Dung..." Yến Chi thấy A Dung đã tỉnh lại, vươn tay lau nước mắt còn chưa khô cạn, đau lòng nói:"Muội đừng đau khổ, ca ca sẽ luôn ở cạnh muội,"

"Yến Chi ca ca không cần lo lắng, A Dung không sao." A Dung nhỏ giọng trả lời.

Bời vì hôm qua nàng khóc quá thương tâm nên giọng nói có chút khàn khàn. Nàng tùy ý nói hai câu với Yến Chi rồi vội vội vàng vàng xuống giường đi tìm Thái Cửu.

Trong đầu hiện lên cảnh tượng xảy ra trong sơn động hôm qua, mũi A Dung lại chua xót, nàng hy vọng đó chỉ là giấc mơ của mình, mọi thứ diễn ra hôm qua đều là giả.

Đi đến trước phòng Thái Cửu, nàng đẩy cửa ra liền nhìn thấy Thái Cửu đang nhắm mắt nằm trên giường. A Dung khựng người, không dám tiếp tục tiến vào, hiện thực quá mức tàn khốc khiến nàng không dám đối mặt.

Nàng hít một hơi thật sâu, chậm rãi đi đến mép giường, run rẩy duỗi tay chạm vào khuôn mặt Thái Cửu, nhiệt độ lạnh băng, xúc cảm cứng đờ khiến tim nàng đập thình thịch, ngực đau nhói từng cơn. Nước mắt lại ứa ra nhòe mắt, A Dung cắn môi nhìn gương mặt tái nhợt của Thái Cửu, khóc không thành tiếng.

Suốt một buổi trưa nàng mới chấp nhận sự thật rằng Thái Cửu đã thực sự qua đời. Sau đó Yêu hậu, Yêu đế tới Đồ Sơn, họ biết được tin Thái Cửu đã chết, trong nháy mắt trở nên già đi rất nhiều. Yêu hậu khóc đến bi ai, Yếu đế ở bên cạnh không ngừng an ủi, mấy ngày trước Yêu đế tính ra kiếp nạn của nhi tử nhưng đã là số mệnh, không có cách nào cứu vãn.

Tang lễ của Thái Cửu cử hành ba ngày ở Đồ Sơn, ba ngày sau thi thể hắn đặt trong quan tài băng, dùng xe thần trở lại Đông Cung, đưa về hoàng lăng sau núi Đông Cung.

Hôm đưa tang, A Dung mặc một thân bạch y mộc mạc, vấn tóc lên búi thành búi của phụ nhân đã kết hôn, bên tai cài một bông hoa trắng nhỏ, không trang điểm phấn son, khuôn mặt thanh tú, trang nhã. A Dung ôm nhi tử, ngồi trên thần xe khác, đi theo quan tài Thái Cửu cùng trở về Đông Cung.

Nàng tận mắt thấy quan tài Thái Cửu bị chôn xuống đất, đá vôi bao trùm lên quan tài, nước mắt từ khóe mắt rơi xuống, trong lòng thương tiếc, nam nhân tên là Đông Hoàng Thái Cửu sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa.

*

Một tháng sau.

Đồ Sơn.

Từ khi Thái Cửu qua đời, cả người A Dung hao gầy đi không ít, nàng vẫn mặc bạch y mộc mạc như cũ, bên tai cài hoa trắng, liên tục túc trực bên linh cữu.

Thái Thập đã lâu không thấy cha, thỉnh thoảng ngẫu nhiên sẽ gọi ê a một hai tiếng, mắt to đen bóng nhìn chằm chằm đống đồ chơi Thái Cửu đưa cho trên chiếc giường gỗ, nó vươn tay nhỏ muốn lấy xuống.

A Dung thở dài trong lòng, cúi người thơm lên mặt Thái Thập, nó có lẽ không hiểu rằng cha nó sẽ không bao giờ đến nữa. Nàng lấy từ giường gỗ cái lục lạc đưa cho Thái Thập, Thái Thập nắm lấy lắc lắc, rồi lại giơ tay muốn lấy những cái khác. Nó giãy giụa kịch liệt, A Dung đành ôm nó sát lại gần đống đồ chơi xem nó muốn cái gì.

Thái Thập vương tay sờ loạn một hồi trong đống đồ chơi cùng hộp gỗ, "Rầm" một tiếng, hộp gỗ đang xếp ngay ngắn rơi xuống nằm ngổn ngang trên sàn, nắp hộp bị tung ra, đồ vật bên trong tung hết ra ngoài.

A Dung ngồi xổm xuống muốn nhặt đống đồ bị rơi ra, nhìn những trang sức quý giá cùng thư từ trong đó, đột nhiên ngây ngẩn cả người. Nàng nhặt một bức thư gấp đôi lên, mở ra, nhìn những dòng chữ trên giấy, hốc mắt A Dung dần dần ướt đẫm, những giọt nước mắt trong suốt như pha lê nhỏ xuống làm ướt cả trang giấy mỏng. Nàng nghẹn ngào, khóc lóc oán trách:"Đồ ngốc, Đông Hoàng Thái Cửu chàng chính là đồ ngốc, vì sao không nói sớm hơn?"

Nàng vừa khóc vừa nhặt các hộp gỗ lên, mở từng hộp ra, mỗi hộp đều là một món trang sức, hoặc cây trâm, hoặc khuyên tai, hoặc vòng cổ, hoặc vòng tay, cực kỳ lộng lẫy sang quý, vừa nhìn đã biết giá trị xa xỉ. Mỗi tầng lót của hộp đều đựng một phong thư, chữ viết trên giấy cứng cáp có lực, phóng khoáng tiêu sái, bày tỏ tình yêu của nam nhân với nữ tử mà hắn ái mộ, dưới mỗi tờ giấy đều ký tên —— Đông Hoàng Thái Cửu.

A Dung mở cái hộp cuối cùng, bên trong là đôi khuyên tai mã não bạch ngọc, đột nhiên nàng nhớ ra đây là đôi khuyên mà mình đã từng bỏ đi. Tại sao đôi khuyên này lại ở chỗ Thái Cửu?

A Dung nghi hoặc mở thư ra, trên giấy viết:

"Xúc xắc lung linh hòa đậu đỏ, thương nhớ sâu đậm người có hay*, A Dung, ta thích nàng.

Ngày ấy khi nàng hôn trộm ta, khuyên tai rơi xuống giường, ta biết nàng đã sớm ái mộ ta, chỉ là trước đó ta cư xử quá tàn nhẫn khiến nàng đau tận tâm can, vì thế bây giờ nàng mới lạnh nhạt với ta.

Thực xin lỗi, A Dung. Ta thật tồi tệ, phải chờ đến khi mất đi mới biết nàng quan trọng với ta thế nào. Sau khi nàng rời khỏi cung, lòng ta trống rỗng như cái xác không hồn, sống không còn gì thú vị. Ta không thể chịu đựng được những ngày không có nàng, cho nên ta tới đây.

Ta tới để chuộc tội.

Hậu vị của ta sẽ luôn giữ cho nàng, trừ nàng ra vĩnh viễn không lập hậu. Không được nàng tha thứ, kiếp này ta liền không cưới.

Trước kia ta nợ nàng, sau này, mỗi ngày ta đều tặng nàng ít đồ, chỉ mong bù đắp chút thương tổn trong lòng nàng. Một năm có 365 ngày, nếu ta đưa đủ 365 mónđồ trang sức, A Dung có thể tha thứ cho ta không?

Có thể là không muốn, dù sao trước kia ta khiến nàng chán ghét như vậy.

Nhưng cũng không sao, ta có thể đưa 730 món, hoặc là 1009 món. thậm chí nhiều hơn thế, ta nguyện ý đưa đến khi A Dung bằng lòng tha thứ cho ta mới thôi.

—— Đông Hoàng Thái Cửu."

Đọc xong lá thư, nước mắt A Dung đã chảy xuống ướt một nửa trang giấy. Nàng nghẹn ngào, lẩm bẩm tự nói:"Đồ ngốc, vì sao chàng không nói sớm hơn, nếu chàng sớm cho ta thấy tâm ý, ta sẽ tha thứ, hiện giờ âm dương cách biệt, chúng ta đã bỏ lỡ nhau rồi."

Xúc xắc lung linh hòa đậu đỏ, thương nhớ sâu đậm người có hay: Thời Đường, xúc xắc thường được làm bằng xương hay sừng động vật, người ta đục lỗ rồi nhét kín đậu đỏ ở bên trong để màu sắc thêm phần rõ nét, trên mặt xúc xắc có những chấm đỏ là hồng đậu nằm sâu tận trong xương cốt, biểu thị tương tư khắc cốt ghi tâm của ta với người, người có biết không?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.