Trừ Yêu Truyện

Chương 119




“Lục tiểu thư, cẩn thận.” Mị ôm A Dung suýt chút nữa té ngã, đỡ nàng đứng thẳng dậy.

A Dung sợ bóng sợ gió một hồi, nàng sờ lên cái bụng tròn trịa của mình, nhìn Mị, cảm kích nói:"Là do ta không cẩn thận, đa tạ Mị công tử cứu giúp."

“Lục tiểu thư đừng khách khí, đây là việc tại hạ nên làm.” Mị câu nệ nói, vành tai hơi phiếm hồng.

Vừa rồi hắn vừa ôm Lục tiểu thư. Trên người Lục tiểu thư có mùi thật thơm, so với túi thơm đưa cho hắn còn dễ ngửi hơn.

Đang lúc Mị mơ màng, một cơn gió lạnh ụp đến, “Rầm” một tiếng, hắn bị một cổ lực cường đại đẩy mạnh lên vách tường phía sau. Cổ bị bàn tay to nắm lại, càng ngày càng thu chặt hơn, Mị khó khăn hô hấp, hắn nhíu mày, khi nhìn thấy rõ khuôn mặt người tới, kinh ngạc nói:"Điện hạ?"

Ánh mắt Thái Cửu lạnh lùng nhìn chằm chằm hắn, môi mỏng chậm rãi phun ra bốn chữ:"Ngươi phản bội ta."

Thái Cửu dùng ngữ khí trần thuật, hắn không dò hỏi, có thể thấy được trong lòng có bao nhiêu tức giận. Bàn tay to bắt đầu dùng sức siết lại, sát khí trong mắt Thái Cửu càng thêm dày đặc, thị vệ ti tiện này lại dám chạm vào nữ nhân của hắn, tìm chết!

A Dung đứng một,bên nhìn Thái Cửu đột nhiên đến thăm, vẻ mặt kinh ngạc, nhưng hiện tại không phải là thời điểm để kinh ngạc, sắc mặt Mị trông rất tệ. Nàng vội vàng dùng toàn bộ yêu lực vận chưởng, đánh về phía cánh tay Thái Cửu. Quả nhiên cánh tay nhanh chóng rút lại, nhanh nhẹn lùi lại sau hai bước. A Dung lập tức tiến lên phía trước che cho Mị, tức giận quát Thái Cửu:"Ngươi định làm gì? Sao có thể giết hại người vô tội?"

Nhìn A Dung bảo vệ Mị như vậy, cơn giận trong lòng Thái Cửu càng tăng lên. Hắn vừa mới quay về Đông Cung, chưa kịp cơm nước gì đã đánh xe tới gặp nàng, lại nhìn thấy nàng cùng nam nhân khác chàng chàng thiếp thiếp. Nàng cho hắn kinh hỉ như vậy sao?

Thái Cửu đè lại cơn giận trong lòng, duỗi tay nâng cằm A Dung lên, nhìn khuôn mặt khiến hắn ngày đêm tư tưởng, từng câu từng chữ của hắn biểu thị công khai chủ quyền của mình:"Đồ Sơn Dung, đừng quên thân phận của mình, ngươi chính là nữ nhân của Đông Hoàng Thái Cửu ta."

Nữ nhân của hắn sao?

Khóe miệng A Dung cong lên cười khổ, mũi bất giác có chút chua xót. Hai tháng nay không gặp hắn, nàng có thể ngừng nghĩ về chuyện cũ thương tâm, vì sao hắn lại muốn gợi lại những hồi ức đau khổ của nàng?

“Bốp” một tiếng, A Dung đánh lên tay Thái Cửu, nàng nhìn hắn bi phẫn nói:"Trở thành công cụ sinh sản cho Đông Hoàng gia các ngươi, trở thành thế thân để ngươi phát tiết dục vọng, đây là nữ nhân mà ngươi nói sao?"

Nàng lắc đầu, tiếp tục nói:"Ta chưa từng đáp ứng làm nữ nhân của ngươi, lúc trước đã nói qua, sinh đứa bé xong, giao cho Đông Hoàng gia các ngươi rồi ta sẽ rời đi, sau này hai chúng ta đôi bên không thiếu nợ."

“Ta…” Thái Cửu nghẹn lời, nhất thời không biết nên nói gì.

Lúc trước hai người thật sự có nói như vậy, nhưng hiện giờ hắn không muốn để nàng đi, không có nàng, đêm khuya hắn sẽ ngủ thế nào đây?

Thái Cửu bước lên phía trước, vươn ngón tay ra muốn lau đi nước mắt của A Dung, hắn muốn ôm nàng, an ủi nàng. Nhưng chưa kịp chạm vào A Dung, nàng đã nghiêng người tránh thoát. Tay Thái Cửu lúng túng ngừng lại giữa không trung.

A Dung quay lưng, dùng mu bàn tay nhanh chóng lau nước mắt. Nàng quay đầu lại, như không có việc gì nhìn Thái Cửu, dùng giọng điệu bình tĩnh nói:"Điện hạ, thỉnh ngài nhìn cho rõ ràng, ta là Đồ Sơn Dung, không phải là thất muội, điện hạ chớ có nhận sai người. Ta biết trong lòng điện hạ yêu thất muội sâu đậm, thỉnh điện hạ tự trọng, đừng làm ra những hành động bất nhất với tâm tư."

A Lê?

Thái Cửu vừa nghe đến tên A Lê, đột nhiên ngây ngẩn cả người. Người hắn yêu sâu đậm là A Lê sao?

Hắn vuốt ngực mình, hồi tưởng lại bộ dáng A Lê, ấn tượng còn sót lại trong đầu có chút mơ hồ, đã rất lâu rồi hắn không còn nghĩ tới A Lê. Hắn đã từng thật sự rất yêu A Lê, nhưng hiện tại thì sao, vẫn còn yêu sao?

Hiện tại tâm Thái Cửu thật loạn, trong đầu nhất thời hiện lên khuôn mặt nhỏ non nớt của A Lê, rồi lại hiện lên khuôn mặt thanh lệ của A Dung, hắn không hiểu nổi tâm tư của chính mình, rốt cuộc hiện tại trái tim mình trung thành với ai.

Đang lúc Thái Cửu tâm phiền ý loạn, tiếng bước chân nhẹ nhàng truyền đến, A Dung nói lớn với A Dung cùng Mị:"Hoàng phi, Mị công tử, bữa tối đã xong, có thể dùng bữa rồi."

Phát hiện phía trước còn có người, A Xuân giật mình, nàng nhìn kỹ lại, a, hóa ra là điện hạ à.

“Hoàng phi, chúng ta có nên mời điện hạ vào dùng bữa cùng không?” A Xuân nhỏ giọng hỏi A Dung.

A Dung nhìn vẻ mặt buồn khổ của Thái Cửu, cho rằng hắn đã hoàn toàn tỉnh ngộ, rốt cuộc bản thân đã nhận sai người, trong lòng đang áy náy với thất muội. Nàng lắc đầu, nhẹ giọng nói:"Không cần, cơm canh đạm bạc không đáng để điện hạ để mắt tới, điện hạ cao quý như vậy chỉ ăn cao lương mỹ vị trong cung thôi, không cần để ý tới hắn, một lát nữa điện hạ sẽ hồi cung, chúng ta đi thôi."

“Vâng ạ.” A Xuân trong lòng mừng thầm, nàng vội vàng tiến lên đỡ A Dung về phòng dùng bữa.

Điện hạ không cùng bọn họ dùng bữa càng tốt, nàng chỉ làm đủ đồ ăn cho ba người, nếu như điện hạ lưu lại dùng bữa, nhất định nàng ăn không đủ no.

Mị đứng phía sau nhìn Thái Cửu đang cau mày, hắn chắp tay hành lễ rồi đi theo A Dung, cùng các nàng về phòng. Mị là do Yêu hậu phái tới bảo hộ A Dung, hiện tại hắn không cần nghe lệnh Thái Cửu, chỉ cần đảm bảo an toàn cho A Dung là được.

Thái Cửu đứng tại chỗ, nhìn ba người dần dần đi xa, trong lòng một mảng chua xót. Hắn biết đây là A Dung trào phúng hắn, bởi vì lúc trước hắn nói đủ loại châm chọc nàng nên trong lòng nàng ghi hận hắn.

Ba người A Dung vừa vào nhà không bao lâu, bên trong liền bay ra mùi thức ăn thơm phức, cùng tiếng nói chuyện hòa hợp khi ăn cơm. A Dung cũng không coi mình là hoàng phi, dù sao thì sau khi sinh hài tử xong nàng cũng sẽ rời khỏi Đông Cung. Nàng cũng không coi A Xuân và Mị là hạ nhân mà coi bọn họ thành bằng hữu của mình, cho phép bọn họ cùng ngồi trên bàn dùng bữa.

Lúc trước Mị và A Xuân rất sợ hãi, không dám vượt qua quy củ, nhưng mà A Dung cương quyết yêu cầu, mấy lần sau bọn họ liền hòa hợp ở chung.

Ba mươi phút sau, mọi người rốt cuộc cũng dùng xong bữa tối, A Xuân thu dọn chén đũa, Mị bồi A Dung ra ngoài tản bộ tiêu cơm, vừa mới đi đến trong viện đã thấy Thái Cửu vẫn đứng ngay giữa đình viện.

A Dung không nghĩ tới Thái Cửu vẫn còn ở đây, nàng cho rằng hắn đã sớm trở về. Nhưng mà việc hắn có ở đây hay không thì cũng có liên quan gì tới nàng, nàng không muốn chào hỏi với hắn. A Dung làm lơ Thái Cửu, đi vòng qua đường khác, Mị theo sát ngay sau. Thái Cửu sải bước tiến lên, ngăn A Dung lại, hắn nhẹ giọng nói:"Cùng ta hồi cung đi."

A Dung quét mắt nhìn Thái Cửu, hỏi ngược lại:"Vì sao phải hồi cung?"

Thái Cửu sớm đã nghĩ kỹ lý do thoái thác, hắn hắng giọng, làm ra bộ dáng vì A Dung mà suy nghĩ, chậm rãi nói:"Thôn trang này hẻo lánh, điều kiện sống hàng ngày không tốt, ngươi sống ở đây không tiện, hạ nhân khó tránh khỏi mà hầu hạ không chu toàn, hồi cung thì sinh hoạt sẽ càng thêm đảm bảo."

“Không cần, ta cảm thấy nơi này khá tốt, thanh tĩnh nhàn nhã, không khí tươi mát, có lợi cho việc dưỡng thai.” A Dung cự tuyệt không chút do dự, nàng vòng qua Thái Cửu, tiếp tục đi về phía trước.

Thấy A Dung không có ý định quay về, Thái Cửu bắt đầu luống cuống, hắn tóm lấy tay nàng, nhẹ giọng nói:"Cùng ta hồi cung đi, ngươi không ở đây, ban đêm ta không ngủ ngon được."

Lời hắn nói mềm nhẹ dường như mang theo ý khẩn cầu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.