Trừ Yêu Truyện

Chương 108




Nhìn sắc trời ngoài phòng, thời gian cũng không còn sớm nên Thái Cửu cũng không định ngủ tiếp. Hắn cầm quần áo từ trên giá mặc vào, để tỳ nữ mang nước ấm đến, sau khi rửa mặt, hắn ngồi vào bàn chờ A Dung tỉnh lại để đưa nàng đi thỉnh an mẫu phi.

Nhàn rỗi không có việc gì để làm, Thái Cửu cầm sách lên đọc, đến khi hắn đọc được hơn nửa quyển sách, ngoài cửa sổ nắng đã chiếu nóng gắt như lửa, đã đến chính ngọ mà A Dung vẫn còn chưa tỉnh, Thái Cửu có chút sốt ruột.

Nữ nhân này là heo sao? Sao có thể ngủ nhiều như vậy!

Ngày đầu tiên chuyển vào Đông Hoàng mà ngủ trương lên không chịu dậy thỉnh an mẫu phi, một tí quy củ cũng không có, chắc hắn phải giáo huấn nàng thật tốt. Thái Cửu tức giận đi đến mép giường, xốc đệm chăn ra, túm tay A Dung kéo nàng lên.

“Á...Ngươi làm gì vậy?” A Dung ngồi trên giường, mở ra đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ nhìn Thái Cửu, khó hiểu hỏi.

Thái Cửu liếc nàng một cái, giọng điệu châm chọc nói:"Ngươi là heo sao?"

A Dung vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo nên không nghe được ý tứ châm chọc của hắn, nàng lắc đầu, đúng sự thật lẩm bẩm trả lời:"Không phải mà, ta là hồ ly tinh."

Thai phụ vốn rất thích ngủ, hơn nữa đêm qua té ngã một cái, toàn thân bị thương, lúc đi vệ sinh lại lãng phí rất nhiều thời gian nên đến khuya A Dung mới ngủ, hiện nay nàng vẫn còn mệt mỏi rã rời, đầu óc choáng váng.

Ngáp một cái, đầu nghiêng về phía trước, nàng dựa vào người Thái Cửu ngủ thiếp đi. Thân mình Thái Cửu cứng đờ, khó tin nhìn nữ nhân bên dưới. Nàng đang dựa vào đâu đấy? Đúng là nữ nhân không có liêm sỉ! Sáng sớm đã muốn câu dẫn hắn.

Bởi vì Thái Cửu đứng thẳng cạnh mép giường, A Dung lại ngồi trên giường, nàng nghiêng đầu về phía trước vừa vặn tựa vào hạ bụng Thái Cửu. A Dung ôm eo Thái Cửu, cọ cọ mặt lên hông hắn, ưm một tiếng rồi chìm vào giấc ngủ say.

Buổi sáng ý chí của nam nhân đều yếu ớt, cự vật giữa háng Thái Cửu bị cọ run rẩy hai cái, hắn xấu hổ nhìn xuống vẻ mặt đang say trong giấc nồng của A Dung, tức giận đến mức huyệt Thái Dương đập thình thịch, nữ nhân này lại còn cọ cọ ở đó, quả nhiên tâm tư không trong sạch.

Nhất định là nàng muốn câu dẫn hắn, dùng thân thể để đổi lấy sự sủng ái của hắn, muốn hắn che chở mẹ con nàng để từ nay về sau có thể ở trong Đông Cung kê cao gối mà ngủ. Nữ nhân này quả nhiên rất có tâm kế! Nàng nhất định là giả vờ ngủ, hắn còn lâu mới ngu xuẩn mắc mưu như vậy.

Thái Cửu bế A Dung lên đi đến cái bàn bên cạnh, ấn nàng xuống ghế rồi cầm khăn vải nhúng nước quẹt lên mặt nàng.

“A…” A Dung bị khăn ướt đập lên mặt phát đau, trong nháy mắt đã tỉnh táo lại.

Duỗi tay kéo khăn trên mặt xuống, A Dung tức giận trừng mắt với Thái Cửu, bất mãn kêu lên:"Ngươi làm gì thế? Cả ngày khi dễ người khác như vậy vui lắm sao?"

Vẻ mặt Thái Cửu khinh thường nhìn A Dung, ngữ khí lãnh đạm:"Đừng giả bộ, cái đồ dối trá, ta đã thấy rõ bộ mặt thật của ngươi, ái mộ hư vinh, tham luyến quyền thế. Ngươi cho rằng mẫu bằng tử quý, mượn hài tử bước lên ngôi vị Cửu Hoàng phi là có thể được ta sủng ái sao? Đừng có mơ tưởng hão huyền, chờ ngươi sinh hạ hài tử rồi cũng trở nên vô dụng, ta cũng sẽ không liếc ngươi lấy một cái."

Hốc mắt A Dung đỏ bừng nhìn Thái Cửu, đầy bụng ủy khuất cùng chua xót, nàng mới không phải cái loại nữ nhân này, sao hắn có thể bỡn cợt nàng không đáng một đồng như vậy?

Hít hít mũi, A Dung kiên cường trả lời:"Ta không vọng tưởng gì Đông Hoàng quyền thế phú quý của ngươi, danh hiệu Cửu Hoàng phi gì đó ta cũng không cần. Ngươi yên tâm, chờ ta sinh hài tử xong sẽ rời đi, không ở trước mắt ngươi khiến ngươi chướng mắt, cũng sẽ không lấy của Đông Hoàng các ngươi một phân một hào nào.”

“Như vậy mới đúng, đỡ để ta phải thấy ngươi rồi phiền lòng." Thái Cửu liếc nhìn A Dung, nhàn nhạt nói, ngay sau đó lại thúc giục:"Đừng lề mề nữa, nhanh lên đi rửa mặt rồi ta còn đưa ngươi đi gặp mẫu phi."

A Dung nhấp môi, tâm tình trầm xuống, sau khi rửa mặt xong, mặc quần áo gọn gàng chuẩn bị ra cửa. Đúng lúc này Yêu hậu lại đột nhiên tới.

“A Dung, A Dung, con không sao chứ?” Yêu hậu còn chưa vào đến cửa đã khẩn trương gọi to.

Vừa rồi thần y bẩm báo với nàng chuyện A Dung té bị thương đêm qua, dọa nàng nhảy dựng lên, khó trách sáng nay đã muộn như vậy mà cũng không thấy A Dung đâu, nàng liền vội vội vàng vàng qua xem.

Yêu hậu vừa vào phòng đã chạy vội tới trước mặt A Dung, vuốt thân thể nàng, khẩn trương hỏi:"Bị thương ở đâu? Còn đau không?"

“Mẫu phi, con không làm sao hết.” A Dung lắc đầu, nhẹ giọng trấn an Yêu hậu:"Con đã uống thuốc rồi, hài tử cũng không làm sao, nhưng chân vẫn còn hơi đau một chút."

Nghe thấy A Dung không có việc gì, lúc này Yêu hậu mới nhẹ nhàng thở ra, nàng quay đầu lại nhìn Thái Cửu, nghiêm khắc chất vấn:"Cửu Nhi, rốt cuộc sao lại thế này? Ta bảo con chăm sóc A Dung cho thật tốt, con như này gọi là chăm sóc sao?"

Đột nhiên bị gọi tên, Thái Cửu có chút giật mình, hắn vội vàng lấy cớ:"Mẫu phi, là tại vì nàng quá ngu ngốc…"

A Dung nhìn Thái Cửu, trong lòng căm hận, hiện tại hắn còn muốn đẩy cái sai sang cho nàng, nghĩ rằng nàng thật sự ngu xuẩn sao?

Khoé môi cong lên ý cười lạnh, đột nhiên A Dung mở miệng đánh gãy Thái Cửu:"Mẫu phi, đừng trách điện hạ, là do con quá ngốc nghếch, trách chân con hậu đậu, tốc độ cũng chậm nên theo không kịp bước đi như bay của điện hạ. Mắt con cũng không được tốt nên trong đêm tối không nhìn thấy quái thú hung mãnh nhảy ra từ bụi cỏ, lá gan con lại còn nhỏ, quái thú vừa bổ nhào lên người con, con đã sợ tới mức ngã ra đất chứ không cũng không xảy ra chuyện, tất cả đều tại con."

Nghe A Dung vừa nói như vậy, Yêu hậu sao mà không rõ tất cả đều do nhi tử của mình giở trò quỷ. Nàng tức giận đánh lên lưng Thái Cửu, tức muốn hộc máu nói:"Con đối đãi với thê tử của mình như vậy? Dám ngấm ngầm chơi xấu, nếu như hài tử có gì sơ xuất gì, con không sợ sẽ làm liệt tổ liệt tông của Đông Hoàng chúng ta thất vọng sao? Con đã làm cha rồi sao lại không có trách nhiệm như vậy, hiện tại mau đi đến từ đường Diện Bích quỳ cho ta, chưa đến giờ cơm tối thì không được đứng dậy."

“Vâng.” Thái Cửu tuy không tình nguyện nhưng vẫn đi, vì hắn biết mẫu thực sự tức giận.

Lớn như vậy nhưng đây là lần đầu tiên mẫu phi phấn nộ quát mình, đều tại hắn đêm qua quá mức lỗ mãng, chỉ suy nghĩ nông cạn mà không nghĩ đến hậu quả, thiếu chút nữa đã gây nên chuyện lớn rồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.