Hiện tại ước chừng đã quá nửa giờ Hợi, màn đêm dần buông xuống, không gian yên tĩnh vắng lặng. Đá cuội rải rác hai bên con đường nhỏ, trải dài xuống cuối đường tối mịt, cây cối hoa cỏ lộ ra bên đường càng thêm phần quỷ quyệt trong đêm tối u ám tịch mịch.
A Dung dừng bước nghỉ chân một lát, còn đang do dự không biết nên đi bên nào. Đúng lúc này, con đường mòn bên phải đột nhiên truyền tới âm thanh sột sột soạt soạt, tựa như có động vật bò trườn trên cỏ tạo ra. Trong lòng nàng thất kinh nhìn bụi cỏ, thoáng lùi lại hai bước. Nhưng lúc này, trong không khí lại vang lên tiếng Thái Cửu không kiên nhẫn hô to:"Ngu xuẩn, đi đường thôi mà cũng lạc, bên phải, còn không nhanh qua đây."
A Dung nghe âm thanh Thái Cửu quả thật truyền đến từ bên phải, nàng nhìn bụi cỏ tạm thời không có động tĩnh, căng da đầu nhanh chóng bước về phía trước.
Mới vừa đi được nửa đường, một vật thể không rõ màu đen đột nhiên nhảy tới đẩy nàng ngã xuống đất.
"Á..." A Dung hoảng sợ thét chói tai, tay nhỏ gắt gao che chở trước bụng, còn lại khắp nơi đều đau âm ỉ.
Nàng nhíu mày, nhìn thoáng qua vật thể khổng lồ, quái thú mặt mũi hung tợn, run bần bật. Quái vật há mồm máu to, bộ dáng đói khát không thôi, răng nanh sắc nhọn cọ trên cánh tay đang hở ra của nàng, nước miếng tanh hôi dính nhớp không ngừng chảy ra.
A Dung bị dọa đến phát khóc, nàng không ngừng đánh, đẩy con quái thú ra, hét lớn:"Tránh ra, đồ quái vật."
Quái vật hình dáng khổng lồ, sức lực của nàng sao có thể đẩy được. Vừa rồi nàng đột nhiên bị té ngã, bụng còn đang âm ỉ đau từng cơn, gian nan chống tay muốn bò dậy nhưng lại không dậy nổi, chỉ có thể cắn môi dưới đến trắng bệch, đau đớn rên rỉ. A Dung tuyệt vọng nằm trên mặt đất một lát, tiếng bước chân chậm rãi dẫm lên những viên đá cuội trên con đường nhỏ vang lên, nàng ngẩng đầu nhìn người đang tới.
Thái Cửu dừng lại, từ trên cao nhìn xuống A Dung nằm trên mặt đất bị quái thú dọa sợ tới mức phát run, không có ý định đưa tay ra giúp đỡ. Hắn liếc nhìn A Dung, khóe môi cong lên, cười khẩy nói:"Thật là ngu xuẩn, đi đường mà cũng có thể ngã, nữ nhân ngu ngốc như vậy mà lại có thể tiến vào gia phả Đông Hoàng, tổ tiên Đồ Sơn nhất tộc không biết đã đốt bao nhiêu hương nhang mới tu luyện được phúc phận này."
Hắn châm chọc xong liền vẫy tay với quái thú màu đen, quái thú nghe lời đứng lên khỏi người A Dung, lùi qua một bên. A Dung nhìn Thái Cửu cùng quái thú, trong lòng lạnh ngắt, hóa ra quái thú là do hắn cố ý triệu hồi tới dọa nàng, hóa ra hắn cố ý đi nhanh bỏ nàng lại phía sau, nhân cơ hội này dọa nàng.
Nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của Thái Cửu, trong lòng A Dung dâng lên một trận chua xót, sao hắn lại có thể xấu xa như vậy, dù hắn không thích nàng nhưng cũng không nên lấy tính mạng của đứa trẻ ra để đùa giỡn. Hài tử chỉ có một, nếu xảy ra sơ xuất gì, thật sự hắn không áy náy sao? Đây là một mạng người sống sờ sờ đó.
A Dung khổ sở quỳ rạp trên mặt đất, nhỏ giọng khóc. Thái Cửu nhìn A Dung vẫn luôn quỳ trên đất không đứng dậy, lại bắt đầu không kiên nhẫn. Ngữ khí hắn ác liệt gầm nhẹ:"Ngươi còn ở đó giả bộ làm gì? Còn không nhanh nhanh lên, lề mà lề mề, trời sắp sáng rồi, làm trễ thời gian nghỉ ngơi của ta."
A Dung có chút ủy khuất nhìn đá cuội trên mặt đất, nàng cắn răng, chống tay, chịu đựng đau đớn chậm rãi bò dậy, mới vừa đứng lên một chút, bịch một tiếng, lại ngã mạnh xuống. Đau quá, nàng thật sự không đứng dậy nổi, bụng đau, chân cũng đau, khắp người đều đổ mồ hôi lạnh.
A Dung quỳ rạp trên đất đau đớn rên rỉ, Thái Cửu ở phía sau nhìn nàng vài lần, mơ hồ cảm thấy có gì đó không ổn, nhưng hắn chỉ muốn dọa nàng một chút thôi mà lại nghiêm trọng như vậy sao?
Hắn khuỵu gối ngồi xổm xuống, xoay người A Dung lại liền thấy sắc mặt nàng tái nhợt, mắt nhắm chặt, tay nhỏ ôm bụng, đau đớn rên rỉ. Trong nháy mắt Thái Cửu trở nên luống cuống, hắn chỉ muốn chỉnh nàng một chút chứ không nghĩ sẽ làm gì đứa bé.
Cánh tay dài duỗi ra ôm A Dung lên, bộ dáng vội vàng trở về tẩm cung, sau đó gọi người mời thần y trong tộc đến.