Trừ Yêu Truyện - Thị Chúc Chúc A

Chương 95: Sâu quá, không thể hô hấp (H)




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Dưới ánh mắt kinh ngạc của A Dung, Thái Cửu dịch hông đưa côn th*t đến bên môi nàng, nước dịch từ quy đầu tiết ra, dính ướt một mảng trên cánh môi đỏ mọng. dương v*t chằng chịt gân xanh dữ tợn kề sát bên môi A Dung khiến nàng có chút sợ hãi lui về sau né tránh, Thái Cửu lại giữ đầu nàng, ấn nàng trở về. Hắn cử động hông, nhẹ chọc lên cánh môi phấn nộn, giọng khàn khàn nói:"A Lê, há mồm liếm một cái được không? Giống như lần trước vậy."

A Dung mím chặt môi, lắc đầu không muốn mở mồm, nàng còn nhớ rõ lần trước nàng cũng tới nguyệt sự nên không thể hầu hạ hắn, bị hắn lừa gạt dùng miệng làm một lần, thiếu chút nữa đã bị côn th*t thô dài kia chọc cho suýt ngất. Nàng không muốn trải qua cảm giác hít thở không thông một lần nữa.

Thấy A Dung không dễ lừa giống như lúc trước, Thái Cửu bắt đầu dụ dỗ, hắn xoa đầu nàng nhẹ nhàng nói:"Giúp ta làm một lần, thưởng cho ngươi ba viên huyết hoàn."

A Dung có chút động tâm, nàng biết thất muội rất cần huyết hoàn, thất muội đáng yêu như vậy, thật sự nàng không đành lòng để nàng ấy bị đau đớn tra tấn, nếu nàng có đủ huyết hoàn thì trước khi khế ước được giải trừ, thất muội cũng sẽ không bị cơn đau hành hạ.

Nàng nhìn côn th*t toát ra khí nóng hôi hổi kia, chậm rãi hé miệng, dùng đầu lưỡi liếm một chút lỗ nhỏ trên đỉnh quy đầu, chất lỏng trong suốt chảy vào miệng nàng có chút vị hơi tanh.

"Ưm..." Thái Cửu thoải mái than nhẹ một tiếng, cử động hông đâm về phía trước một cái, viên quy đầu hoàn toàn đi vào khoang miệng ướt át của nàng, được cái miệng nhỏ gắt gao ngậm lấy, hắn vuốt tóc A Dung, cổ vũ:"Ngoan, cứ như vậy, ngậm sâu thêm chút nữa."

"Ư... A... Điện hạ... Đừng cắm sâu như vậy, chạm đến tận cổ họng, khó chịu..." Hai má A Dung bị quy đầu cực đại làm cho căng phồng lên, tựa như đang ngậm trứng gà, bị kẹt trong miệng, nuốt không được mà nhả ra cũng không xong, nghẹn ứ căng phồng khiến nàng cực kỳ khó chịu.

Nàng dùng đầu lưỡi xô đẩy côn th*t, muốn gạt nó ra để mình dễ chịu hơn chút, không ngờ lại khiến Thái Cửu thâm nhập vào càng sâu.

"Ưm... Thật thoải mái, cứ liếm như vậy." Thái Cửu thở dài một hơi, dùng sức đẩy hông cắm vào, chạm tới cổ họng nhỏ hẹp.

"A... Ư.... Đừng sâu như vậy... Không thể hít thở..." Thường ngày A Dung ăn cơm hơi đầy mồm một chút là sẽ bị nghẹn, hiện nay quy đầu to lớn chọc đến cổ họng nàng, nàng khó chịu thở phì phò, cảm thấy từ cổ họng truyền đến một cơn buồn nôn, nước bọt trong miệng không có cách nào nuốt xuống được theo khóe miệng trào ra, ướt át dâm mĩ.

Bộ dạng mê người như vậy kích thích dương v*t Thái Cửu to lên thêm một phần, hắn không khống chế được dục vọng của mình, thở hổn hển, chuyển động hông dùng sức đưa đẩy, nhiều lần đều chạm đến tận cổ họng.

"A a... Ưm..." A Dung khó chịu rên rỉ, nàng cảm thấy mình sắp hít thở không thông, cứ để hắn làm như vậy nàng sẽ hôn mê mất.

Thật là một nam nhân thúi, sướng một chút là không biết đông tây nam bắc!

A Dung căm giận trừng mắt nhìn Thái Cửu một cái, dùng hàm răng cắn một chút lên quy đầu sung huyết.

"Hừ..." Từ miệng Thái Cửu phát ra một tiếng hừ nhẹ gợi cảm, đẩy hông một cái, côn th*t đang căng phồng đột nhiên bắn ra tinh dịch nóng bỏng đặc sệt.

"Khụ khụ..." A Dung đẩy Thái Cửu ra thở phì phò, hai cánh môi bị làm cho sưng đỏ, tinh dịch trắng đục theo khóe miệng nàng chảy xuống, nhìn thật đáng thương.

Nhìn thấy vẻ mặt sảng khoái của Thái Cửu, trong lòng A Dung nổi lên một trận oán giận. Nàng thực sự không đối phó được nam nhân tràn đầy tính dục thế này, cảm giác một tháng ba mươi ngày đều bị hắn đè ra làm chuyện đó, vì sao hắn không cảm thấy mệt mỏi. Nàng phải tìm thời cơ, nhân lúc bụng còn chưa phồng lên phải rời khỏi đồ sơn.

Chờ cao trào qua đi, Thái Cửu hồi phục lại tinh thần, cầm khăn tay lau khô tinh dịch trên khóe miệng A Dung, rồi lại đưa nước trà cho nàng súc miệng. Hắn trìu mến hôn A Dung, ngửi mùi hương thanh đạm trên cổ nàng, ôm nàng cùng nhau chìm vào giấc ngủ.

Bởi vì A Dung vừa làm việc kia nên có chút mệt mỏi, hơn nữa thai phụ cũng tương đối thích ngủ nên vừa mới nhắm mắt không bao lâu nàng đã ngủ thiếp đi.

Một đêm không mộng mị, nắng ban mai vẫn còn mờ mịt, A Dung đã từ từ tỉnh dậy, nàng chưa kịp mở to mắt đã phát hiện có ánh mắt dán lên người mình, vừa mở mắt ra, quả nhiên đụng phải một ánh mắt lạnh lùng.

A Dung hoảng sợ, bởi vì Đông Hoàng Thái Cửu nhìn mình chằm chằm không chớp mắt, ánh mắt kia còn mang theo chút suy tư đánh giá gì đó. A Dung sờ lại gương mặt mình, nhận ra trên mặt cũng không thay đổi gì mới nhẹ nhàng thở ra.

Nàng cong khóe miệng cười duyên nói:"Điện hạ, vì sao mới sáng sớm người đã nhìn ta chằm chằm? Chẳng lẽ trên mặt ta bị rỗ?"

"Không có gì, ngồi dậy đi." Thái Cửu rũ bỏ ý tưởng mới chợt lóe lên trong đầu, cầm lấy quần áo trên giá bắt đầu mặc vào, hắn tự an ủi bản thân mình vừa rồi chỉ là ảo giác.

Đây là A Lê của hắn, gương mặt kia nhìn thế nào cũng vẫn là nàng, không phải là người khác.

Sáng nay lúc hắn thức dậy, A Dung vẫn còn chưa tỉnh, hắn bèn lấy tay chống cắm lẳng lặng nhìn nàng ngủ. Càng nhìn càng cảm thấy hiện tại A Lê không giống trước kia, tuy rằng vẫn là gương mặt này, nhưng thần thái lại có chút khác biệt. Trước kia trên mặt A Lê sẽ toát ra chút ngây thơ, nhưng hiện tại nếu A Lê ngủ rồi, mặt mày sẽ mang theo chút yên lặng, khuôn mặt nhỏ lộ ra vẻ dịu dàng. . Truyện Trọng Sinh

Đột nhiên hắn có chút kinh ngạc bèn dùng tay sờ mặt nàng, bóng loáng, chân thật, gương mặt có độ ấm, hơn nữa hắn sờ xuống phía dưới quai hàm nàng thì vẫn thấy giống như người thường, không có gì kỳ quái.

Hiện tại sau khi A Lê tỉnh giấc lại trở lại thần thái ngây thơ, Thái Cửu nghĩ nghĩ, cảm thấy có lẽ thật là ảo giác thôi nên không hề nghĩ nhiều đến việc này.

Hai người đứng dậy rửa mặt, tỳ nữ bắt đầu bố trí đồ ăn. Rửa mặt xong, A Dung cùng Thái Cửu ngồi xuống bắt đầu dùng bữa. Trước kia người ngồi dùng bữa cùng hắn là A Lê, hiện tại A Lê đã rời khỏi đồ sơn, mọi việc chỉ có thể một mình A Dung làm.

Lượng cơm thai phụ ăn đều nhiều hơn một chút so với bình thường, nếu là đồ ăn hợp khẩu vị, A Dung cũng sẽ ăn nhiều hơn. Sáng nay nàng hơi đói bụng nên ngồi ăn mà không cố kỵ gì. Mới vừa gắp được một miếng bò viên, còn chưa kịp đưa lên miệng đã nhận thấy ánh mắt kinh ngạc dừng trên người nàng. A Dung vừa quay lại, đối diện với cặp mắt đen sâu thẳm của Thái Cửu, trong lòng bèn rơi lộp bộp.

Quả nhiên nàng còn chưa buông đũa, Thái Cửu đã sâu kín hỏi:"A Lê, không phải ngươi không ăn thịt bò sao?"

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.