(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); "Làm sao vậy?" Lục Trường Uyên lau nước mắt của A Lê, lo lắng hỏi:"Có phải lại mơ thấy ác mộng không?"
A Lê nhấp môi, đôi mắt sóng sánh nước bình tĩnh nhìn Lục Trường Uyên, im lặng không nói lời nào. Nàng thật hy vọng đó chỉ là ác mộng, hoặc chỉ là một trò đùa dai hoang đường thì tốt biết bao. Nhưng những điều đó đều là sự thật, từng hình ảnh tàn nhẫn khắc sâu trong đầu nàng hiện ra trước mắt, rõ ràng như mới xảy ra hôm qua. Ngực tê rần, nước mắt lại tí tách rơi xuống làm ướt hết cả gối.
Nhìn A Lê khóc lã chã, Lục Trường Uyên hoảng hốt vội vàng ôm nàng vào ngực.
"Đừng khóc, đừng khóc." Hắn cho rằng nàng bị ác mộng dọa sợ, vỗ lưng nàng dịu dàng an ủi:"Ta ở đây, ta luôn ở đây, đừng sợ."
A Lê chôn trong ngực Lục Trường Uyên nhỏ giọng khóc, trong lòng trào ra một nỗi bi thương cùng oán hận. Rõ ràng người đã vứt bỏ nàng để cưới nữ nhân khác là hắn, người hại chết hài tử của bọn họ cũng là hắn. Vì sao hắn còn bày ra cái bộ dạng thâm tình chân thành như không có chuyện gì xảy ra?
Hắn không áy náy sao?
Chẳng lẽ kiếp này hắn còn muốn tiếp tục lừa gạt người ngây thơ như nàng sao đó lại tiếp tục vứt bỏ?
Nhưng kiếp này nàng sẽ không ngu dại giống như kiếp trước nữa.
A Lê hít hít mũi, dùng mu bàn tay lau khô khóe mắt, nàng áp xuống nỗi bi ai trong lòng rồi đẩy Lục Trường Uyên ra, rầu rĩ nói:"Không sao, tối nay ta có chút mệt mỏi, thượng thần cũng nghỉ sớm một chút đi."
Nói xong nàng nằm xuống giường, đưa lưng về phía Lục Trường Uyên, cách hắn rất xa, đắp chăn lên ngủ.
Lục Trường Uyên cảm thấy dường như A Lê có tâm sự, hắn cởi áo ngoài ra rồi cũng chui vào chăn, vừa định ôm nàng ngủ giống như mọi ngày thì lại bị nàng đẩy ra.
"Tối nay hơi nóng, thượng thần đừng nằm sát quá, dễ chảy mồ hôi." A Lê lãnh đạm nói.
Tay Lục Trường Uyên dừng giữa không trung, cảm thấy có chút không thích hợp. Nhưng nhìn mặt mày A Lê nhíu chặt lại, biết trong lòng nàng không thoải mái nên hắn cũng không cưỡng cầu. Hắn nghĩ chờ đến mai sẽ nói chuyện với nàng, tối nay đã trễ thế này, cứ để cho nàng nghỉ ngơi trước.
Lục Trường Uyên nằm trên giường nhìn cái ót đen nhánh của A Lê, hắn mơ hồ cảm thấy những ngày tiếp theo sẽ không yên bình. Màn đêm buông xuống, Lục Trường Uyên dần dần chìm vào giấc ngủ trong sự sầu lo.
Đến nửa đêm canh ba, A Lê đột nhiên mở mắt, nàng chậm rãi xoay người nhìn Lục Trường Uyên đang yên tĩnh ngủ phía sau. Gương mặt kia vẫn đẹp như một ngàn năm trước, ôn nhuận như ngọc, mặt mày tuyên lãng, vẫn làm trái tim nàng rối loạn như trước, nhưng người này bên ngoài tô vàng nạm ngọc, bên trong thối rữa, trái tim có lẽ cũng tối đen. Hài tử của nàng đã làm gì sai? Thế mà hắn lại có thể tàn nhẫn đến mức ra tay cả với cốt nhục của mình.
Hận ý dần dần xâm chiếm lồng ngực A Lê, trong lòng nàng sinh ra ý niệm, nàng dùng yêu thuật, một con dao sắc bén liền xuất hiện trong tay nàng. Mũi dao phát ra ánh sáng chói mắt lóe lên trong đêm tối, A Lê nắm chuôi dao, nàng nhìn chằm chằm vào Lục Trường Uyên không chớp mắt.
Trong lòng có âm thanh luôn thúc giục nàng,"Giết hắn, giết hắn, báo thù cho tiểu hài tử đáng thương."
Âm thanh kia tựa như ma chú kích thích một mặt đen tối trong tâm hồn, một lát sau, A Lê nhắm chặt mắt, nắm chặt con dao nhắm ngay ngực Lục Trường Uyên đột ngột đâm xuống.
"A..." Máu tươi ào ạt trào ra nhuộm hồng cả áo lót trắng, Lục Trường Uyên kêu lên một tiếng vì đau, hắn mở to mắt, nhìn thấy vẻ mặt hận ý của A Lê, trong lòng cả kinh.
Cặp mắt nàng vẫn đen bóng trong trẻo như cũ, chỉ là bên trong không còn tình yêu say đắm nồng đậm nữa, hiện nay nơi đó đều tràn đầy hận ý với hắn. Tiểu hồ ly không thích hắn, nàng hận hắn.
Suy nghĩ này khiến Lục Trường Uyên hoảng loạn, hắn bất chấp đau đớn trên ngực vội vàng ngồi dậy ôm A Lê, vỗ nhẹ lưng nàng, ấm áp trấn an:"Tiểu hồ ly, ngươi làm sao vậy? Lại mơ ác mộng sao? Đừng sợ, ta ở đây."
Con dao kia vẫn còn cắm trên ngực hắn, theo động tác lại gần của hắn nên đâm thêm vào vài phần, máu tươi chảy ra càng nhiều, trên đệm, trên người A Lê đều là máu của Lục Trường Uyên. Nhưng dường như Lục Trường Uyên không cảm thấy đau đớn, hắn chỉ lo trấn an A Lê.
A Lê có chút suy sụp, nàng đẩy Lục Trường Uyên ra hét lớn:"Ngươi tránh ra, đừng chạm vào ta, đều bởi vì ngươi mà hài tử của ta đã chết, ta hận ngươi, bây giờ ngươi lập tức rời khỏi đồ sơn đi, ta không muốn nhìn thấy ngươi nữa."
Quả nhiên điều hắn không muốn thấy nhất đã xảy ra, A Lê đã nhớ lại những ký ức đau khổ đó. Lục Trường Uyên chịu đau kéo A Lê trở lại lồng ngực, gắt gao ôm nàng, nhẹ giọng nói:"Thực xin lỗi, đều là do ta không tốt, chúng ta đừng xa nhau nữa có được không?"
Hắn nhíu mi lại, rút con dao còn cắm trên ngực đặt vào tay A Lê, khẩn cầu nói:"Đừng rời khỏi ta được không? Nếu trong lòng ngươi khó chịu muốn phát tiết, có thể đâm ta lần thứ hai."
Hắn không muốn lại mất nàng, sự tình này kiếp trước trải qua, trái tim hắn trống rỗng, nội tâm không còn chút cảm giác, thật khiến toàn thân đều khó chịu. Hắn không muốn lại một thân một mình tồn tại trên đời này.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");