(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Mấy ngày nay thời tiết trong xanh lặng gió, gió mát hiu hiu dễ chịu. Trên đường mọi người đi lại tấp nập cực kỳ náo nhiệt, âm thanh từ những người bán rong gào thét chào hàng phát ra hết lần này đến lần khác. A Lê kéo tay áo Lục Trường Uyên đi dọc đường tìm đồ ăn ngon, rồi liên tục làm nũng năn nỉ hắn mua. Lục Trường Uyên bất đắc dĩ nhìn cái đùi gà chỉ cắn một miếng trong tay nàng, cùng mấy món đồ ăn vặt khác, thế mà nàng vẫn luôn lầm bầm rằng ăn chưa no, muốn mua cái này cái kia, bây giờ thì nàng lại muốn mua hồ lô ngào đường. Tuy rằng việc này hoàn toàn vi phạm nguyên tắc tiết kiệm của mình, nhưng nhìn đôi mắt đầy khát vọng của nàng, Lục Trường Uyên vẫn quyết định mua cho nàng.
Chờ Lục Trường Uyên trả tiền xong, A Lê đem hết đồ trong tay mình nhét vào tay hắn, rồi vươn tay nhận lấy hồ lô ngào đường đỏ hồng kia, gấp gáp không chờ nổi mà liếm một cái, thật ngọt. Sau đó liền há mồm cắn một miếng to, khuôn mặt nhỏ tức khắc nhăn nhúm lại, quá chua. A Lê lôi kéo Lục Trường Uyên nhanh chóng đi về phía trước, rời xa khu chợ náo nhiệt, nàng nhìn xung quanh một vòng, phát hiện không có ai nhìn về phía mình. Nàng nhón chân, đem cái miếng chua muốn rụng răng trong miệng đẩy qua miệng Lục Trường Uyên, A Lê chặn miệng hắn, nói:"Đạo trưởng, lãng phí lương thực là không tốt, ngươi không được nhả ra."
Vị chua lan tỏa trong miệng, lông mày Lục Trường Uyên nhăn lại thành một đường, hắn không thích ăn chua, thậm chí có thể nói là chán ghét. Hắn cũng chưa từng nghĩ mình lại dung túng tiểu hồ ly đến mức này, tuy rằng hắn biết tiểu hồ ly đang cố ý chỉnh hắn, hắn vẫn cau mày, chậm rãi nuốt cái miếng chua loét kia xuống. Kế tiếp, A Lê liếm hết lớp đường bên ngoài quả hồ lô, sau đó đút quả chua còn lại cho Lục Trường Uyên. Tuy rằng có chút không vui nhưng Lục Trường Uyên vẫn yên lặng ăn hết những thứ nàng đút.
Khi đang ăn đến miếng thứ tư, trong không khí đột nhiên nổi lên một trận gió lạnh. Một giọng nam lạnh băng, giận dữ vang lên:"A Lê, ngươi thật là càng ngày càng không ngoan, sắp đến hôn lễ rồi mà dám trốn nhà đi, thật là lớn mật!"
Thân thể A Lê cứng đờ, hồ lô ngào đường rơi bịch xuống đất. Nàng run rẩy, thậm chí không dám quay đầu lại nhìn người phía sau. Rõ ràng thuật dịch dung của Lục tỷ tinh vi như vậy, bắt chước hành vi cử chỉ của nàng giống như đúc, vì sao Đông Hoàng Thái Cửu lại phát hiện ra nhanh như vậy.
Lục Trường Uyên nghe tiếng nhìn lại chỉ thấy nam nhân kia thân hình cao lớn, quần áo trên dưới đều là màu đen, đứng cách hắn và A Lê hơn mười mấy mét. Quanh thân hắn tỏa ra luồng yêu khí cường đại nhưng lại thuần khiết, không có lấy một tia tà khí. Yêu cũng phân ra ba bảy loại, yêu mà tu hành chính đạo thì cũng có thể đắc đạo thành tiên, được người khác kính ngưỡng. Người trước mắt này không lâu nữa sẽ có thể đắc đạo thành tiên.
"A Lê, lại đây." Đông Hoàng Thái Cửu nhẹ gọi A Lê một tiếng, ngữ khí tuy nhẹ nhàng nhưng thanh âm lại uy nghiêm không cho phép kháng cự.
A Lê nơm nớp lo sợ xoay người, chậm rãi đi về phía hắn. Nàng rất sợ Đông Hoàng Thái Cửu, loại sợ hãi này sinh ra đã có sẵn, từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy hắn nàng đã muốn tránh xa. 1500 năm trước, tộc Đông Hoàng đã cố ý muốn liên hôn với tộc Đồ Sơn, thái tử của yêu đế* là Đông Hoàng Thái Cửu cùng đoàn tùy tùng của hắn mang theo sính lễ phong phú tới Đồ Sơn cầu hôn.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Cô Gái Ngốc, Tôi Yêu Em
2. Ngài Ảnh Đế Đang Hot Và Cậu Nghệ Sĩ Hết Thời
3. Kẹo Sữa Bò
4. Đối Tượng Kết Hôn Của Tôi Lắm Mưu Nhiều Kế
=====================================
Hắn không nói muốn kết hôn với hồ nữ nào, chỉ nói đưa mấy chục hồ nữ ra để hắn xem qua rồi quyết định.
Yêu đế: giống hoàng đế của người thì yêu đế là của yêu.
Khi đó, yêu linh của A Lê vừa đủ 500 tuổi, bộ dạng khoảng chừng mười tuổi, giống như một hài đồng bình thường tóc còn để chỏm, nàng chưa đến tuổi để gả đi cho nên không tham dự trong đó. Nàng đứng trong đám người, nhìn các tỷ tỷ của mình trang điểm hoa hòe lộng lẫy, tạo dáng õng ẹo trước mặt Đông Hoàng Thái Cửu, thi nhau thể hiện ra mặt mỹ lệ nhất của bản thân. Đông Hoàng Thái Cửu nhìn những hồ nữ quyến rũ diễm lệ biểu tình không hứng thú. Hắn vô tình nhìn lướt qua đám người, tim đột nhiên run lên mạnh mẽ. Hắn đứng dậy, chậm rãi đi về phía tiểu nữ hài, bước từng bước, làm lơ ánh mắt ngạc nhiên của mọi người, duỗi tay ôm nàng lên.
"Ngươi tên gì?" Đông Hoàng Thái Cửu nhẹ giọng hỏi, trong mắt hắn lóe lên tình cảm mãnh liệt.
"A...A Lê." A Lê khẩn trương nhìn hắn, ngập ngừng trả lời. Khí chất trên người ca ca này rất cường đại khiến nàng có chút sợ hãi.
Ôm lấy A Lê, Đông Hoàng Thái Cửu nói với tất cả mọi người, A Lê là hồ nữ hắn chọn, những hồ nữ còn chưa ra không cần ra nữa. Đám đông ồ lên náo động, bởi vì lúc đó A Lê vẫn chưa nẩy nở, so với sự quyến rũ, diễm lệ, thanh thuần, thoát tục trong hồ nữ vẫn còn rất nhiều, mọi người đều kinh ngạc không hiểu vì sao A Lê được chọn trong chớp mắt.
Đông Hoàng Thái Cửu chưa giải thích lí do, cũng không cần giải thích, địa vị và thân phận của hắn có đủ quyền uy để hắn có thể lựa chọn thứ mình yêu thích. Đông Hoàng Thái Cửu là cháu đích tôn đời thứ chín của thượng cổ yêu đế Đông Hoàng Thái Nhất, sau khi yêu đế đời thứ tám thoái vị, hắn sẽ trở thành tân yêu đế.
Người thanh niên cường đại, ưu tú như vậy, các trưởng lão tộc Đồ Sơn không chỉ nhiệt tình khoản đãi hắn, thậm chí còn cố ý nịnh bợ hắn, cho dù hắn nói muốn cưới một tiểu hồ nữ nhỏ tuổi, các trưởng lão cũng không phản đối. Huống chi Đông Hoàng Thái Cửu nói trước tiên sẽ đính hôn, chờ A Lê lớn lên mới tổ chức hôn lễ, kể từ đó, các trưởng lão càng sôi nổi tán thành.
Mọi người đều khen Đông Hoàng Thái Cửu vô cùng tuấn mỹ, hoàn mỹ đến mức không thể bắt bẻ, chỉ có mình A Lê là thấy hắn đáng sợ. Hắn chiếm hữu đến tột cùng, cố chấp và tàn nhẫn đến biến thái.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");