Trừ Yêu Truyện - Thị Chúc Chúc A

Chương 147: Đi cùng hắn




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Bất chấp tiên quan ngăn trở, A Dung vận pháp thuật nhảy lên, duỗi tay vén màn xe lên. Tấm mành xốc lên lộ ra khuôn mặt tuấn tú thanh lãnh. Tim đập như trống, A Dung ngơ ngẩn nhìn người trước mắt, hai mắt dần ẩm ướt. Trong tích tắc, vạn vật trên thế gian như dừng lại, người ngoài xe với người trong xe nhìn nhau, dường như trong thế gian rộng lớn chỉ còn lại hai người. Hai người đối diện thật lâu, A Dung khẽ mở môi đỏ, run rẩy hỏi:"Điện hạ, là chàng sao?"

Cửu Tiêu nhìn nữ nhân trước mắt, nhíu mày, môi mỏng mím lại thành đường, không nói gì. Tiểu tiên quan nhìn thấy sắc mặt Cửu Tiêu không vui, trong lòng hoảng hốt, lập tức tiến tới đẩy A Dung ra, trách cứ:"Làm càn, điện hạ của chúng ta há có thể cho ngươi tùy ý mạo phạm, không muốn đắc tội thì mau tránh ra."

A Dung không sợ hãi, nàng lại nói lớn với Cửu Tiêu:"Điện hạ, ta là A Dung, chàng không nhận ra ta sao?"

Cửu Tiêu lẳng lặng nhìn A Dung, rũ mắt trầm tư, dường như tìm kiếm ký ức, một lát sau hắn nhàn nhạt nói:"Không quen biết."

Nói xong hắn nói với tiểu tiên quan:"Kinh Phong, không cần để ý tới người không liên quan, lái xe, xuất phát."

Thân thể A Dung cứng đờ, sắc mặt trắng bệch, nàng thất vọng lùi lại hai bước, lắc đầu lẩm bẩm:"Không phải, ngươi không phải là chàng."

Mặc dù hai người trông giống nhau như đúc, thanh âm nói chuyện cũng giống nhau, nhưng mà người trước mắt này nhìn nàng với ánh mắt hoàn toàn xa lạ. Trong ánh mắt của hắn không có tình ý, mà khi Thái Cửu nhìn nàng, ánh mắt đầy thâm tình, ôn nhu.

A Dung sững sờ, rưng rưng nhìn khuôn mặt tương tự trên xe kia, nàng tận mắt nhìn thấy Thái Cửu bị mai táng dưới lòng đất, người này sao có thể là chàng?"

Thái Thập trong ngực nàng nhìn thấy Cửu Tiêu trên xe thì kích động vặn vẹo, âm thanh non nớt hưng phấn gọi:"Cha, cha... Ôm... Cha..."

A Dung ôm chặt nhi tử đề phòng nó ngã xuống đất, nàng vuốt đầu Thái Thập, giọng nói đau lòng lại bất đắc dĩ:"Thập Nhi, đó không phải cha."

Thái Thập không chịu, nó cảm thấy đó chính là cha nó, miệng không ngừng gọi:"Cha, cha.", muốn được ôm một cái, thấy Cửu Tiêu không để ý tới, nó "Oa oa" khóc lớn.

Cửu Tiêu cau mày nhìn khuôn mặt nhỏ có vài phần giống mình giờ đang nhăn lại, khóc khàn cả giọng. Trong lòng hắn mềm nhũn, vẻ mặt lạnh lùng có chút thả lỏng. Hắn chậm rãi hướng tay về phía A Dung, ôn hòa nói:"Đưa hài tử đến cho ta ôm một chút."

A Dung kinh ngạc nhìn Cửu Tiêu, cho rằng mình nghe lầm, con trai của Thiên Đế cao quý sao có thể nguyện ý ôm hài tử của nàng?

Thái Thập nghe cha nói muốn ôm mình, không đợi A Dung đáp lại đã giãy giụa hướng tay về phía Cửu Tiêu, lanh lảnh nói:"Cha... Ôm..."

Nó giãy giụa kịch liệt, A Dung không giữ được nhi tử, đành phải ôm nó đặt vào lòng Cửu Tiêu. Cửu Tiêu đỡ lấy hài tử, nhìn đôi mắt ướt át đầy lưu luyến không muốn rời của Thái Thập, bức tường cứng rắn trong lòng sụp đổ một chút, hắn vô thức nhẹ giọng dỗ dành Thái Thập:"Đừng khóc, ta ôm ngươi."

Thái Thập thực nghe lời, nhìn khuôn mặt quen thuộc của cha lập tức không khóc nữa, chỉ còn tiếng nấc nhỏ từng đợt,

Sau khi dỗ dành Thái Thập, Cửu Tiêu trả lại hài tử cho A Dung. Thái Thập là đứa bé lanh lợi, biết cha muốn xa mình, liền mở miệng nhỏ gào khóc:"Cha... oa... Cha..."

Vừa khóc vừa dùng tay nhỏ nắm chặt vạt áo Cửu Tiêu, không muốn buông ra. Tiếng khóc thê lương khiến người ta đau lòng, Cửu Tiêu dừng tay, lại ôm nó:"Được rồi, đừng khóc, không trả lại ngươi nữa."

Cửu Tiêu ôm Thái Thập, lau nước mắt còn vương lại, ngước mắt nói với A Dung:"Đứa nhỏ này hợp ý ta, phu nhân có bằng lòng để nó ở bên ta một thời gian không?"

"Chuyện này..." Trong lòng A Dung không muốn, nhi tử là bảo bối tâm can của nàng, sao nàng có thể để nó đi cùng một nam nhân xa lạ được. Cho dù nam nhân này giống hệt cha của nhi tử nàng, nàng cũng không yên tâm.

Cửu Tiêu thấy nàng nghi ngờ, lại nói:"Ngươi đi cùng với ta."

*

Nửa canh giờ sau.

A Dung đứng trước cung điện cao lớn, nhìn bảng hiệu kim quang lấp lánh "Cung Lăng Tiêu", cảm thấy có chút hoảng hốt. Nàng nhìn bóng dáng Cửu Tiêu cao lớn đĩnh bạt, trong lòng ảo não, sao nàng lại hồ đồ mơ màng đi theo nam nhân này rồi?

Tuy rằng thoạt nhìn đối phương không có hứng thú với nàng, nhưng hắn có vẻ rất để ý đến Thập Nhi, nếu hắn muốn bắt cóc nhi tử thì không phải nàng chui đầu vô lưới rồi sao?

Nhưng Thái Thập đúng là tiểu tử thúi, cố chấp cho rằng nam nhân này chính là cha mình, sống chết không chịu buông vạt áo hắn ra, vừa khóc vừa làm loạn, nàng đành thuận theo tiểu tử thúi.

A Dung đi theo Cửu Tiêu vào trong điện. Cửu Tiêu ôm Thái Cửu suốt cả quãng đường, không hề buông lỏng. Chủ yếu vẫn là Thái Thập quá dính hắn, hắn hơi lỏng tay một chút là Thái Thập liền khóc nháo, khóc đến khàn cả giọng khiến người ta đau lòng.

Thái Thập cả ngày đều dính trên người Cửu Tiêu, ngay cả buổi tối khi đi ngủ cũng muốn ngủ cùng hắn. A Dung cho rằng Cửu Tiêu sẽ ném nhi tử cho nàng để nàng chăm sóc, dù sao buổi tối trẻ con hay khóc nháo vì nhiều nguyên nhân, đêm ngủ cùng nó sẽ không được yên ổn.

Nhưng mà không như vậy.

Thế mà hắn lại nguyện ý dỗ Thập Nhi ngủ. Chuyện này khiến A Dung cảm thấy hết sức kinh ngạc, vì sao nam nhân này lại thích Thập Nhi như vậy. Chỉ bởi vì "Hợp ý" thôi sao?

Nàng trộm quan sát Cửu Tiêu vài lần, phát hiện khi nam nhân đối mặt với Thập Nhi, gương mặt cực kì dịu dàng, biểu cảm nhu hòa có vài phần tương tự với Thái Cửu. Nhưng khi đối mặt với nàng, nam nhân kia luôn luôn lạnh lùng, biểu cảm lạnh nhạt, ngữ khí lãnh đạm, đến một nụ cười cũng lười cho nàng.

Nếu không phải hôm nay là lần đầu tiên gặp hắn, nàng còn cho rằng mình đã từng làm việc gì khiến hắn ghét bỏ, khiến hắn phản cảm với nàng như vậy.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.