(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Nghe thấy giọng dò hỏi phía sau, A Dung khựng chân, nam nhân Đông Hoàng Thái Cửu cuồng vọng tự cao mà lại hỏi ý kiến nàng. Thật là kì lạ. Từ trước đến nay không phải hắn muốn gì là sẽ tự làm luôn sao? Có lúc nào hắn suy nghĩ đến cảm nhận của người khác đâu.
Cho dù hôm nay thái độ của hắn ôn hòa nhưng A Dung vẫn không muốn để ý đến hắn, nàng làm bộ không nghe thấy, tiếp tục đi vào trong.
Trong phòng dưới hầm địa long ấm áp, không cần lo lắng hài tử sẽ lạnh, A Dung cởi áo ngoài bọc hài tử ném qua một bên. Đã lâu chưa thấy nhi tử, nàng rất vui mừng, quét ngón tay trêu đùa khuôn mặt nhỏ của hài tử. Mới vừa sinh chưa lâu, A Dung cũng chăm sóc cho Thái Thập mấy ngày, Thái Thập vẫn nhớ mùi hương của nàng nên không thấy sợ, đôi mắt tròn xoe mở to nhìn nàng, miệng còn phun bóng bóng, không thể tả hết có bao nhiêu đáng yêu.
"Khụ khụ..." Ngoài cửa vẫn luôn truyền đến tiếng ho khan của Thái Cửu, càng ngày càng ho kịch liệt hơn.
A Dung rũ mắt, chưa hề liếc một cái ra ngoài, tiếp tục trêu đùa hài tử trong ngực, hoàn toàn không để tâm đến người phía ngoài ra sao.
Vỗn dĩ hết thảy đều rất thuận lợi, ước chừng ba mươi phút sau không biết sao hài tử trong ngực bắt đầu oa oa khóc lớn, A Dung luống cuống vội vàng dỗ hài tử, nhưng Thái Thập vẫn khóc kịch liệt.
A Dung chỉ mới chăm sóc hài tử có mấy ngày, kinh nghiệm không đủ nên không tìm được nguyên nhân, không có cách nào đành phải nhờ Thái Cửu giúp đỡ. Nàng ôm hài tử đi ra cửa, vẻ mặt nôn nóng nói với Thái Cửu:"Không biết sao Thập Nhi cứ khóc không ngừng, ngươi mau xem xem."
"Đừng lo lắng, để ta nhìn xem." Thái Cửu nhẹ giọng trấn an A Dung, đi sát vào xem xét.
Bên ngoài tuyết rơi, một trận gió lạnh thổi qua, A Dung thấy lạnh đến tận xương, nàng sợ nhi tử bị lạnh, lui hai bước nói với Thái Cửu:"Vào đi, đừng để hài tử lạnh."
Thấy rốt cuộc A Dung cũng chịu cho hắn vào nhà, Thái Cửu vui vẻ cong môi, cao hứng nói:"Được."
Hắn cất bước vào nhà, tiện tay đóng cửa lại.
Thái Cửu vốn định ôm hài tử xem xem vì sao nó khóc nháo, nhưng bởi vì ở ngoài cửa đứng lạnh hồi lâu, trên người dính tuyết lạnh, sau khi tan ra còn mang theo ẩm ướt, sợ hài tử lạnh nên đành thôi.
Hắn đứng bên cạnh A Dung, chỉ dẫn nàng:"Ngươi bỏ kẹp áo ra xem mông nó có dơ không?"
A Dung làm theo lời hắn nói, lại thấy mông hài tử sạch sẽ mịn màng, cũng không bị bẩn. Thái Cửu kiểm tra quần áo hài tử, độ dày thích hợp với độ ấm trong phòng, sẽ không quá nóng, cũng không bị lạnh. Hắn cảm thấy hài tử hẳn là đói bụng rồi, bèn lấy sữa dê từ trong bao quần áo ra, chuẩn bị làm nóng đút nhi tử uống.
A Dung gọi Thái Cửu lại:"Không cần, ta dùng sữa mẹ cho nhi tử uống."
"Được." Thái Cửu nghĩ ngợi, dùng sữa mẹ đương nhiên càng tốt, bèn cất sữa dê đi.
A Dung ôm hài tử vào phòng ngủ, nàng ngồi trên mép giường, cách một lớp rèm đưa lưng về phía Thái Cửu, cởi bỏ nút áo bắt đầu cho hài tử bú sữa.
Tiểu Thái Thập dường như cực kỳ đói, há mồm ngậm lấy đỉnh hồng anh kia bắt đầu mút sữa. Hiện tại sức lực nó lớn hơn lúc mới sinh rất nhiều, A Dung nhất thời chưa kịp chuẩn bị, bị mút đến đau mà kêu lên.
Thái Cửu ngoài mành nuốt nuốt nước miếng, không tự nhiên mà xoay người, hắn không nên nhìn lén, quang cảnh bên trong kia thực mê người. Cổ áo A Dung mở rộng, vú thịt tuyết trắng đầy đặn lõa lồ, tiểu tử Thái Thập kia cắn đầu v* ra sức mút, tựa như chưa được uống sữa bao giờ vậy. Tiểu tử này đói đến thế sao? Dùng sức mút như vậy, giống như bị cha nó bỏ đói ba ngày vậy. Hắn có ngược đãi nó bao giờ, mỗi ngày đều đút sữa đến no căng.
Tiếng trẻ con mút sữa vang vọng trong căn phòng yên tĩnh, Thái Cửu nôn nóng chờ đợi, trong đầu thỉnh thoảng hiện lên hình ảnh A Dung khỏa thân, thân thể lộ ra bộ dáng mê người. Hai luồng tuyết trắng đầy đặn kia hắn cũng từng được ăn qua, thơm ngon cực kỳ, chỉ là hiện tại chưa được ăn qua sữa tươi trong đó, thoạt nhìn thực ngon ngọt hơn trước mấy phần, nếu không tiểu tử Thái Thập kia sao lại ăn hăng say như vậy.
A... Thái Cửu cảm thấy hạ thân trướng đến khó chịu, hắn vội vàng ném những hình ảnh kiều diễm ra khỏi đầu. Không được nghĩ nữa, A Dung mà biết chắc chắn sẽ tức giận, hiện tại hắn không dám làm nàng không vui, khó chịu cũng muốn tự chịu.
Mười lăm phút sau, A Dung sửa soạn lại quần áo, ôm hài tử ra ngoài.
Nhìn bộ dạng đĩnh bạt của Thái Cửu, A Dung thẹn thùng xấu hổ, vừa rồi cho hài tử ăn phát ra tiếng vang, liệu hắn có nghe được không?
Vừa rồi nàng chỉ nghĩ muốn nhanh cho hài tử ăn nên quên mất đuổi Thái Cửu ra ngoài. A Dung trầm mặc đứng phía sau Thái Cửu, còn đang nghĩ muốn đánh vỡ sự xấu hổ này thế nào.
"Ứ..." Tiểu Thái Thập thực không hợp với tình hình nghiêm túc này, thành công dời lực chú ý của cha mẹ qua đây.
Thái Cửu nghe tiếng quay đầu lại, nhìn A Dung nhẹ giọng hỏi:"Thập Nhi ăn no rồi sao?"
"Ừ." A Dung gật đầu, nàng ôm hài tử lướt qua Thái Cửu, đi đến ngồi trước bếp lò.
Thái Cửu đi sau A Dung, nhưng không được A Dung cho phép, hắn chỉ đứng đó chứ không dám ngồi xuống.
Hắn thấy trên ghế đặt một cái giỏ tre, trong giỏ là một bộ quần áo của nam màu trắng cùng hai bộ áo lót trẻ con.
Áo lót nhất định là làm cho Thập Nhi, nhưng quần áo kia, màu trắng nho nhã là chủ đạo, không thể là cho Hồ Vương đã một đống tuổi được. Trong đầu tự nhiên hiện lên Yên Chi một thân bạch y, trong lòng Thái Cửu tan vỡ, đây hẳn là làm cho Yến Chi, hiện tại A Dung thật sự yêu Yến Chi sao?
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");