(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); A Dung đánh mạnh lên tay Thái Cửu đang bóp cằm nàng, nàng ngẩng đầu nhìn thẳng vào Thái Cửu với đôi mắt phẫn nộ, không tỏ ý kiến mà hỏi ngược lại:"Hắn có phải tình lang của ta hay không, có từng làm với hắn chưa thì có liên quan gì đến bệ hạ sao? Ta với điện hạ cũng không phải quan hệ phu thê, chẳng qua là cùng nhau có một đứa bé mà thôi, chờ sau khi sinh xong thì đường ai nấy đi, điện hạ không có tư cách quản ta."
Nhìn A Dung không phủ nhận, tâm Thái Cửu dường như bị cục đá lớn đè nặng, tâm tình nặng trĩu.
Nàng không phủ nhận, vậy điều đó là sự thật.
Nam nhân kia thật sự là tình lang của nàng, bọn họ đã thật sự từng làm.
Khó trách, lần đầu tiên cùng nàng viên phòng hắn không phát hiện ra dấu vết lạc hồng trên giường. Khi hắn tiến vào cơ thể nàng cũng không thấy có gì trở ngại mà thông suốt một đường đi vào, cho dù đêm đó nàng vẫn chặt giống xử nữ.
Mình không phải nam nhân đầu tiên của A Dung, điều này khiến Thái Cửu rất khó chịu, trong lòng như có thiếu sót không thể lấp đầy được. Hắn thực hy vọng nàng hoàn toàn thuộc về hắn, từ thân đến tâm đều thuộc về hắn. Việc trước kia hắn không thay đổi được, nhưng sau này nàng chỉ có thể thuộc về hắn.
Cho dù trong lòng rất để ý, cũng thực phẫn nỗ nhưng Thái Cửu vẫn thả chậm ngữ khí, hắn nhìn A Dung, cường ngạnh lại nghiêm túc ra lệnh:"Đồ Sơn Dung, về sau không được ở trên giường kêu tên của người đàn ông khác, cũng không được cùng người khác làm loại sự tình này, không được thích người khác, ngươi là của ta, chỉ có thể là của ta."
A Dung nhìn Thái Cửu có chút điên cuồng, châm chọc cười cười, thật là không thể nói lý, cái này tự cẩu nam nhân như hắn có làm được không? Dựa vào cái gì yêu cầu nàng vì hắn thủ thân như ngọc?
Nàng lạnh lùng hỏi ngược lại:"Điện hạ có thể ở trên giường kêu tên người khác, vì sao ta lại không thể? Điện hạ trong lòng có người mình yêu, lòng ta tự nhiên cũng có."
Ở trên giường kêu tên người khác sao? Thái Cửu có chút mơ hồ, nhớ mang máng, hơn hai tháng trước, hắn nhất thời gọi tên A Lê, nhưng sau đó cũng không có nhắc đến nữa. Đâu giống nàng, tối nay không biết bao nhiêu lần gọi "Yến Chi ca ca", khiến hắn tức giận như muốn nổ tung.
"Ta lúc ấy chỉ là nói sai thôi, ta biết người ở dưới thân là ngươi, cũng không coi ngươi thành A Lê, nhưng ngươi thì sao?" Vẻ mặt Thái Cửu bất mãn trừng mắt với A Dung, phẫn nộ nói:"Ngươi tối nay coi ta thành cái người chó má "Yến Chi ca ca" kia."
Nói sai sao? A Dung cười khổ, nếu không phải trong lòng vẫn còn yêu thì sao có thể tùy tùy tiện tiện gọi ra. Hắn giải thích như vậy cũng không thể vuốt phẳng được vết thương trong lòng nàng, gọi sai, gọi sai kiểu gì.
A Dung hạ mắt, nghĩ một đằng nói một nẻo:"Điện hạ yêu thất muội sâu đậm, gọi tên nàng ta cũng không trách cứ gì. Như vậy ta cũng yêu Yến Chi ca ca, gọi hắn cũng là bình thường."
Yến Chi ca ca, lại là Yến Chi ca ca, nghe A Dung mở miệng ngậm miệng đều là Yến Chi ca ca, mày Thái Cửu nhăn thành một đồi núi nhỏ, sắc mặt có chút tối tăm. Hắn cũng không biết mình làm sao vậy, nghe A Dung nói người nàng yêu là Yến Chi ca ca, tâm hắn giống như bị đao kiếm vô hình đâm vào, ẩn ẩn phiếm đau, lại chua xót tê dại, khó chịu cực kỳ.
Nhìn A Dung không nghe lời như thế, Thái Cửu phẫn nộ đến mất lý trí, hắn đè tay A Dung lên trên đỉnh đầu, cúi xuống hung hắn cắn khóe miệng nàng.
“Á… Cái kẻ điên này, buông ta ra.” A Dung bị cắn đến tê rần, nàng nhíu mày, nghiêng mặt đi, không ngừng giãy giụa tránh né.
Thái Cửu chặt chẽ đè nặng nàng, tiếp tục cắn đến khi nếm được vị sắt rỉ hắn mới nhả ra, nhẹ nhàng liếm láp cánh môi dính máu.
Vừa lòng nhìn dấu vết lưu lại trên người nàng của mình, Thái Cửu nhỏ giọng cảnh cáo:"Đồ Sơn Dung, về sau không được nhắc đến tên nam nhân khác trước mặt ta."
“A… Đông Hoàng Thái Cửu, ngươi có bệnh sao? Cắn ta làm gì? Không muốn ta kêu tên người đàn ông khác thì cách xa ta ra một chút, có thể không cần xuất hiện trước mặt ta.” A Dung trừng mắt, tức giận quát.
Nàng không ngừng hít thở, giảm bớt đau đớn trên môi, thật là quá đau, bệnh tâm thần, vì sao phải dùng sức cắn nàng trầy da chảy máu như vậy.
Thái Cửu nhìn A Dung không ngừng lấy hơi, đột nhiên trầm mặc.
Cách xa nàng ra sao? Đúng vậy, cách xa nàng thì sẽ không nghe được nàng gọi tên nam nhân khác nữa. Nhưng mà vì cái gì? Hắn không nhịn được một lần lại một lần xuất hiện trước mặt nàng. Biết rõ mỗi lần hai người gặp mặt sẽ ồn ào không thoải mái, thường thường kết quả đều là tan rã trong không vui, nhưng hắn vẫn muốn gặp nàng.
Hắn hẳn là trúng độc của nàng.
Thu lại sắc mặt giận dữ, Thái Cửu đột nhiên cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên môi đỏ của A Dung. A Dung cho rằng hắn lại muốn cắn nàng, vội vàng xoay đầu tránh hắn hôn môi. Sắc mặt Thái Cửu có chút cứng đờ, nhưng lần này rốt cuộc hắn cũng ngăn được cơn tức trong lòng, nhẹ giọng nói:"Sau này khi cùng ngươi hoan ái, ta sẽ không gọi tên A Lê nữa, ngươi cũng không được gọi Yên Chi ca ca gì đó."
“Hừ!” A Dung nhấp môi, hừ nhẹ một tiếng, nghiêng đầu sang một bên không nói gì.
Đây là hắn dọa nàng, muốn về sau lại tiếp tục phát tiết dục vọng trên người nàng sao? Không có cửa đâu!
Ai thèm để ý đến hắn, chờ thêm chút thời gian nữa sinh hài tử xong nàng sẽ quay về Đồ Sơn, không có lần hoan ái nào nữa đâu.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");