Trọng Sinh Vi Tiểu Ca Nhi

Chương 81




Dường như những nhành cây không chịu nổi sức nặng của tuyết, tiếng tuyết rơi lã chã trong màn đêm yên tĩnh như vang vọng bên tai.

Trong bóng đêm, Quý An Dật mở to mắt, ngây người nhìn đỉnh giường.

Tối nay trời không trăng, sao trời ảm đạm, đen kịt cả một vùng, phóng tầm mắt hoàn toàn không thấy gì cả.

Hắn cứ lăng lăng nhìn đỉnh giường như vậy.

Nhớ đến lúc tiểu mập mạp bị sợ hãi, khuôn mặt nhỏ nhắn béo đô đô vùi vào cổ hắn, bộ dáng kinh sợ. Nhớ những lúc bình thường khuôn mặt bé con bừng bừng sức sống, hai mắt to tròn sáng ngời, nhếch miệng nở nụ cười không răng, nước miếng chảy dọc theo khóe miệng, bé ngây ngô cười, khiến ai nhìn cũng vui vẻ theo.

Ca đỏ hốc mắt ôm tiểu mập mạp, cái đêm sinh tiểu mập mạp là một đêm hữu kinh vô hiểm (*)......

(*): gặp chuyện kinh sợ nhưng không có hiểm nguy

Gương mặt Quý A Cường như già nua thêm vài tuổi......

Hắn nằm suy nghĩ rất nhiều rất nhiều không theo một trình tự nào cả, ngược lại đầu óc càng thêm tỉnh táo, một chút buồn ngủ cũng không.

Quý An Dật biết y đang giả vờ mọi việc vẫn ổn.

Trông bộ dáng kia của Quý A Cường, rõ ràng là đang có việc gạt bọn họ. Y không muốn nói, lẽ ra hắn cũng không nên tiếp tục nhúng tay vào việc này.

Chỉ là nghĩ ca, nghĩ tới tiểu mập mạp vừa mới sinh ra.

Hắn không có cách khống chế bản thân mình.

Hắn chỉ có một mong muốn rất đơn giản, cuộc sống sẽ trôi qua bình yên và tốt đẹp. Hắn và ngốc tử có một cuộc sống náo nhiệt, thì đương nhiên hắn cũng hy vọng ca có một cuộc sống tốt đẹp như vậy, tất cả mọi người đều sống tốt, đơn giản bình dị sống trong cái thôn nhỏ này  .

Nếu Quý A Cường xảy ra chuyện gì, ca cùng tiểu mập mạp phải làm sao đây?

“Ngốc tử.” Nghĩ hơi nhiều, nên lòng hắn càng thêm phiền muộn, Quý An Dật trở mình, nhẹ nhàng gọi một tiếng.

“Ừ, ta đây. Vợ ngủ không được à?” Vương Tiểu Nhị biết đêm nay vợ ngủ không được, y cũng ngủ không được.

“Ta cảm thấy A Cường ca có việc gạt chúng ta, ta muốn biết đó là chuyện gì, một người đang êm đẹp, sao lại thành bô dạng như thế. A Cường ca xảy ra chuyện gì, ca và tiểu mập mạp phải làm sao bây giờ? Có tai hoạ ngầm thì phải giải quyết triệt để.” Nói đến đây, Quý An Dật dừng một chút, rồi nói tiếp.”Có phải trong đầu ngươi cũng đang nghĩ tới chuyện này không? Ngươi nghĩ sao?”

Vương Tiểu Nhị trầm mặc một lúc, mới nói. “Ta cũng đang nghĩ đến việc này, với tính tình của ca, nhất định sẽ truy hỏi việc này, ngày mai chúng ta lại hỏi ca một chút, ngươi nói đúng, có tai hoạ ngầm phải giải quyết triệt để, nếu không cuộc sống sẽ không yên ổn.”

“Cũng đúng.” Quý An Dật nghe vậy, trong lòng cũng bình tĩnh hơn, qua một lúc, hắn nói thêm. “Lần trước ngươi nói, A Cường ca muốn theo ngươi học võ, y cũng muốn vào núi săn thú, việc này ngươi thấy thế nào?”

“Học được hai lần, trong nhà y lại có việc bận, vất vả lắm mới xong vụ mùa, đảo mắt một cái y lại lên trấn trên làm công. Ta định chờ y làm xong, ta và Tạ Thất sẽ dẫn y vào núi, bản lĩnh của Tạ Thất lớn hơn ta, để hắn dạy ca phu sẽ tốt hơn, lên trấn tìm việc làm công còn không bằng vào núi săn thú, hơn nữa, học vài chiêu võ phòng thân dù có gặp chuyện gì cũng ít lo lắng hơn một chút, vợ, ngươi nói có phải không?” Trong bóng đêm, Vương Tiểu Nhị dựa sát đầu vào hắn.

Hai người nói một hồi, cảm xúc dịu đi không ít, không bao lâu liền ngủ.

Hôm sau tuyết ngừng rơi, ngoài trời âm u, gió lạnh thổi vù vù, nghe tiếng gió, dường như còn mạnh hơn hôm qua.

Vương Tiểu Nhị và Tạ Thất đang xúc tuyết ở ngoài, họ phải dọn thành một con đường nhỏ để dễ di chuyển.

Hai người bọn họ sức khỏe tốt, lúc mới ra còn thấy lạnh, bận rộn một lúc thì nóng toát cả mồ hôi.

“Khó có được hôm nay tuyết ngừng rơi, đừng nói là lát nữa lại rơi tiếp nữa đi?” Thở ra một hơi khói trắng, Tạ Thất lại nói tiếp. “Ta còn định vào núi, bắt một ít dã vật về để thêm đồ ăn.”

Vương Tiểu Nhị đầu cũng không nâng, vừa xúc tuyết vừa đáp. “Tuyết trên núi đọng rất dày, bây giờ có vào núi tìm dã vật thì cũng chịu chết. Ta thấy, năm nay không có cách nào vào núi được đâu.”

“Vào ăn sáng đi.” Trương Tam ca nhi mở cửa phòng bếp, gọi vọng ra.

Tạ Thất thấy nửa gương mặt lộ ra của Trương Tam ca nhi thì cười thu hồi tầm mắt, nhỏ giọng nói với Vương Tiểu Nhị. “Cuộc sống của ta, phải trôi qua như thế này.” Nói xong, y đẩy đẩy Vương Tiểu Nhị, giọng nói càng trầm hơn. “Ngươi nói thử xem, khi nào Trương Tam ca nhi mới đồng ý làm vợ ta?”

“Đồng ý cái rắm. Nghe lời ta, theo đuổi vợ thì đừng vội, từ từ sẽ đến.” Vương Tiểu Nhị nói thầm hai câu, nghĩ nghĩ, y lại nhắc nhở thêm. “Thật sự, ngươi đừng nóng vội, tình hình của Trương Tam ca nhi ngươi cũng biết.”

“Ta nói rồi, ta không vội.” Tạ Thất cười khà khà. “Thật đúng với câu nói kia, trong cái rủi có cái may, ta bị thương cũng thật đáng giá. Nếu một lúc nào đó Trương Tam ca nhi đồng ý làm vợ ta, ta cũng không đi, ta sẽ xây một căn nhà bên cạnh căn nhà mái ngói của các ngươi.”

Quý An Dật bưng bát đi ra, thấy hai người đang đứng ngốc ở ngoài trời tuyết. “Có phải hai người không muốn ăn sáng không? Đứng ở ngoài hứng gió mát lắm ha.”

“Vợ.” Vương Tiểu Nhị ném cái xẻng trong tay, vui vẻ chạy đến bên cạnh vợ. “Bánh bí đỏ thơm quá, tặng cho ca hả? Ta đi với ngươi.”

Tạ Thất thấy hai người đi qua nhà bên cạnh, y cũng ném xẻng trong tay, vui vẻ đi vào phòng bếp.

Vương Bảo Nhi mở cửa phòng, cười nói. “Vào đi. Ngươi lại đem món gì mới qua đây?”

“Ta chỉ nhàn rỗi nên tùy tiện nấu một ít, hương vị cũng không tồi.” Vào phòng, Quý An Dật đặt chén lên kệ bếp.

Chiếc giường gỗ nhỏ này được đặc biệt làm riêng, để tiện di chuyển, Vương Bảo Nhi có thể giữ bé con bên cạnh mình, bản thân y bận rộn ở nhà sau, thì y sẽ mang giường gỗ nhỏ ra nhà sau.

“Buổi sáng tốt lành, tiểu mập mạp.” Quý An Dật đi đến trước giường gỗ nhỏ, mặt mày hớn hở chào hỏi tiểu mập mạp.

Tiểu mập mạp nhếch miệng cười vui vẻ, chìa tay muốn ôm một cái.

“Ca, ngày nào bé cũng dậy sớm vậy à?” Quý An Dật ôm tiểu mập mạp lên, hôn hôn lên mặt bé, thật thoải mái.

Tiểu mập mạp chìa tay ôm lấy đầu hắn, kéo a kéo a, dường như chơi rất vui, bé lại cười càng vui vẻ.

“Không sai biệt lắm, ta vừa cho hắn ăn xong thì ngươi đến, ta đoán lát nữa hắn lại ngủ thêm đấy.” Ăn xong một cái bánh bí đỏ, Vương Bảo Nhi để đũa xuống, cười nói. “Hương vị rất ngon, ngươi nấu món gì cũng ngon. Đợi tiểu mập mập của ta lớn hơn một chút, thì có lộc ăn rồi.”

Ôm một lúc thì mỏi, Quý An Dật đưa bé cho Vương Bảo Nhi ôm, hỏi. “A Cường ca vẫn chưa dậy à?”

“Ừ. Vẫn đang ngủ say, nên ta mới ôm tiểu mập mạp ra đây, đừng làm ồn đến hắn.” Vương Bảo Nhi sửa sang lại quần áo của tiểu mập mạp.

Quý An Dật nghĩ nghĩ, lại hỏi một câu. “Ca, A Cường ca lên trấn trên làm công, chuyện đó......”

Sắc mặt Vương Bảo Nhi khẽ biến, trầm mặt một lúc, mới nhỏ giọng than thở. “Hắn bị người ta lừa.” Dừng một chút, y nói tiếp. “Kỳ thật cũng không thể nói là bị lừa......”

“Sao lại thế?” Vương Tiểu Nhị đang im lặng đứng một bên, nhịn không được hỏi một câu.

“Ngụy gia ở trấn trên, phải xây một tòa nhà lớn, cần một lượng đá lớn, nói là trả công năm mươi đồng một ngày, bao ăn ở. Trước khi bắt đầu xây dựng, có người cầm một xấp giấy bảo bọn họ ấn dấu vân tay, ý tứ là, phải làm cho xong thì mới có thể nhận tiền, giữa đường nếu ai tự ý nghỉ, sẽ không được nhận tiền công, còn phải đưa lại cho Ngụy gia mười hai bạc. Tờ công văn này có hơi khó hiểu, nhưng ngẫm lại cũng không có gì sai. Năm mươi tiền đồng một ngày, đây là số tiền công cao hiếm thấy, A Cường thấy mọi người đều ấn dấu vân tay, y cũng ấn theo.”

Nói đến đây, Vương Bảo Nhi cúi đầu, ôm sát tiểu mập mạp vào ngực, hôn lên mặt bé hai cái, qua một lúc, y mới khàn giọng nói tiếp. “Tổng cộng có sáu người, năm người còn lại đều dùng xe đẩy vận chuyển đá, tới lượt A Cường ca ngươi, người quản lý kia lại nói thiếu xe đẩy, bảo A Cường ca ngươi tự gánh đá.”

“Này......” Quý An Dật mở to mắt ngạc nhiên hỏi. “Vì sao Ngụy gia lại nhằm vào A Cường ca?”

Vương Tiểu Nhị lại bình tĩnh nói. “Họ Ngụy này có phải là người có quan hệ với Diêu đại ca nhi (*) không?”

(*): tui quên nhân vật này là ai luôn rồi, kiếm mãi mới ra, nếu lâu rồi ai không nhớ có thể đọc lại chương 38.

“Có phải liên quan đến chuyện kia hay không?” Nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ có thể nghĩ đến đây. Quý An Dật vội vàng hỏi.

Vương Bảo Nhi cúi đầu, nhìn tiểu mập mạp đang cười ngây ngô trong lòng mình, nửa ngày không nói.

Không ai biết trong lòng y khổ đến nhường nào, tối qua khi biết việc này, lòng y đau khổ vô cùng......

Nghe tiếng động, Trương Tam anh em vội đứng lên. “Về rồi à.” Nói xong, thấy vẻ mặt hai người không tốt lắm, y sững người, do dự một chút, mới hỏi. “Quý A Cường bên kia xảy ra chuyện gì?”

“Ăn cơm trước đi.” Quý An Dật thản nhiên nói một câu.

Mới sáng sớm đã dụng tâm chuẩn bị một bàn đồ ăn, nghe xong tin này, ai cũng nhai như nhai sáp, ăn sáng trong bầu không khí nặng nề, dọn dẹp xong phòng bếp, bốn người ngồi quây quần bên hố lửa.

Qua nửa ngày, Quý An Dật mới hỏi một câu. “Ngốc tử, việc này ngươi thấy thế nào?”

Nhìn vẻ mặt của ca, dường như không muốn truy cứu việc này nữa, coi như họ gặp xui xẻo. Nhưng trong lòng hắn vẫn không thoải mái, hắn biết ca cũng không phải thật sự không muốn truy cứu việc này, chỉ là sự thật ở trước mắt, có nhiều chuyện chỉ có thể kìm nén cảm xúc của bản thân, cố gắng làm cho mình thỏa hiệp.

Không thì có thể làm sao bây giờ?

Ngụy gia có thể xây một tòa nhà lớn ở trấn trên, chưa nói đến việc hắn có quyền thế hay không, riêng một chữ tiền là có thể đè chết người rồi.

Ca mới sinh tiểu mập mạp, nhà bọn họ vừa mới xây xong, chuyện này ồn ào lên, ai biết sẽ quậy thành cái dạng gì.

Sợ là sợ, ồn ào lên, Ngụy gia ghi hận, lại ra tay chỉnh bọn họ. Họ khó lòng phòng bị, dù chuyện đó có xảy ra...... cũng không có luật pháp nào ra mặt.

Tâm tư của Vương Bảo Nhi, Quý An Dật cũng đoán ra cái tám chín phần, hắn cũng biết việc này, bọn họ hoàn toàn ở thế yếu, nếu bị đè thì sẽ không có cái gì để phản kháng.

Nhưng trong lòng hắn rất khó chịu, khinh người quá đáng!

Nếu không làm chút gì đó, Quý An Dật sẽ cảm thấy năm nay không thể nào trải qua, hắn hoàn toàn không có tâm tư làm đồ ăn, không có hứng thú để bắt đầu.

Vương Tiểu Nhị trầm mặc một lúc, mới trả lời. “Không biết.”

Bây giờ y có quá nhiều ràng buộc, nếu chỉ có một mình, y sẽ đầu trọc đâu sợ bị nắm tóc – vua cũng thua thằng liều, hung hăng xả giận mà không phải suy nghĩ gì.

Bây giờ muốn đi, y cũng phải nghĩ đến vợ, đến gia đình của mình. Vừa thấy vẻ mặt của ca, y biết rằng ca cũng có cùng suy nghĩ với mình.

“Sao lại thế này?” Trương Tam ca nhi nhỏ giọng hỏi một câu.

Tạ Thất cũng nói theo. “Phải rồi. Xảy ra chuyện gì? Các ngươi nói đi, mọi người cùng nhau nghĩ biện pháp.”

Quý An Dật nói đơn giản lại mọi chuyện.

Mới vừa nói xong, Tạ Thất liền mắng một câu. “Khinh người quá đáng! Chuyện này rõ ràng là nhắm vào Quý A Cường.”

“Diêu đại ca nhi đó gả vào Ngụy gia ở trấn trên, việc này, có quan hệ gì với Diêu gia ở thôn ta? Có phải vì chuyện lần trước Vương Bảo Nhi đánh Diêu Lang, chuyện đó......” Trương Tam ca nhi nói ra suy nghĩ của mình.

Quý An Dật nói tiếp. “Ta đoán chính là vì việc này. Nếu không, đang êm đẹp sao bọn họ lại nhằm vào A Cường ca?”

“Khoảng thời gian trước ta nghe nói, Ngụy gia ở ngoài kiếm được một số tiền lớn, bây giờ xem ra, quả nhiên là rất lớn.” Tạ Thất vuốt cằm nói thầm hai câu.

“Ngày mai, nếu tuyết không rơi, ta muốn lên trấn một chuyến.” Phải nghĩ ra một kế hoạch thật là thỏa đáng, nhưng mà ông bà ta nói rất đúng, biết người biết ta trăm trận trăm thắng. Quý An Dật muốn lên trấn hỏi thăm một chút tình hình cụ thể của Ngụy gia.

Vương tiểu nhị nghe, cũng nói. “Ta đi với ngươi.”

“Ta cũng đi.” Tạ Thất cười ha hả nói.

Trương Tam ca nhi đưa mắt nhìn Tạ Thất cười, há miệng thở dốc nuốt những điều muốn nói vào bụng.

Mọi người đang ngồi trong phòng nói chuyện, đột nhiên nghe thấy tiếng mắng chửi ở ngoài, thanh âm kia rất quen thuộc.

Quý An Dật và Vương Tiểu Nhị liếc nhau, vội vàng đứng lên, chạy sang cách vách.

Trương Tam ca nhi đứng lên theo, Tạ Thất nhìn thần sắc ba người, có chút không hiểu sao, y nhịn không được kéo Trương Tam ca nhi lại hỏi. “Xảy ra chuyện gì?”

“Quý a ma đến.” Nói xong, Trương Tam ca nhi vội vàng bỏ tay Tạ Thất ra, hai ba bước chạy sang nhà bên cạnh.

Quý a ma là ai? Trong lòng Tạ Thất rất kinh ngạc, đứng sửng tại chỗ một lúc, rồi mới  nhanh chóng đuổi theo.

“Trước kia ta nói thế nào? Ta nói các ngươi đưa đứa nhỏ cho ta nuôi, hai ngươi đều không có kinh nghiệm, sẽ không nuôi được đứa nhỏ, xem đi xem đi, nhìn thử xem đứa nhỏ bây giờ thành cái dạng gì rồi, ăn béo thành như vậy. Mắt thấy ba tháng miễn phí nhận phấn cũng sắp qua, ngươi nóng ruột, nóng gan, chạy lên trấn trên làm cu li, xem bộ dạng của ngươi bây giờ đi, lấy một chậu nước ra mà soi, gần vượt qua cha ngươi rồi.”

Liễu Ngân chỉ vào Quý A Cường, nhưng ánh mắt dừng lại trên người Vương Bảo Nhi. “Sớm biết ngươi là cái mầm tai hoạ, ta chẳng sợ con ta đời này không cưới được vợ, cũng sẽ không cưới ngươi vào cửa. Bản thân mình ở nhà hưởng phúc, ăn ngon ngủ ngon, lại để cho chồng mình ra ngoài chịu khổ, ngươi đúng thật là một người vợ tốt. Hai ngươi nuôi tiểu mập mạp, trắng treo mập mạp, còn con ta lại làm việc khổ cực ở trấn trên, đúng là phải kêu người trong thôn đến xem, Vương Bảo Nhi là một người vợ như thế nào, thật không biết xấu hổ, ta thấy xấu hổ thay ngươi.”

“A ma.” Quý a cường cảm thấy mệt, rất mệt. Nếu có thể, hắn thật sự muốn dán miệng a ma lại, nói qua nói lại làm hắn rất phiền, càng nghe càng mệt thêm. “Người có thể mặc kệ chuyện của hai ta được không? Người cầm tiền rồi về đi được không?”

Liễu Ngân nghe thấy lời này, liền giậm chân nói. “Ta là a ma của ngươi, ta mặc kệ thì ai quản ngươi? Ta phải trơ mắt nhìn ngươi bị Vương Bảo Nhi ức hiếp à, ngươi xem xem, ngươi xem xem từ lúc phân gia, cuộc sống của ngươi một ngày lại tồi tệ hơn một ngày, ta nhìn mà không đành lòng, ngươi nhìn lại vợ con ngươi đi, đứa nào cũng tinh thần toả sáng mặt mày hồng hào, ngươi ở bên ngoài ăn gió nằm sương làm việc, bọn họ ở nhà sưởi ấm, ngươi ở bên ngoài ăn bánh mỳ lạnh, bọn họ ở nhà ăn đồ ăn nóng hầm hập, nói không chừng còn có cá có thịt.”

“Đại bá ma, nếu ngươi đã không nhịn được, thì A Cường Ca là con ngươi, ngươi đau lòng con của mình, ngươi hoàn toàn có thể lấy toàn bộ tiền trong tay ra đưa cho y, thì A Cường ca cũng không cần phải lên trấn trên làm công, nuôi đứa nhỏ sao mà chẳng được?” Giọng điệu của Quý An Dật rất nặng nề, hắn trả về một câu.

Vốn trong lòng hắn đang bị kiềm nén.

“Tiền. Đó là tiền của ta. Dựa vào đâu mà ta phải lấy ra đưa cho hắn nuôi cái mầm tai họa này. Hơn nữa, không phải các ngươi có tương cá sao, kiếm được không ít tiền, làm gì cũng đủ chi tiêu trong nhà, rõ ràng là Vương Bảo Nhi hết ăn lại nằm, nuôi ra đứa nhỏ cũng rất biết ăn”. Nói xong, Liễu Ngân dừng tầm mắt trên người Quý A Cường, còn thấm thía nói. “Phấn cũng không rẻ, con ta nói với ngươi, qua ba tháng miễn phí, thì vẫn cho đứa nhỏ ăn phấn, mà dù không ăn cũng không chết được, dựa theo phương thức ăn này của hắn, chắc phải tốn không ít bạc, hắn chắc phải vất vả kiếm tiền.”

“Đại bá ma, không biết ngươi có biết chuyện này  không?” Quý An Dật nhịn không được nhìn y thản nhiên hỏi một câu.

Liễu Ngân ngẩn người, theo bản năng hỏi. “Chuyện gì?”

“Chờ ngươi chết, tiền của ngươi phải làm sao đây? Cho dù ngươi muốn mang tiền vào quan tài, thì ngươi vẫn phải để lại một phần để lo hậu sự, ngươi tân tân khổ khổ kiếm tiền cả đời, thì tiền vẫn như cũ rơi vào tay người khác.” Lời này nhiều ít có hơi ác độc, nhưng đối với người này, Quý An Dật vẫn muốn độc ác thức tỉnh y.

Liễu Ngân sững người ngơ ngác một lúc lâu, sau đó, đột nhiên như tái phát bệnh thần kinh, vừa chạy ra ngoài vừa la to a a a.

Tình huống này, xem ra là bị kích thích nghiêm trọng rồi.

Trong lòng Quý An Dật thầm nghĩ, đừng nói là chạy về nhà dấu bạc đi? Phỏng chừng, y còn phải ôm bạc suy nghĩ, sau này y chết thì bạc phải làm sao bây giờ, giấu ở chỗ nào là kín nhất.

Nói thật, hắn thật sự không hiểu nổi người này, hoàn toàn không hiểu trong đầu y đang nghĩ gì.

Cho dù có giấu bạc cho kĩ, thì sau khi y chết, số bạc kia cũng thuộc về con của y. Sao y không hiểu được điều đó, rốt cuộc là y nghĩ thế nào?

“Vương Bảo Nhi, ngươi đừng để ý lời a ma ta nói, tính tình của y hồi giờ đều vậy.” Quý A Cường nhìn vẻ mặt bất thường của Vương Bảo Nhi, giữ chặt tay y, nghiêm túc nói.

Vương Bảo Nhi trầm mặc không nói gì, nhìn tiểu mập mạp đang ngủ say trên giường gỗ nhỏ.

Lần trước khi lều sập, bé con bị giật mình tỉnh giấc, hôm nay không biết có phải là do mệt quá hay không, mà vẫn ngủ rất trầm, vậy mà còn ngủ rất ngon.

Tiểu mập mạp của y a......

Trong lúc thất thần, Vương Bảo Nhi nhẹ nhàng đưa tay vuốt vuốt lên mặt tiểu mập mạp. Non nớt mềm mại, rất trơn, rất thoải mái.

Tiểu mập mạp nhà hắn rất thích cười, còn đặc biệt nhu thuận, mặc dù ăn hơi nhiều.

Y muốn tiểu mập mạp có thể vui vẻ lớn lên như vậy, sống vui vẻ cả đời.

“Ừ.” Lấy lại tinh thần, Vương Bảo Nhi nhẹ giọng đáp lại, ôm tiểu mập mạp đang ngủ vào trong ngực, cười cười với Quý A Cường. “Tiểu mập mạp rất thích cười, ăn thiếu phấn con sẽ bị đói, sẽ khóc, con vừa khóc ta liền mềm lòng.”

Quý A Cường nghe thấy lời này, thì biết lời a ma nói đã để lại vết thương trong lòng y, hắn vội nói. “Ăn được là tốt rồi, ta đã gặp qua nhiều đứa nhỏ, nhưng ta thấy tiểu mập mạp của chúng ta là tốt nhất.”

Cũng không biết là đúng lúc tiểu mập mạp tỉnh ngủ, hay là thế nào, bé mở to mắt, hai mắt to tròn đen láy nhìn a cha của bé, nhếch miệng nở nụ cười không răng, trông bộ dạng rất vui vẻ, cũng không biết bé cười cái gì cả ngày, không có gì bé vẫn tự cười vui vẻ.

“Tỉnh rồi à. Lại đây, a cha ôm nào.” Quý A Cường nhìn khuôn mặt vui vẻ béo đô đô của tiểu mập mạp, cả người liền có tinh thần, không cảm thấy mệt mỏi.

Thấy a cha mở hai tay ra, tiểu mập mạp cũng chìa hai tay bụ bẫm của mình, nhào vào lòng a cha.

Ôm bé con mềm mại vào lòng, trong lòng Quý A Cường cũng ấm áp theo, y cảm thấy hơn mười ngày cực khổ kia, cũng không tính gì.

“Ca, ta thấy, năm sau ca nên khai khẩn hai mẫu đất hoang, trồng một ít rau dưa, sau đó giao cho thôn trưởng bán. Giá sẽ cao hơn” Quý An Dật vừa định nói tới việc này liền nói ra ngay.

Vương Bảo Nhi nghe, hai mắt sáng rực. “A Cường, ngươi thấy việc này có được không?”

Y ngược lại cũng rất động tâm. Nếu có thể, y muốn tiểu mập mạp ăn phấn thêm hai năm.

“Được. Lát nữa chúng ta qua nhà thôn trưởng, hỏi xem nên mua đất hoang ở đâu.” Trước kia Quý A Cường cũng có ý tưởng này. Đất vườn trong nhà không nhiều, bọn họ chỉ bận rộn vào vụ mùa, thời gian cũng trôi rất nhanh. Y hoàn toàn có thể tiếp tục làm thêm hai mẫu nữa, trồng đủ loại đồ ăn như đậu, khoai lang, bắp, vân vân, không giống với lúa nước, đến lúc đó dù bận, y vẫn có thể sắp xếp mọi chuyện gọn gàng ngăn nắp, nhưng vẫn không làm trì hoãn đến vụ mùa.

Năm nay xây nhà mới, qua năm nay, trong tay y mặc dù vẫn còn một ít bạc, nhưng cũng không nhiều, vì lý do này nên y mới lên trấn làm công. Hai ngày y đều không dậy nổi tinh thần, lần làm việc này rất tổn hại đến sức khỏe, nên y cũng quên nói chuyện mua đất hoang, bây giờ Quý An Dật nói, cũng đúng lúc.

Vương Bảo Nhi nghe Quý A Cường trả lời không chút do dự, thì những lo lắng tràn ngập trong lòng, cũng tiêu tán đi không ít.

Y cảm thấy dù hôm nay có tệ như thế nào, thì cuộc sống vẫn sẽ càng ngày càng tốt hơn.

“Chỉ là giếng nước này......” Quý A Cường ngập ngừng nói.

Nếu không có nước giếng này tưới, thì cho dù đồ ăn có ngon bao nhiêu, cũng không bán bán được giá tốt.

Quý An Dật nghe, nở nụ cười. “A Cường ca các ngươi bây giờ đang ở riêng.”

“Đúng rồi.” Trương Tam ca nhi đứng bên cạnh nói thêm. “Thì năm nay Quý An Dật cũng khai khẩn mảnh đất hoang bên cạnh, hắn vẫn còn một mẫu đất hoang, ta thấy cấu tạo và tính chất của đất khá tốt, chỉ là có hơi nhỏ một chút.”

“Chỗ đó trồng đồ ăn là tốt nhất, năm nay thu hoạch cũng không tồi.” Vương Tiểu Nhị cười nói một câu.

Vương Bảo Nhi nghe xong thì không thể chờ được, nhìn Quý A Cường nói. “Bây giờ chúng ta liền qua nhà thôn trường gia một chuyến, được không?”

“Đi.” Quý A Cường đưa tiểu mập mạp cho Quý An Dật ôm.

Sau đó hai người nắm tay nhau, vội vàng đi qua nhà thôn trường. Bọn họ muốn mua đất, tuy chỉ là đất hoang, nhưng đó cũng là một phần tài sản của họ.

Quý An Dật cúi đầu nhìn tiểu mập mạp trong lòng, nhẹ nhàng chọt chọt vào mu bàn tay núng nính thịt của bé. “Tiểu mập mạp, nhà con chuẩn bị mua thêm đất, con có vui không?”

Tiểu mập mạp dường như biết hắn đang nói với mình, bé ngửa khuôn mặt nhỏ nhắn vui vẻ cười a cười a, nước miếng lại bắt đầu chảy.

Trong phòng ai thấy cũng nhịn không được đều cười theo.

HẾT CHƯƠNG 81


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.