*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
P: Xin lỗi mấy nàng vì thực sự lâu lắm rồi mình mới có chương mới, bây giờ ta có máy tính rồi có thể lịch ra chương mới sẽ nhanh hơn trước, mấy nàng hãy hóng nha!!!!
Chương 72:
Editor: Pún.
Thấy thời gian vẫn còn sớm, bốn người Quý An Dật đeo giỏ trúc đi vào núi.
Vừa đến chân núi, thì gặp hai người.
Lí Tiến Tài và Thiết ca nhi của y, hai người vào núi nhặt củi, hai bó củi to được cột chặt đều để trên lưng Lí Tiến Tài.
Một khoảng thời gian không gặp, y biến hóa rất lớn, trước kia là bộ dáng thiếu gia, bây giờ ngược lại có hương vị của một nông dân hơn rồi.
"Lí nhị ca nhi đi nhặt củi về đấy à." Vương Bảo Nhi vui vẻ tiếp đón. Thiết ca nhi cũng ha hả cười theo. "Củi trong nhà đã dùng gần hết. Các ngươi đang vào núi. . . . . . Tìm cái gì đấy?"
"Lúc này là thời điểm măng non mọc khắp nơi trên đất, ta muốn tìm nếm một chút hương vị tươi mới." Vương Bảo Nhi đưa mắt nhìn nhìn, Lí Tiến Tài vẫn luôn thành thành thật thật cúi đầu, thì không nhịn được muốn cười.
Thiết ca nhi này quả thật rất tài giỏi.
"Ác ác ác." Thiết ca nhi cười ha hả, trong đầu lại nghĩ, chút nữa sẽ quay lại tìm thêm một chút củi.
Hai người hàn huyên vài câu rồi chia tay.
Đợi Lí Tiến Tài và Thiết ca nhi đi xa, Vương Bảo Nhi mới nói. "Thiết ca nhi này thủ đoạn không tồi."
"Vỏ quýt dày có móng tay nhọn." Quý An Dật nói tiếp, vui vẻ nở nụ cười.
Trương tam ca nhi không nhịn được, quay đầu lại lặng lẽ nhìn thoáng qua, au đó nhanh chóng thu tầm mắt, vừa lúc nghe được câu nói của Quý An Dật.
Vỏ quýt dày có móng tay nhọn. . . . . .
Không biết sao mà miệng y đầy chua sót.
Lúc trước a ma cũng nói với y, Lí Tiến Tài không phải là người xứng đôi với y, nhưng y cố chấp muốn gả qua, cuối cùng rơi vào kết cục này.
"Nghĩ cái gì vậy?" Quý An Dật đẩy đẩy y.
Đừng nói là Trương tam ca nhi vẫn còn tình cảm với Lí Tiến Tài đi?
"Không, ta chỉ nhớ lại câu nói trước kia của a ma ta." Nghiêng đầu, dùng ống tay áo lau khóe mắt, ngẩng đầu cười cười với Quý An Dật.
Quý An Dật nghiêm túc nhìn y, lúc này ta mới nuốt trở xuống bụng, hoàn hảo, y đang nghĩ về những sai lầm của mình. "Ừ."
"Tô lão bản qua đây có chuyện gì không?" Vương Bảo Nhi vừa nhổ một khóm măng non, vừa nghiêng đầu nhỏ giọng hỏi.
Nghĩ nghĩ, Quý An Dật đáp. "Không có chuyện gì. Năm trước ta có hứa với y, sẽ thừa dịp nông nhàn, cố gắng nghĩ ra một phương pháp làm món ăn mới, nhưng ta lại sớm ném ra sau đầu."
Vương Bảo Nhi vừa nghe động tác trên tay dừng một chút. "Tô lão bản tức giận? Ta nhìn từ xa thấy, Tiểu Nhị sao lại lấy đá ném vào xe ngựa Tô lão bản? Cái này không được, ngươi trở về nói với y, không thể xằng bậy như vậy."
"Không sao đâu. Ta nói nửa tháng sau sẽ đưa hắn một phương pháp làm món ăn mới. Chuyện ném xe ngựa, là hắn thiếu đánh." Quý An Dật nói thầm vài câu.
Vương Bảo Nhi nhìn nhìn hắn, lại nhìn đệ đê bên cạnh, cười cười không nói nữa, tiếp tục bận rộn việc trên tay.
"Quý ca nhi bên kia có một mảnh rừng tre, chúng ta lấy nhiều măng có sao không?" Trương tam ca nhi cất tiếng hỏi.
"Lấy. Năm nay phải phơi nắng nhiều măng hơn một chút." Quý An Dật đứng thẳng dậy, ngẩng đầu nhìn phía trước.
Mảnh rừng tre này cũng không lớn quá, liếc mắt một cái có thể nhìn thấy khắp nơi, cũng rất rậm rạp, xanh um tươi tốt, còn có thể ngửi thấy hương tre.
"Ngốc tử." Quý An Dật nghiêng đầu, đẩy đẩy người bên cạnh. "Ngươi nói xem, chúng ta di chuyển mười gốc tre, về trồng sau nhà thì thế nào?"
Vương Tiểu Nhị nghe, gật đầu đồng ý. "Ta cảm thấy rất tốt."
Chỉ là, trồng tre sau nhà có lợi ích gì? Lại không thể che mát, cũng không thể ra trái.
"Có chút không hợp lý." Vương Bảo Nhi nghe thấy, thì sáp lại một câu. "Đợi đến vụ mùa, vừa phải phơi nắng củ cải khô, vừa phải phơi thóc, đến lúc đó không có thời gian rảnh để ngươi băn khoăn đâu."
Nếu di chuyển một gốc hòe lớn thì y không nói gì, che mát hóng gió đều được, di chuyển một cây mơ, cây đào, cây hồng, cây sơn trà cũng được, y cảm thấy đều được, không chiếm đất có thể thêm một chút đồ ăn vặt, di chuyển mấy gốc tre này thì có lợi ích gì?
"Ta thì thấy, rừng tre kia nhìn rất đẹp." Quý An Dật cười hắc hắc.
Vương Tiểu Nhị quay đầu nhìn mảnh rừng tre kia, trong xương y thiếu chút phong nhã, nhìn trân trân mãi vẫn không nhìn ra chỗ nào đẹp.
Y có hơi không vui.
Vợ thấy đẹp, sao y nhìn thế nào cũng không thấy? Không đúng chỗ nào? Buổi tối nhất phải hỏi vợ.
"Ngược lại bây giờ ta cũng cảm thấy, ngửi mùi tre thoang thoảng rất thoải mái." Trương tam ca nhi vui vẻ cười, đúng lúc nhìn thấy một khóm măng, liền cầm cuốc đào lấy.
Vương Bảo Nhi nhìn những ngọn măng tre mọc đầy đất, thì sinh ra một ý tưởng, y đến bên cạnh Quý An Dật, nói. "Quý ca nhi không phải ngươi đang nghiên cứu món ăn mới sao? Ta thấy măng tre cũng rất được."
Trong núi, măng mọc rất nhiều, hơn nữa, thôn dân ở Hà Khê thôn không thích ăn cái này, cảm thấy không có hương vị gì.
"Ta cũng thấy không tồi." Quý An Dật gật đầu. "Chỉ là, không biết phải xử lý như thế nào." Hắn đã nếm qua không ít món ăn làm từ măng rất mỹ vị, nhưng cũng chỉ là nếm qua, hoàn toàn không biết phải làm như thế nào.
Chỉ có điều. . . . . . Măng hắn không biết, nhưng cơm lam hắn biết làm như thế nào a! Món này siêu cấp dễ làm.
"Ngốc tử, đừng lấy măng nữa, chúng ta tìm ống tre nhỏ đi." Đột nhiên nhớ tới việc này, Quý An Dật cảm thấy hưng phấn gấp bội, cuối cùng cũng giải quyết được vấn đề món ăn mới. Đây là lần đầu tiên Vương Bảo Nhi nghe thấy xưng hô này, y rõ ràng có hơi ngẩn ra. "Ngốc tử?"
"Ách. . . . . . Hắc hắc hắc hắc." Lòi rồi, xem đi, đây là kết cục của việc quá đắc ý. Quý An Dật đưa tay bộ dáng ngây thơ (vô số tội) mười phần gãi gãi ót, cười ha hả, liếc mắt nhìn Vương Tiểu Nhị đang cầm cuốc đi qua đây, liền chạy nhanh nói. "Ca, ta với Tiểu Nhị đi tìm một ít ống tre nhỏ đây."
"Cẩn thận một chút, đừng đi xa quá." Vương Bảo Nhi nhắc nhở hai câu, đợi hai người đi xa, y mới hỏi Trương tam ca nhi đang đứng bên cạnh. "Bình thường Quý ca nhi vẫn hay gọi Tiểu Nhị như vậy à?"
Trương tam ca nhi phe phẩy đầu. "Không có. Chỉ ngẫu nhiên mới gọi. Chỉ khi nào hai người ngọt ngào với nhau mới gọi một chút."
"Ngốc tử, ngốc tử, ngốc tử. . . . . ." Niệm liên tục mấy tiếng, Vương Bảo Nhi cười lên tiếng, nói với Trương tam ca nhi. "Đệ đệ nhà ta không chỉ là ngốc tử. Ngốc vù vù ấy chứ, cho dù bây giờ đã hiểu biết hơn nhiều, nhưng khi thấy Quý ca nhi thì đầu óc vẫn ngốc nghếch như vậy"
"Đó là bọn họ gọi tình cảm với nhau" Truơng tam ca nhi cười nói tiếp một câu.
Vương Bảo Nhi nhớ lại cảnh vừa rồi, cũng gật đầu nói. "Quả thật là việc đời khó đoán , lúc đó, ta không hề nghĩ tới, bọn họ có thể được như bây giờ, tình cảm có thể tốt như vậy, ta thấy mười dặm tám thôn, khó tìm ra được cặp thứ hai."
"Đúng là việc đời khó đóan. . . . . ." Truơng tam ca nhi lại không thể kiềm được nhớ tới mình trước kia.
Khi đó, y mang theo hy vọng tiến vào Lí gia, trong đầu chỉ nghĩ phải làm sao để cuộc sống gia đình của y và Lí Tiến Tài trải qua tốt hơn, y sinh cho hắn hai đứa nhỏ, một nhà bốn miệng ăn cùng cuộc sống tốt đẹp phía trước. . . . . . Aiz, việc đời khó đoán.
"Vợ. Vì sao ngươi nói tre đẹp?" Dừng một chút, Vuơng Tiểu Nhị nói thêm. "Ta nhìn sao cũng không thấy đẹp chỗ nào? Cũng không có hoa."
Quý An Dật bị vấn đề này làm cho nghẹn. Hắn còn cố tình dùng ngữ khí vừa nghiêm túc vừa buồn bực nói. "Ngươi là ngươi, ta là ta, hai ta là hai người, đương nhiên sẽ có cái nhìn khác nhau."
"Không đúng." Vuơng Tiểu Nhị cau mày. "Ngươi là vợ của ta."
"Ta là vợ của ngươi. Nhưng cho dù ta là vợ của ngươi, chúng ta vẫn là hai người." Quý An Dật cảm thấy mình nên kết thúc chuyện này.
Ngốc tử sao lại đi vào ngõ cụt rồi? Sợi thông minh kia đi đâu mất rồi?
Vương Tiểu Nhị rất không vui, mày rậm nhanh chóng nhăn lại, dùng vẻ mặt hết sức đau khổ nhìn vợ nhà mình.
Y cũng không rõ vì sao lại mất hứng, chỉ cảm thấy, mất hứng.
"Ta đột nhiên cảm thấy, mảnh rừng tre kia có gì đẹp? Cũng không có hoa, một chút cũng không đẹp, ngốc tử, chúng ta đừng chuyển chúng về nữa, chiếm chỗ." Quý An Dật nghiêm túc nói.
Vuơng Tiểu Nhị nghe vậy, cả người liền trời quang mây tạnh, cười thật sáng lạn. "Đúng vậy, ta cũng thấy không đẹp. Trồng cây ăn quả vẫn tốt hơn, cây ăn quả có thể ra trái."
"Được. Vẫn là cây ăn quả tốt hơn." Quý An Dật gật đầu. Nói tiếp. "Đến đây đến đây, ống tre nhỏ này cũng không tồi, mau đến đào, mang về ta làm cho ngươi thức ăn ngon."
"Được." Vương Tiểu Nhị đáp lại rất vang dội, cúi đầu nghiêm túc đào ống tre nhỏ. Y không mang đao, chỉ có thể dùng cuốc nhổ tận gốc bó mang về."
Đợi khi Vuơng Tiểu Nhị cúi đầu nghiêm túc làm việc, Quý An Dật mới đưa tay lau một phen mồ hôi trên trán.
Sự tích cực của ngốc tử hắn thương không nổi.
Vào núi một chuyến thu họach tương đối phong phú, bốn giỏ trúc đều chất đầy măng tre, trong tay Vương Tiểu Nhị còn xách theo một bó ống tre nhỏ, đều rất cứng cáp.
Có thôn dân nhìn thấy, cười trêu ghẹo một câu. "Có phải Quý ca nhi lại nghĩ ra món ăn mới gì phải không? Bây giờ là măng đi?"
"Còn chưa biết, ta chỉ đang thèm, thừa dịp bây giờ có, phơi nắng cho khô một chút, vào mùa đông có thể ăn nhiều rau dưa." Quý An Dật cười trả lời một câu.
"Cũng đúng, cũng đúng." Thôn dân kia cười ha hả trả lời. "Trở về ta cũng tìm một ít cho vợ phơi khô, Quý ca nhi món này sao khi phơi khô thì ăn như thế nào?"
Quý An Dật nghĩ nghĩ, nói. "Xào ăn cũng được, cho thêm một ít bột ớt tỏi hành, hương vị sẽ ngon hơn."
"Quý ca nhi lỡ như hắn làm ra bán thì làm sao bây giờ." Đợi thôn dân kia đi xa, Trương tam ca nhi hỏi một câu.
"Không sao. Hương vị rất bình thường." Thật ra việc này Quý An Dật cũng không lo lắm.
Về đến nhà, Vuơng Bảo Nhi để giỏ trúc đựng nấm sang một bên. "Năm trước phơi một ít nấm khô, vào đông ăn hương vị cũng rất ngon, năm nay phơi nhiều hơn một ít, thừa dịp bây giờ nấm còn nhiều. Ta đi phơi một ít đây."
"Được." Trong đầu Quý An Dật đang suy nghĩ chuyện cơm lam. "Trương tam ca nhi ngươi lột đống măng non này rồi để sang một bên trước đi, ta phải cân nhắc mấy ống tre nhỏ này đã."
"Được. Ngươi cứ làm đi. Ta sẽ lột đống măng non này. Có muốn thấm nước không?" Trương tam ca nhi hỏi.
Quý An Dật nghe, suy tư một chút. "Không thấm nước."
Vuơng Bảo Nhi trải nấm lên tấm phơi nắng xong, ở lại cũng không làm gì, đi vào phòng bếp xem món ăn mới thôi. "Quý ca nhi ngươi định làm cái gì?"
"Ống trúc nhỏ này, làm thông các đốt bên trong ống, cho gạo nếp vào, thêm một ít táo đỏ và một vài thứ khác, để vào trong lồng mang đi hấp, hương vị nhất định sẽ rất ngon, cái này ngọt, lại chuẩn một ít vị mặn, thêm vào một ít ba chỉ nướng kèm nấm thái hạt lựu vân vân, ta cảm thấy món mặn này nên dùng gạo sẽ ngon hơn, trước tiên cứ thử dùng gạo nếp xem sao đã." Quý An Dật vừa nói vừa vo gạo nếp, vo xong thì ngâm trong nước, cái này phải ngâm một khoảng thời gian.
"Cái này khá giống với bánh chưng." Vuơng Bảo Nhi vừa nghe đã nghĩ ngay đến bánh chưng.
Như vừa nói, quả thật có hơi giống. Quý An Dật cười cười. "Cũng không kém bao nhiêu."
"Món này nhất định sẽ rất ngon." Vuơng Bảo Nhi nói tiếp một câu, mặt mày hớn hở nghĩ. Trong đầu Quý ca nhi quả thật thần kỳ, có thể nghĩ ngoặt ngèo, ra nhiều món ăn mới.
"Ca, ta muốn hỏi ngươi chuyện này." Quý An Dật nhìn ngắm hũ chua, hắn vừa nghĩ tới một biện pháp xử lý măng, cũng không biết có được không. "Ngươi nói, chúng ta ngâm măng vào trong hũ chua, bỏ thêm thật nhiều ớt, đợi qua một thời gian sau lấy, không biết măng có vừa giòn vừa chua vừa cay hay không? Làm món khai vị sẽ rất tuyệt."
Vương Bảo Nhi nghe xong thì ngẩn người, sau đó mới nói. "Ta thấy. Chúng ta cứ thử xem sao?" Y quả thật không hề nghĩ tới, bỏ măng vào hũ chua.
"Chúng ta lại làm thêm một lần hũ chua đi, nhưng đừng làm hư hũ nước chát." Quý An Dật nâng niu, chỉ sợ làm hư hũ nước chát.
"Trong nhà Lưu a ma có hũ nước chát rất tốt, ta sẽ đi xin một ít về, lại lấy một phần hũ chua ra ngoài, mở nắp một lần nữa. Hũ chua vừa mới mở nắp, hương vị rất thanh."
"Được."
Nghĩ đến phương pháp này có thể kiếm được một món tiền lớn, hai người Vuơng Bảo Nhi và Quý An Dật liền cười rất đắc ý, càng nhiệt tình hơn bộ phần.
Vương Bảo Nhi đi lấy nước chua, Quý An Dật thì chọn một vài cái hũ rửa sạch, đồng thời nói với Trương tam ca nhi. "Từ từ rồi bóc vỏ măng non tiếp, rửa sạch một phần, rồi lại rửa thêm một ít ớt trước đi."
Ớt này là ớt dại trên núi, đầu nhỏ, vị rất cay.
Trong núi còn rất nhiều, rất ít người đem về trồng, muốn ăn thì vào núi tìm một chút, vị cay quá nặng, ăn nhiều cũng không tốt, ớt nhà mình trồng vẫn được hoan nghênh hơn một chút.
Quý An Dật nghĩ, nếu hương vị măng làm ra ngon, thì phải vào núi hái một ít ớt dại về trồng.
"Nước chua của Lưu a ma hương vị rất ngon, vừa thơm vừa tinh khiết." Quý An Dật nhịn không được mà nuốt nuốt nước miếng, lấy một đôi đũa nếm nếm thử vị, sợ run cả người. "Vị mặn vừa phải, chua ra chua, hồi vị vô cùng. Thứ tốt."
Vuơng Bảo Nhi nuốt nuốt nước miếng đáp. "Hũ chua trong nhà vẫn nên để Lưu a ma chỉ cách làm đi. Ta ngửi mùi này, thì muốn ăn liền, mới vừa ăn hai khối đậu đao và củ cải, răng ta đều ê hết cả lên, vậy mà vẫn muốn ăn."
"Ca, người ta nói ăn chua cay. . . . . . là ca nhi." Chữ nữ vừa lên đến miệng, thì bị Quý An Dật nhanh chóng sửa lại.
"Ngươi nghe ở đâu? Hồi giờ ta chưa nghe qua?" Vuơng Bảo Nhi cầm chén cẩn thận để xuống. "Hũ rửa xong chưa?"
Quý An Dật vội đáp. "Rửa xong rồi." Nói xong, hắn bưng hũ vào, lại bưng thêm một cái thùng gỗ ra, thùng gỗ này dùng để rửa rau dưa, cái này dùng để đựng ớt và măng.
"Bỏ ớt vào?" Vuơng Bảo Nhi ngẩn người. "Có cay quá không?"
"Không đâu, vị đậm mới ngon. Ta cứ thử trước xem, vị nước chua này đủ rồi, ớt không được quá nhiều, nếu không sẽ mất cân bằng." Đây là ý tưởng của Quý An Dật chắc phải vậy.
Hình như nghe rất có lý. "Được. Ta thử trước xem sao."
"Vợ. Ống trúc đã xử lý xong." Vương Tiểu Nhị mang theo cả người đầy vụn tre hăng hái bừng bừng chạy vào.
Vừa lúc đã là xong hũ chua, Quý An Dật đứng dậy, đi đến trước mặt Quý An Dật, phủi vụn tre trên người y. "Cho ta xem thử, ta nói ngươi chậm một chút cũng được mà."
"Không đau." Vương Tiểu Nhị để hai tay ra sau lưng, vui vẻ hớn hở cười. "Vợ, ngươi làm gì vậy? Thơm quá."
Quý An Dật không nhịn xuống, đánh một phát lên vai y. "Hương rắm đó, trong phòng toàn là mùi chua. Nhanh lên, đưa tay cho ta xem thử."
"Vợ trưa nay ăn gì?" Vương Tiểu Nhị vẫn cười ha hả, ý đồ tiếp tục nói lảng sang chuyện khác.
Thế nhưng công lực y vẫn còn thấp, liên tiếp mấy lần không thành công, nên đành phải đưa hai tay ra, cúi đầu, nhìn xuống đất, lầm bầm lầu bầu nói thầm. "Vợ cũng không khen khen ta làm việc mau, nhanh nhẹn giỏi giang. . . . . ."
Quý An Dật nghe thấy lời này, thì dở khóc dở cười. "Vương Tiểu Nhị ngươi học được cái này ở đâu? Cái nào cũng giống nhau cả."
"Vợ." Nghe trong tiếng vợ có mang theo ý cười, Vương Tiểu Nhị ngẩng đầu, cười ngây ngô.
"Đã nói ngươi chậm một chút, làm việc cẩn thận, ngươi da dày thịt thô không thấy đau, cẩn thận sinh mủ." Quý An Dật mở miệng nhắc, lôi kéo Vương Tiểu Nhị đứng ra chỗ sáng, nhổ những vụn tre trên đó, lại dùng nước muối rửa lại cho y.
Vương Tiểu Nhị vui vẻ mĩ mãn nhìn vợ nhà mình bận rộn, trong lòng miễn bàn cao hứng cỡ nào, giống như mèo tinh vừa trộm được cá.
Vuơng Bảo Nhi nhìn thấy ý cười trên mặt đệ đệ mình, lại nhìn Quý ca nhi đang cúi đầu nghiêm túc rửa tay cho đệ đệ, cười lắc đầu. Đệ đệ ngươi tinh ranh như vậy, cẩn thận vợ ngươi biết sẽ mặc kệ ngươi đấy.
Hét chương 72.
*Cơm lam: