Editor: Pun.
Diêu tiểu ca nhi vừa khóc vừa gọi, từ trong thôn chạy ra ngoài đồng, một đường chạy ra đây, gần như nửa thôn ai cũng biết.
Vương Bảo Nhi nổi điên.
Nhớ tới một ít chuyện cũ, trong lòng mọi người đều đồng loạt thở dài.
Thực ra cũng không ngoài ý muốn, Vương Bảo Nhi đánh Diêu Lang.
Diêu Lang làm việc này quả thật rất nhục nhã, chẳng khác nào một người lớn lại đi giành đồ của một đứa trẻ con, thật sự là không đành lòng nhìn thẳng.
Bọn họ ai nghĩ lại cũng đều cảm thấy xấu hổ luống cuống.
Mấy năm trước, Diêu Lang đã được nếm quả đấm của Vương Bảo Nhi, bây giờ lành sẹo quên đau, xứng đáng!
Cả ngày không có việc gì lại đi khi dễ mấy đứa nhỏ, thật sự cho là nhà mình có bao nhiêu. . . . . .
Aiz.
Cũng không biết việc này sẽ kết thúc ra sao.
Việc đồng áng mặc dù gấp, nhưng việc này, thì mọi người có chút không thể khống chế chân mình.
Đồng loạt soàn soạt bỏ hết nông cụ trên tay xuống, đi về hướng Diêu gia.
Chỉ có vài hán tử (người đàn ông), vẫn trầm mặc cúi đầu làm việc, giống như hai tai không hề nghe thấy chuyện ngoài cửa sổ.
Đáng lẽ cả khu vực xung quanh đều đang bị oanh tạc bởi những âm thanh nóng giận của các ca nhi, nhưng họ lại không thể nói chêm vào cái gì, việc này, quả thật có chút mất mặt.
Trong lòng bọn họ cũng hiểu được.
Muốn oán trách Diêu Lang, thì đã không còn cảm giác gì nữa rồi. Người này cứ như vậy, tính nết trời sinh, có muốn quản cũng không quản được, dạo này thấy yên ổn được một chút, không chú ý một cái quay đầu lại thì đã thấy, mẹ nó, lại quay trở về nguyên hình nữa rồi.
Có thể nào? Chẳng lẽ, phải trả lại người này. (trả về nơi sản xuất :))))
Không được.
Chưa nói đến muốn cưới một người vợ thì khó khăn cỡ nào, đều là của đất đai, tiền bạc tích góp khó khăn mới có, hận không thể biến một thành hai a. Hơn nữa, Diêu Lang tuy tính tình không tốt, nhưng vẫn có ưu điểm, y quản lý chuyện trong nhà khá tốt, chiếu cố mọi việc rất thỏa đáng, làm việc cũng lưu loát, lại sinh bốn đứa nhỏ, đại ca nhi đã lập gia đình cũng là một phần công lao của y, không biết ai làm mai, đại ca nhi được gả vào một nhà tốt, biết chiếu cố người trong nhà, đem Diêu gia kéo lên, cuộc sống tốt xấu cũng tốt hơn một chút, cái này công đầu vẫn là của Diêu Lang.
Có vài mặt quả thật không thể quản được Diêu Lang, Diêu đại không có cách nào khác, đành phải mắt không thấy tâm không phiền, không hề quản y, chỉ cần không nháo quá đáng là được.
Nhưng đối với chuyện này. . . . . .
Diêu đại thực sự rất tức giận, hướng về Diêu Lang phát hỏa một trận, đây cũng là nguyên nhân thứ hai Diêu Lang không dám xuất môn.
Bị cấm túc.
Phát hỏa xong, thấy Diêu Lang cũng không giống như thường ngày, nhảy dựng lên ồn ào, còn rất thành thật đứng nghe, trong lòng hắn ít nhiều cũng thoải mái hơn một chút.
Ở bên ngoài chịu sự xoi mói bàn luận của người trong thôn, hắn cũng chỉ khẽ cắn môi, nghiêm mặt cố gắng chịu đựng. Việc này không phải là lần đầu tiên, trước kia cũng có xảy ra nhiều chuyện rồi, chẳng qua, chưa có lần nào ảnh hưởng lớn như vậy.
Diêu đại yên lặng chờ đợi mọi chuyện chìm xuống, chuyện này không sớm chấm dứt ngày nào hắn càng không có mặt mũi gặp người khác ngày đó.
Nhưng không ngờ lại nghe được tiếng tiểu ca nhi hô thất thanh một đường chạy tới.
Vương Bảo Nhi vậy mà dám đánh vợ hắn!
Trong nháy mắt kia, hắn có cảm giác thắt lưng mình thẳng rồi.
Còn chờ cái gì hắn nhanh chóng ném nông cụ trên tay, chạy nhanh lên trên bờ ruộng, trực tiếp một tay ôm lấy tiểu ca nhi nhà mình, vội vội vàng vàng chạy nhanh về nhà.
Hai đứa con trai của Diêu gia, cũng vội vàng đuổi kịp a cha nhà mình.
Thôn dân bốn phía thấy điệu bộ này của hắn, trong đầu đều có một vài ý nghĩ, cũng bất chấp công việc trên tay, tập hợp lại với nhau đuổi theo sau.
Diêu đại về đến nhà, thấy cửa viện bị phá rách nát, lại thấy vợ mình nằm dưới mái hiên không biết là còn sống hay đã chết, một cỗ tức giận xông thẳng lên não.
Diêu Lang dù có không tốt, nhưng hắn cũng luyến tiếc xuống tay nặng đánh y, Vương Bảo Nhi này phải khen ngược, chạy thẳng vào nhà hắn, đánh vợ hắn thành cái bộ dạng này!
Buông tiểu ca nhi trong lòng ra, Diêu đại hai, ba bước chạy nhanh tới đem vợ ôm vào lòng. "Vợ." Thấy y cả người đều là máu, vội dùng góc áo xoa xoa.
"A ma." Đi theo sau là hai a ca của Diêu gia, thấy bộ dạng a ma mình như vậy, đều rất tức giận, trong đó có một người liền định đi ra ngoài. "Ta đi tìm Vương Bảo Nhi."
"Tìm cái gì mà tìm, mau, đem Lí đại phu gọi tới." Nói xong, Diêu đại nhìn nhi tử còn lại của mình. "Lại đây, xem chừng a ma ngươi, ta đi Quý gia một chuyến."
Đã có thôn vài thôn dân thông minh nhanh chóng thông tri hai phụ tử Quý gia đang làm việc ngoài đồng, để bọn họ chạy nhanh về nhà, kể ngắn gọn chuyện Vương Bảo Nhi đánh Diêu Lang và Diêu đại tức giận vội vàng chạy về nhà.
Việc này nói sao vẫn là do Diêu Lang không đúng, Quý ca nhi là người phúc hậu, nên tâm tư của người trong thôn đương nhiên sẽ có chút thiên vị hơn.
Bên kia, Lưu a ma nghe được động tĩnh, cũng không thể làm ngơ được, vội đi về hướng Diêu gia, đồng thời ông cũng kêu a Tú đi qua nhà thôn trưởng gọi Quý ca nhi về.
Trong lòng có chút lo lắng.
Việc này nháo lên, sợ là khó mà kết thúc.
Thật vất vả tới được Diêu gia, lại nghe thấy Diêu đại đã chạy sang quý gia, quay người lại, liền thấy Diêu đại sắc mặt rất xấu, đứng bên cạnh là Quý bá ma cũng đồng dạng sắc không hề tốt.
Thái dương Lưu a ma nhảy lên thình thịch, trực giác cho biết việc này khá là phiền toái đây.
"Đấy ngươi xem, con dâu của ngươi đem vợ của ta đánh thành cái bộ dạng gì đây." Vào sân, Diêu đại nghiêng người, để Quý bá ma nhìn cho kỹ, lại chỉ chỉ cửa viện của mình. "Nhìn xem cửa viện của ta, hắn cũng trực tiếp vọt vào."
Vừa mới thấy, Quý bá ma quả thật khá là hoảng sợ.
Cái này cũng đủ hung ác.
Sau đó, hắn nghe được câu nói của Diêu đại, liền lập tức giậm chân nói. "Cửa này là do Vương Bảo Nhi phá, muốn chữa bệnh, thì tìm Vương Bảo Nhi đi." Nói xong, liền chuẩn bị đi ra ngoài.
Diêu đại trực tiếp cầm cái cuốc ngay bên cạnh, hung hăng đập xuống đất. "Vương Bảo Nhi đã được gả vào quý gia ngươi rồi, xảy ra chuyện, tự nhiên phải quy về Quý gia chứ."
Hắn vốn định để việc này dời đi sự chú ý về việc làm mất mặt kia của Diêu Lang, sao có thể dễ dàng nhả ra như vậy được.
Việc này quyết không để yên!
Quý bá ma người này, ở một mức độ nào đó, thì khá giống Diêu Lang, đều thích chọn quả hồng mềm để mà nhào nặn, gặp phải loại người hung ác mạnh bạo, thì cả người liền mềm xuống.
"Dù sao, ta cũng mặc kệ, đây là do Vương Bảo Nhi làm, có việc gì ngươi cứ tìm hắn, đối với Quý gia ta hoàn không có quan hệ." Ngữ khí so với vừa nãy rõ ràng yếu hơn một chút, hơi lắp bắp nói ra suy nghĩ của mình."
Quý An Dật thở phì phò chạy qua đây, vừa vặn nghe được câu đó, một hơi kẹt ở yết hầu, thiếu chút nữa tự đem mình sặc chết.
"Ý của người là gì?" Đi đến trước mặt Quý bá ma, Quý An Dật lạnh lùng nhìn hắn, ngữ khí bình thường.
Không biết vì sao, bộ dáng này của y, so với dáng vẻ hung thần ác sát của Diêu đại càng khiến cho người ta sợ hãi hơn gấp nhiều lần.
Quý bá ma giật giật miệng, ánh mắt có chút láo liên, không dám nhìn thẳng vào mắt Quý An Dật, ánh mắt kia, hảo lãnh, làm hắn cảm thấy sau lưng nổi lên từng đợt hàn khí.
Hắn có loại suy nghĩ muốn bỏ chạy khỏi nơi này.
A ma a cha đã chết của đứa cháu này của hắn rất tà môn, người đã chết, còn có thể xuất hiện làm ra nhiều chuyện quái gở, chỉ cần một ngụm nước giếng, liền khiến cho đứa cháu đang dại ra, hiền như khúc gỗ của hắn, có thể hoàn toàn thay đổi dáng vẻ, nhìn giống như thay đổi thành một người khác, rất tà môn.
Hắn thấy, hai người đã chết kia chắc đang đứng phía sau Quý An Dật, nếu không, một đứa nhỏ sao có thể có ánh mắt như vậy, thật sự là rất hoảng.
"Quý A Cường a ma ngươi nói, ca ta đánh Diêu Lang, cùng Quý gia hoàn toàn không có quan gì hết, ngươi thấy thế nào?" LIếc mắt thấy Quý A Cường đang chạy tới, Quý An Dật đảo quanh tẩm mắt, đem tầm mắt đặt lên người y, lạnh lùng thản nhiên hỏi.
Tính tình hắn mặc dù ôn hòa, cũng hoàn toàn không còn cách nào khác.
Người thân của hắn ai dám khi dễ, hắn liều mạng cũng muốn che chở, ai cũng không thể khi dễ y!
Quý A Cường nhìn thoáng qua Quý An Dật, không trả lời, mà đem ánh mắt dừng lại trên người Diêu đại. "Ngươi muốn thế nào?" Dừng một chút, y còn nói. "Vương Bảo Nhi là vợ của ta, có việc gì ngươi cứ tìm ta."
Đây là thể hiện rõ lập trường của mình.
Nghe lời này, trong lòng Quý An Dật ít nhiều cũng dễ chịu hơn một chút.
Cũng không nhìn áp lực trên người Quý bá ma đang giảm xuống, cuối cùng hắn cũng có thể nhẹ nhàng thở ra một hơi. Quý bá ma nghe xong lời con nói, mặc dù muốn nói một chút gì đó, nhưng thấy nhi tử ngay cả khóe mắt cũng không nhìn mình mà lại nhìn Quý ca nhi,y rụt lại bả vai, quyết định làm bối cảnh.
Lúc này mới lui về sau từng bước, lại gặp phải trở ngại.
Trong lòng Quý bá ma nhất thời mất hứng, ai cản trở y, vừa quay đầu nhìn, cả người thiếu chút nữa nhuyễn trên mặt đất.
Quý đại bá sâu kín đứng sau y, ánh mắt sâu kín nhìn y, không khí trầm lặng kia, quái dị đến dọa người.
"Lúa, lúa, thóc. . . . . ." Quý bá ma suy yếu cười cười, khô cằn lên tiếng.
Quý đại bá nhìn y một cái, ánh mắt ngay lập tức liền chuyển, cũng không đáp lại cái gì.
Qua một lúc lâu, Quý bá ma mới nhẹ nhàng đưa tay lau mồ hôi, bây giờ, y chỉ thành thật, không dám di chuyển, đương nhiên, y lại càng không dám nói gì.
"Vương Bảo Nhi đem vợ ta đánh thành bộ dạng như vậy." Nói đến đây, Diêu đại dừng một chút, mới tiếp tục nói. "Lí đại phu cũng sắp qua đây, Quý A Cường ngươi đã nói có việc gì cứ tìm ngươi, vậy ngươi liền chuẩn bị tốt bạc đi."
Bạc!
Quý bá ma nghe đến chữ này, cả người liền không khỏe, theo bản năng bắt đầu rống."Không được!"
Ngay lập tức, ánh mắt mọi người đều đổ dồn lên người y.
Lúc này Quý bá ma bị một chữ bạc kíƈɦ ŧɦíƈɦ lên rồi, trong đầu chỉ tràn ngập câu nói kia, có người muốn cướp bạc của y, điều này sao có thể! "Không có bạc." Mặt vừa nhấc, cổ ngước lên. "Muốn mạng có một cái, muốn bạc thì không có."
Cho tới bây giờ chỉ có tiềnvô không có tiền ra, muốn lấy bạc từ trên người y, không có cửa đâu.
"Chuyện ta làm tự ta sẽ chịu." Vương Bảo Nhi đi vào sân, rất bình thản nói. Hắn còn nhìn Diêu đại nói thêm. "Nói cho Diêu Lang, nếu còn dám khi dễ đệ đệ hai người bọn họ, có một lần ta đánh một lần, chỉ cần hắn không sợ đau, ta thà rằng ra chút bạc."
"Vương Bảo Nhi." Quý A Cường đem hắn kéo ra phía sau, trừng mắt liếc nhìn hắn một cái. "Đừng nháo."
Lúc này, đứa con trai của Diêu gia đã đem Lí đại phu mời qua, đi từ xa đã gọi. "A cha, Lí đại phu đến."
Những thôn dân vây xem đều nhường ra một lối đi, để Lí đại phu và nhi tử Diêu gia nhanh chóng đi vào trong sân.
Ánh mắt tạm thời đều rơi xuống trên người Diêu Lang, ai cũng không nói gì nữa.
Lí đại phu xem xét kiểm tra một phen, trầm mặt một lúc, mới nói. "Không chết người được, không làm bị thương đến bộ phận quan trọng, chỉ là một chút vết thương ở ngoài da, uống vài lần thuốc, hảo hảo tịnh dưỡng hơn nửa tháng là có thể sinh long hoạt hổ."
Nói xong, Lí đại phu liền viết một đơn thuốc. "Ai theo ta quay về bốc thuốc?"
Diêu đại sai đứa con lớn nhất của mình đi theo, để hắn tiễn Lí đại phu đi về.
"Bao nhiêu tiền?" Vương Bảo Nhi ngăn Lí đại phu lại, hỏi.
Quý A Cường vửa nghe, sắc mặt liền không tốt lắm, nhưng vẫn đưa tay kéo hắn ra sau mình, gắt gao giữ chặt tay hắn, nhìn về phía Lí đại phu hỏi. "Đại phu, thuốc này khoảng bao nhiêu tiền?"
"Thuốc này tiền là một chuyện, phía sau Lí đại phu có nói, còn phải hảo hảo tịnh dưỡng hơn nửa tháng." Diêu đại ở bên cạnh nói tiếp.
Quý An Dật ở bên cạnh cười lạnh một tiếng, cái đầu cũng không quá cao, hắn gầy như cái gậy trúc, đứng trước mặt Diêu đại khá to con, nhưng khí tràng chẳng bị lấn áp tí nào. "Diêu đại ngươi chớ có mơ đẹp, Diêu Lang vì cái gì mà bị đánh, ta và người trong thôn đều rất rõ ràng, ngươi để cho mọi người nói thử xem, việc này nên tính ai có lỗi đây."
Còn muốn nhân cơ hội này lừa tiền, thực sự xem hắn là một bàn mỹ vị để mà tùy ý nhấm nháp à.
Hắn biết rõ việc này có thể tạo thành ảnh hưởng lớn cỡ nào, nên nửa bước cũng không thể nhân nhượng, phải cố gắng tới cùng!
Vương Tiểu Nhị nhắm mắt theo đuôi đi theo vợ mình, vóc người của y cao hơn nhiều so với Quý An Dật, y vừa đứng bên cạnh, cả khung cảnh nhất thời cân bằng lên không ít.
Hết chương 40.