Trọng Sinh Vi Tiểu Ca Nhi

Chương 28




Editor: Pun. 

"Quý Cốc Ngươi nghĩ thế nào về việc này?" Thôn trưởng trực tiếp hỏi người chủ trong gia đình.

"Trả lại cho Quý ca nhi."

Nghe Quý Cốc không chút do dự trả lời như vậy, Liễu Ngân theo bản năng phát ra âm thanh phản đối. "Không được." Đây đều là tiền a! Đối với hắn từ trước tới giờ chỉ có tiền vô chứ không có tiền ra, bây giờ bỗng chốc muốn hắn xuất ra một nửa gia tài, đây quả thực chính là muốn mạng của hắn.

Chính xác mà nói thì trong lòng Liễu Ngân, đã xem ruộng vườn của nhà Quý Sơn là tài sản của nhà hắn rồi.

"Quý A Cường ngươi thì sao?" Thôn trưởng nhìn về phía Quý A Cường.

Quý A Cường trầm mặt một lúc, mới nói. "Đây là của nhà Quý ca nhi, theo lý phải trả lại cho hắn."

"Không được. Ngày đó khi Quý ca nhi sống trong nhà của ta, lại từ nhà của ta xuất giá, đương nhiên tài sản này đều thuộc về chúng ta."

Thôn trưởng nhìn về phía Quý An Dật bên cạnh. "Quý ca nhi suy nghĩ của ngươi là gì?"

Từ sau khi Quý An Dật lập gia đình, đây là lần đầu tiên Liễu Ngân nhìn thấy hắn.

Hắn phát hiện, bộ dạng của Quý ca nhi trong ấn tượng của hắn, so với với bây giờ kém hơn rất nhiều.

Đây chính là cái đứa đã từng ăn nhờ ở đậu nhà hắn Quý ca nhi đây sao?

Đây mới là Quý ca nhi chân chính?

Một vài từ đã lên đến miệng, giữa chừng đột nhiên liền vô pháp nói ra khỏi miệng.

"Mọi thứ ta đều nghe theo lời trưởng bối an bài." Khi nói lời này, ánh mắt Quý An Dật dừng trên người Quý Cốc.

Hắn định đứng lên, đây cũng coi như là lần đầu tiên hắn gặp mặt đại bá của thân thể này.

Trong ấn tượng của hắn ông là một người trầm lặng kiệm lời, bây giờ nhìn thấy, lại phát hiện trong ánh mắt của ông chỉ là một màu xám xịt nặng nề, không có sức sống. Tình trạng này cùng với bản tôn (chủ của thân thể này) khi đó cũng giống như thế này, đều là một cái xác không hồn chỉ biết chết lặng mà sống, bản tôn là nhất thời trong lòng nghĩ quẩn, hắn cũng là vì tự trừng phạt chính mình? (P:ta nghĩ đây là nói Quý An Dật trước kia)

Nghe qua đoạn chuyện cũ kia, mặc kệ chân tướng ngay lúc là gì. . . . . .

Hắn đã từng nghe qua một câu.

Có đôi khi, còn sống không nhất định là tốt.

"Liễu Ngân suy nghĩ của ngươi là gì?"

Nghe thôn trưởng hỏi, Liễu Ngân lập tức trả lời, giống như nếu hắn trả lời chậm một chút, thì ngay lập tức số tài sản kia sẽ từ trong tay hắn bay đi. "Ta không đồng ý. Đó là tài sản của nhà ta."

"Vương Bảo Nhi suy nghĩ của ngươi là gì?"

Vương Bảo Nhi mắt nhìn Quý An Dật, lại nhìn Quý A Cường ở bên cạnh, thực thản nhiện đáp. "Ta đã là người của Quý gia, A Cường nghĩ như thế nào, ta liền nghĩ như thế đó."

Thúi lắm! Tài sản nhất định phải trả lại cho Quý ca nhi.

Vương Bảo Nhi không rõ, vì sao Quý ca nhi lại muốn hắn trả lời như vậy. Ngộ nhỡ, số tài sản kia thật sự không thể đòi về, thì phải làm sao bây giờ?

Đây chính là cơ hội khó có được, bỏ lỡ lần này sẽ không còn nữa.

Ngay sau khi vừa nói đáp án xong, thấy phản ứng của Quý A Cường, Vương Bảo Nhi liền hiểu được suy nghĩ của Quý ca nhi, trong lòng nhất thời vô cùng cảm động, ánh mắt cũng có chút nóng, hắn rủ mắt, gắt gao nhịn xuống, bây giờ không phải là lúc để biểu hiện ra.

"Quý Cốc, vợ ngươi không đồng ý đem tài sản trả về cho Quý ca nhi." Thôn trưởng lại một lần nữa nhìn về phía Quý Cốc, chống lại con ngươi đen kịt của hắn.

Thanh âm của Quý Cốc không hề có chút phập phồng, bình thường thản nhiên. "Không cần phải để ý hắn."

"Quý Cốc, lời này của ngươi là có ý gì? Mấy năm nay, đều là ta quản cái nhà này, tân tân khổ khổ vì cái nhà này mà tính toán, hao tổn biết bao nhiêu tâm tư. . . . . ."

Thôn trưởng nhíu mà, trừng mắt nhìn Liễu Ngân. "Không được ồn ào, muốn cãi, thì về nhà cãi, nghĩ đây là ở đâu." Dừng một chút, lại tiếp tục nói. "Một khi đã như vậy, liền dựa theo lời Quý Cốc nói, những tài sản nguyên bản thuộc về vợ chồng Quý Sơn, hai mẫu ruộng nước, ba mẫu ruộng cạn, một cái hồ nước trả lại cho Quý ca nhi, lúa trên ruộng sau khi thu hoạch, đều thuộc về nhà Quý Cốc, nhưng Quý Cốc phải đem năm mẫu ruộng này dọn dẹp gọn gàng, giống như lúc đầu."

Nói xong, thôn trưởng khoát tay áo. "Đều gỉai tán đi, đừng ầm ĩ ở nhà ta, ta và bạn già yêu thích yên tĩnh, đừng phá hủy không khí trong viện này."

Liễu Ngân giật giật miệng, vẫn không dám lên tiếng.

Bọn họ không thể so với nhà thôn trưởng, ông có hai người con tiền đồ rất lớn, ngộ nhỡ chọc giận ông, thì không biết sẽ phải chịu hình phạt gì.

"Quý ca nhi nhớ quay lại đây học khâu giày." Lưu đại ma đứng ở cửa viện, vui tươi hớn hở lên tiếng, cho dù chỉ là mở miệng nhắc nhở, nhưng giọng ông vẫn tinh tế ôn nhu.

Nghĩ đến tính tình thôn trưởng, Quý An Dật nở nụ cười, thật sự là vỏ quýt dày có móng tay nhọn. "Dạ vâng."

Trở về nhà, ăn xong cơm chiều, đem mọi thứ thu dọn thỏa đáng, trời cũng hoàn toàn tối mù.

Nằm trên giường, trong lòng Quý An Dật thực an tâm.

Việc này, cuối cùng cũng qua đi.

Cuộc sống sau này, phải cố gắng kinh doanh, hẳn sẽ không còn ồn ào nữa.

Bây giờ là tháng bảy, còn nửa năm nữa, không biết có thể kiếm được bao nhiêu tiền, căn nhà này cũng phải chỉnh sửa lại cho tốt.

Nói đến việc này, hắn lại nhớ tới tiểu viện của thôn trưởng, không biết là bao nhiêu tiền.

Hắn tưởng tượng sau này nhà mình sẽ ra sao, chắc chính là hình dáng như vậy, yên tĩnh nhưng rất khác biệt, trước nhà có những cây đại thụ, mùa hè có thể hóng mát, sau nhà để một khu vườn nhỏ, gà a vịt a, thì đặt bên cạnh chuồng, mùi sẽ không quá nồng.

Hai chú cho con thì để trong ổ trước nhà, chuồng dê đặt bên cạnh chuồng gà chuồng vịt, lại trồng thêm hai ba loại cây ăn quả ngon. . . . . .

Nghĩ nghĩ, bất tri bất giác liền ngủ lúc nào không hay.

Ngày thứ hai, đã định lên trấn bán đồ ăn, Quý An Dật cùng Vương Tiểu Nhị đều rời giường thật sớm, Vương Tiểu Nhị xách sọt đi ra khe núi hái rau dưa, Quý An Dật ở nhà làm đồ ăn sáng, thuận tiện hái luôn rau dưa trước nhà, mứt trái cây cũng đều thu thập thỏa đáng.

Chuyến này lên trấn, nếu mức trái cây và rau dưa đều bán tốt, thì hắn cũng nhanh chóng xử lý đống mơ kia luôn, cho dù nhà có hầm ngầm, nhưng qua tám ngày, đống mơ kia ít nhiều vẫn có chút ảnh hưởng.

"Quý ca nhi dậy sớm vậy đây là chuẩn bị lên trấn bán đồ ăn à?"

Đột nhiên có một âm thanh, làm Quý An Dật hoảng sợ, hắn ngẩng đầu, nhìn người đang tới, cười đáp. "Vâng, đồ ăn để lâu quá cũng không tốt."

"Đúng như vậy, vừa lúc, sáng nay ta cũng định lên trấn bán đồ ăn." Dừng một chút, người nọ lại hỏi. "Khi nào xuất phát? Chúng ta cùng nhau đi, vừa đi vừa nói chuyện sẽ không thấy mệt."

"Khi nào Tiểu Nhị trở về thì đi, hắn mới ra khe núi hái rau dưa."

Một lúc sau, lại có vài người lục tục đến gánh nước giếng, đều sẽ cười và chào hỏi Quý An Dật, nói lẩm bẩm hai câu."

Thái độ chuyển biến rõ ràng như vậy, đương nhiên Quý An Dật đều xem ở trong mắt, thoáng suy nghĩ liền hiểu vì sao lại thay đổi thế này.

Nhờ thôn trưởng nói ra, hiệu quả còn tốt hơn nhiều so với hắn tưởng tượng.

Người trong thôn sẽ không bao giờ. . . xem hắn như một đứa nhỏ mà đối xử nữa, mà là, đứng ở vị trí ngang hàng, dành cho đối phương sự tôn trọng.

Đây là thứ nhất, còn có một điều Quý An Dật chưa đoán ra được.

Mấy lão nhân kia sau khi dẫn người nhà của mình về, sẽ nói thêm chút chuyện riêng tư, về phần nói gì, thì không ai biết được.

Quý An Dật có phần hiểu được, sáng hôm qua trước khi rời đi, thôn trưởng có nói với hắn một câu.

Ông nói, có nhiều thời điểm, ngươi giao trái tim, suy nghĩ quang minh chính đại của mình ra sẽ tốt hơn nhiều so với che che lấp lấp.

Ngược lại hắn có hơi sơ suất, may mắn thôn trưởng là một người hiểu biết, đã thay hắn đem mọi thứ kết thúc viên mãn.

Bây giờ hồi tưởng lại một chút suy nghĩ của mình, thực sự chút nóng nảy, luống cuống, ban đầu ý tưởng của hắn là, để cho thôn trưởng đến giải quyết chuyện nước giếng. . . . . .

Chiêu này của hắn quả thật là hơi hấp tấp, có chút ích kỷ.

Chung quy cũng vì hắn tự cho mình tài giỏi, cứ tưởng rằng dựa vào hai mươi hai năm lăn lộn ở xã hội hiện đại, thì có đủ năng lực để ba người bọn họ sống ở cái xã hội cổ đại lạc hậu này thư thái như suy nghĩ của mình.

Thật đúng là núi cao còn có núi cao hơn, may là thôn trưởng không tức giận, cũng may mắn hắn không không nảy sinh nhiều tâm tư, chỉ muốn có thể bình an mà sống thật tốt, chắc là chính vì như vậy, ông mới khoan dung cho hắn đi.

Hết chương 28. 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.