Trọng Sinh Vị Lai Chi Vương Đích Kỳ Lân

Chương 19: Từ từ mưu tính




Edit: Dĩm Dĩm

◇♥◇

Ngày hôm sau, Dung An thức dậy khá sớm, vừa ra cửa phòng liền nhìn thấy Dung lão gia tử đứng ở đó, sợ tới mức thiếu chút nữa cậu không dám bước ra cửa.

Ở trong ấn tượng của Dung An, Dung lão gia tử chính là một lão nhân thực nghiêm túc, cho dù lão gia tử hai ngày này nhìn qua tương đối hiền lành. Nhưng cậu không có quên thời điểm khi vừa mới vào Đế Tinh, Dung lão gia tử biểu tình cỡ nào lãnh, nhìn thân thể nho nhỏ của cậu, còn nói cậu thực yếu, thiếu chút nữa đem cậu ném tới phòng huấn luyện tiếp thu huấn luyện của vài vị đường ca.

Tuổi già rồi, Dung lão gia tử càng thêm hy vọng trong nhà có thể có một vị tiểu giống cái, lúc vừa tỉnh lại đã đi đến cách vách. Tại đây đứng một hồi lâu, không nghĩ đến ông lại bị Dung An ra mở cửa nhìn thấy.

Nhìn thấy Dung lão gia tử hòa ái tươi cười, Dung An thiếu chút nữa chạy đến cửa sổ nhảy xuống, tổ phụ cười đến thật nghiêm túc, mạc danh làm người có chút sợ hãi. Bỗng nhiên hiểu được vì sao phụ thân sợ hãi tổ phụ như vậy, lúc cười cũng đáng sợ như vậy, vậy lúc không cười nhất định cũng sẽ doạ người chạy nha.

“Tiểu An.” tựa hồ nhìn thấy sợ hãi nơi đáy mắt Dung An, Dung lão gia tử ho nhẹ, cả ngày đối diện với mấy tiểu tử thúi kia cũng thành thói quen làm một khuôn mặt lạnh, cũng không am hiểu nói lời quan tâm tiểu bối, trước kia thường nói chính là ‘còn không mau cút đi’ ‘đi phòng huấn luyện’ ‘luyện tập một trăm lần’, “Ăn bữa sáng.”

Chờ khi Dung An đi theo Dung lão gia tử xuống lầu, phát hiện những người khác đều chưa tới, chính là bữa sáng đã làm xong.

“Một đám cũng không biết đang làm cái gì, không cần phản ứng bọn họ.” Dung lão gia tử ý bảo Dung An ăn trước.

Ngày mai nhất định không thể thức sớm như vậy, Dung An cảm thán đây đều là vì hiệp nghị trước hôn nhân của đại đế, làm cho mình nửa đêm nửa hôm rồi mà không thể nào ngủ được. Mơ thấy mình bị một con rắn lớn rượt, khi đuổi tới một cái sơn động, mình đã bị rắn lớn một ngụm nuốt rớt. Mơ đến đây, mình cũng tỉnh, sau đó nhắm mắt lại, mơ mơ màng màng lại mơ thấy mình sinh thật nhiều cái trứng, đầy nhà ở đều là con rắn nhỏ, sợ tới mức cậu phải lại tỉnh.

Da rắn lạnh băng, cảm giác trơn trượt, Dung An ở trong mộng không có cảm nhận được, nhưng mộng vừa tỉnh, liền không tự giác nghĩ vậy một chút, thân thể run rẩy vài cái. Trong chốc lát nhìn đến trứng chiên, Dung An lại nghĩ đến tình cảnh trong mộng, từng con rắn nhỏ đen như mực từ trong trứng nhỏ màu trắng bò ra, những con rắn nhỏ đó còn tê tê tê mà phun đầu lưỡi, chúng nó đều hướng bên người mình bò qua. Này so với bị người miêu tinh vây quanh còn đáng sợ hơn, phải biết rằng người miêu tinh cỡ nào đáng yêu, còn hiểu phải bán manh.

“Lạnh?” Thấy thân thể Dung An run lên, Dung lão gia tử nhíu mày, “Mặc nhiều quần áo vào, sau khi đến trường học, nếu lão sư……”

“Có việc thì liên hệ với trong nhà.” Dung lão phu nhân cắt đứt lời lão gia tử nói, nói thêm gì nữa, hình tượng của trượng phu liền tan nát.

Dung An cạn lời, mình vừa mới nãy cái gì cũng chưa làm, còn có trường học lại không phải nơi nguy hiểm, không cần thiết liên hệ trong nhà đi. Chờ khi cậu gần ăn xong, Dung Khải mới lại đây ăn bữa sáng.

“Lát nữa em tự mình đến trường học.” Dung An duỗi trảo, rất cần thiết cường điệu điểm này, đỡ phải để họ bảo Dung Khải đưa mình đi.

“Tiện đường.” Lý do cùng với ngày hôm qua giống nhau, Dung Khải bình tĩnh nói.

“Kia…… Anh tiện đường thì đi.” Vốn dĩ muốn nói để quản gia đưa, hoặc là tự mình lái xe đi, nhưng Dung An dám cam đoan họ nhất định không cho phép.

Sửa sang lại rồi định ra ngoài cửa đợi, Dung An lại gặp được Mặc Sĩ Phong, người này luôn xuất hiện trước mặt mình làm thế nào né đây, đối phương có thể lại nói hết thảy đều là vì tinh hệ hay không, lý do cao thượng như vậy, là người đều không thể cự tuyệt, bằng không tinh hệ hủy diệt, đều do cậu đó.

Lại một lần nhìn thấy Mặc Sĩ Phong, Dung Khải liền biết đối phương lại chuẩn bị đưa tiểu Đường Đệ đi học, mình lại lăn qua một bên, “Tổ phụ mời ngài vào ngồi.”

Dung An nhìn về phía Dung Khải, tổ phụ rõ ràng cái gì cũng không có nói, hay là họ tối hôm qua đã thương lượng tốt.

“Hiện tại liền đi vào.” Dung Khải kéo Dung An qua nhét vào xe của mình, hắn hôm nay không tính toán để đại đế thực hiện được mưu đồ.

Dung lão gia tử tìm mình? Mặc Sĩ Phong theo bản năng cho rằng Dung An đã đem hiệp nghị trước hôn nhân tối hôm qua nói cho Dung lão gia tử, vì thế đi đến trước xe, cong lưng, “Buổi tối gặp.”

Nhìn theo Mặc Sĩ Phong rời đi, Dung An thở dài nhẹ nhõm một hơi, mỗi ngày đều phải đối mặt với đại đế, vịt lê* thật lớn.

(*) 鸭梨 [yā lí ] = 鸭: con vịt, 梨: quả lê đồng âm với 压力 [yā lì ] : áp lực

Sau khi đi vào phòng khách Dung gia, Mặc Sĩ Phong lại không thấy Dung lão gia tử, hỏi quản gia đứng ở một bên, thế mới biết Dung lão gia tử không có kêu mình đi vào. Dung Khải vậy mà học được lừa dối mình, mất công mình còn tưởng rằng Dung Khải là người có nề nếp cực kỳ nghiêm túc, mặc dù bọn họ là bạn bè, cũng không cùng Dung Khải nói giỡn như thế, hiện giờ lại không cho mình đưa tiểu vương hậu đến trường.

Chờ Mặc Sĩ Phong trở lại hoàng cung, Dung Khải cũng đã đưa Dung An đến trường. Sau đó, Dung Khải liền lái xe đến hoàng cung, hắn muốn tìm Mặc Sĩ Phong nói chuyện.

Mặc Sĩ Phong suy sút mà ngồi ở án thư, nhìn văn kiện trên quang não, trong đầu hiện lên bộ dáng tiểu vương hậu, phải làm như thế nào mới có thể để tiểu vương hậu ngốc bên người mình đây, mỗi lần chỉ được đến Dung gia hoặc là trường học đón tiểu vương hậu, thời gian một ngày ở bên nhau ít đến như vậy, khi nào mới có thể bồi dưỡng ra cảm tình thâm hậu. Không biết cảm giác tiểu vương hậu đối với mình thế nào, dù sao hắn chính là nhận định Dung An, Dung An đừng mơ tưởng ném mình đi rồi gả cho người khác.

Vừa đến thư phòng, Dung Khải liền nhìn thấy ngón tay Mặc Sĩ Phong điểm điểm quang não, trên thực tế cũng chưa từng gặp đối phương nghiêm túc xử lý công vụ.

Nhìn thấy Dung Khải tới, Mặc Sĩ Phong lúc này mới ngồi thẳng thân thể, lại nghĩ bọn họ là bạn bè, cũng không cần thiết nghiêm túc như vậy. Vô lực mà dựa vào lưng ghế, “Tương lai tinh hệ một mảnh u ám.”

Vì tinh hệ, mau đem tiểu vương hậu đưa đến bên người ta, Mặc Sĩ Phong ở trong lòng yên lặng bổ sung.

“Những cái tên người ngoại tinh kia không đáng để lo.” Đánh vài cái liền chạy, Dung Khải cho rằng mấy người ngoại tinh đó rất không có ý tứ, có đôi khi không cần quân bộ phái ra đội ngũ tiêu diệt họ, họ đã bị các thú nhân ven tinh cầu đánh chạy, thậm chí có người ngoại tinh còn trở đồ ăn của thú nhân.

Khụ, này không phải bọn họ không thiện lương, mà giống loài vốn là bất đồng, mấy cái tên người ngoại tinh kia cũng thật là, tinh cầu xa xôi vốn dĩ đã rất hoang vắng, người ngoại tinh còn muốn công chiếm, bị thú nhân xem thành đồ ăn cũng bình thường. Cũng như có người ngoại tinh xem hình thú của thú nhân như động vật dùng để làm thức ăn, đây đều là tác động qua lại lẫn nhau.

“Phệ Thiên Mãng trẻ tuổi a.” Mặc Sĩ Phong cảm khái, ai cùng Dung Khải đàm luận người ngoại tinh, “Trong hồ sơ đăng ký cũng chỉ dư lại một cái.”

“Ân, một cái này đủ rồi, người ngoại tinh không dám tới.” Dung Khải gật đầu.

Nội tâm Mặc Sĩ Phong phát điên, còn không đem tiểu vương hậu đưa đến bên người mình, nhưng hắn còn phải trấn định nói, “Có cảm thấy hoàng cung rất lãnh tình hay không?”

“Mỗi ngày đều có người lui tới hoàng cung.” Dung Khải lại một lần nữa xem nhẹ thâm ý trong lời nói của Mặc Sĩ Phong, “Thực náo nhiệt.”

“Kia đều là người ngoài.” Mặc Sĩ Phong khóe miệng co rút, “Ngươi nhìn ta tuổi đều lớn như vậy rồi, cứ cô đơn một người, dễ dàng mắc chứng hậm hực, không ai nói lời thật lòng.”

“Xác thật rất lớn.” Dung Khải gật đầu, “Một đoạn thời gian này, ngài cũng không cần tiếp xúc với Tiểu An, chờ hết bệnh rồi lại nói.”

“Dung Khải!” Lại giả ngu! Mặc Sĩ Phong cho rằng mình rất cần thiết cùng đối phương nói rõ ràng, thật muốn trực tiếp xách cổ áo Dung Khải lên, sau đó ném người lên mặt đất. Đánh hắn mặt đầy máu, xem hắn còn giả ngu không. Nề hà người này là đường ca của tiểu vương hậu, nếu là đối phương cùng tiểu vương hậu nói vài câu mình không tốt, kia làm sao đỡ nỗi đây, “Tinh hệ đều sắp bị hủy diệt, tiểu Phệ Thiên Mãng còn không biết ở nơi nào, Phệ Thiên Mãng là một tộc luôn luôn sinh dục khó khăn, có phu phu cả đời cũng chỉ sinh được một cái.”

“Ân.” Dung Khải bình tĩnh gật đầu, “Tiểu An còn nhỏ, chưa trưởng thành, lại sốt ruột, cũng sinh không ra.”

“Không có cảm tình cũng rất khó sinh tiểu Phệ Thiên Mãng.” Cho nên vẫn là để tiểu vương hậu đi theo mình, Mặc Sĩ Phong cắn răng, “Thời điểm ngây ngô bồi dưỡng bồi dưỡng thật nhiều, sau khi trưởng thành là có thể…… Khụ, là có thể sinh.”

︿( ̄︶ ̄)︿, chờ sau khi tiểu vương hậu trưởng thành, bọn họ có thể vui sướng mà ở phòng ngủ chơi đùa. Tưởng tượng đến tiểu vương hậu còn nhỏ, Mặc Sĩ Phong lại buồn bực, lại không thể tưởng khi hai người gặp mặt, tiểu vương hậu thế mà chưa trưởng thành. Chờ đến sau khi trưởng thành, Mặc Sĩ Phong dám cam đoan không chừng mình sẽ nhìn thấy tiểu vương hậu nắm tay một thú nhân khác, nội tâm thật lạnh thật lạnh.

“Tiểu An còn chưa biết bản tính của ngươi.” Đại đế, ngài nhanh như vậy đã phải bại lộ bản tính của ngài sao, tiểu Kỳ Lân sẽ bị ngươi dọa đó, Dung Khải không cho rằng tiểu đường đệ bị xem như thú nhân dưỡng gần hai mươi năm sẽ dễ dàng tiếp thu một thú nhân khác như vậy, Mặc Sĩ Phong hành động rõ ràng quá mức sốt ruột, “Hệ cơ giáp có rất nhiều thú nhân.”

Những cái tên thú nhân ở hệ cơ giáp đó đều là tình địch của mình! Mặc Sĩ Phong nhíu mày, tưởng tượng như vậy cả người đều không tốt. Cho dù người toàn bộ tinh hệ đều biết và muốn tác hợp vương với bạn lữ mệnh định của vương, cũng hiểu được không thể cùng bạn lữ của vương ở bên nhau, nhưng trong lịch sử, lại không phải không có bạn lữ mệnh định của Phệ Thiên Mãng thích thượng thú nhân khác.

Làm lơ biểu tình không vui của Mặc Sĩ Phong, Dung Khải chỉ có thể nói, tiểu đường đệ, ca chỉ có thể giúp em đến đây.

Héo một hồi lâu Mặc Sĩ Phong cuối cùng cũng tỉnh lại, còn không phải là cứ từ từ mưu tính, Dung Khải nói như vậy làm cái gì, “Ngồi ở chỗ này chờ thưởng đánh a.”

Dung Khải mắt lạnh liếc liếc Mặc Sĩ Phong một cái, sau đó xoay người chuẩn bị rời đi.

“Buổi tối, ngươi không cần lại đây!” Mặc Sĩ Phong mở miệng, rõ ràng mình có thể cùng tiểu vương hậu ngốc thêm trong chốc lát, cố tình người này còn tiến đến trước mặt tiểu vương hậu.

Dung Khải không muốn tiếp tục phun tào đại đế, trực tiếp bước nhanh rời đi, mình cũng chưa từng luyến ái qua, nên vô pháp nói đối phương không đúng chỗ nào.

Thời gian tan học giữa trưa, Dung An vừa mới đi ra phòng học, liền thấy Roger khoảng thời gian trước đã đánh mình đứng ở chỗ đó.

Đối phương muốn tới đánh mình nữa sao, vẫn muốn đánh mình, Dung An theo bản năng lui ra phía sau hai bước, cảm giác băng nhận chọc vào cánh tay vẫn còn còn ghi tạc đây này, cảm giác kia một chút cũng không tốt, lại lạnh lại đau, còn làm cho mình biến trở về hình thái Kỳ Lân.

Vài vị giống cái hệ cơ giáp theo tầm mắt Dung An nhìn qua, ta dựa (‵o′)凸, này còn không phải là vị thú nhân không biết liêm sỉ bản lĩnh như một cây đinh lại không sợ chết dám đánh tiểu Kỳ Lân nhà bọn họ kia sao, là ghét bỏ thú nhân ban bọn họ hôm nay qua quá yếu đi, hay là ghét bỏ bọn họ không có đánh mặt gã.

Roger vốn chỉ nghĩ đến xin lỗi Dung An, lại nhìn thấy vài vị giống hệ cơ giáp kia cái căm tức nhìn mình. Roger buồn bực, cứ xem như trước kia mình không phải người gặp người thích, nhưng cũng không có làm người chán ghét bực tức đến nông nỗi này, giống như phạm vào điều tày trời làm nhiều người tức giận vậy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.