Edit: Dĩm Dĩm
◇♥◇
Bởi vì mấy ngày nay biến thân không ổn định nên hôm nay Dung An cũng không dám biến thành hình người, chỉ sợ đi ( hai cái đùi ) vào, bò ( bốn móng vuốt ) ra ngoài.
Dung An oa trong lòng Dung lão phu nhân một chữ cũng không thể nói, tổ mỗ không thể chờ sau khi mình ổn định hình thái mới mang mình tới đây sao.
“Hệ cơ giáp.” Dung lão phu nhân kiên định nói.
Vừa mới rảo bước tiến vào phòng giáo vụ, Dung Khải nghe được thanh âm của Dung lão phu nhân. Không cần phải nói, chuyên nghiệp này nhất định là tiểu đường đệ tự mình lựa chọn. Mà hệ cách đấu lúc trước là do nhị thúc chọn, Dung Khải thật sự không muốn tiếp tục đánh giá độ không đáng tin cậy của Dung nhị thiếu.
“Này……” Chủ nhiệm giáo vụ đã nhận được tin Dung gia phát tới xin chuyển chuyên nghiệp, nhưng làm một con Kỳ Lân hi hữu cùng trân quý lại đến hệ cơ giáp thật sự được chứ, xác định sẽ không bị những cái thú nhân thô ráp kia khi dễ sao, đương nhiên những cái thú nhân đó không dám khi dễ giống cái, nhưng nhất định sẽ lén lút theo đuổi Kỳ Lân.
Ở phương diện này, trường học rất vui mừng tiếp nhận học sinh Kỳ Lân, không nói đến mức độ nổi tiếng của trường học, chỉ cần có Kỳ Lân là có thể hấp dẫn không ít thú nhân thực lực mạnh mẽ đến trường học tập. Nhưng Kỳ Lân không phải nên ở hệ gieo trồng không có lý tưởng sao, nga, không, là được mọi người kính ngưỡng, thế nào lại muốn chạy đến hệ cơ giáp.
‘Chính là hệ cơ giáp!’ Dung An lo lắng bị chuyển chuyên nghiệp, vươn móng vuốt muốn trảo bàn, nhưng mà tài liệu chế tác bàn khá cứng, móng vuốt Dung An lại nhỏ nên trảo không ra một tia dấu vết. Yên lặng nhìn thoáng qua mặt bàn bóng loáng như lúc ban đầu, Dung An quyết định về sau không thèm làm mấy loại động tác này nữa, tự mình làm mình mất mặt.
Chủ nhiệm giáo vụ nhìn thấy bộ dáng duỗi trảo của tiểu Kỳ Lân, cầm lòng không được thân thủ nắm lấy móng vuốt tiểu Kỳ Lân. Sau đó, y nghênh đón ánh nhìn căm tức của hai vị người Dung gia, đành phải thu hồi tay, móng vuốt tiểu Kỳ Lân quả nhiên so với móng vuốt khi thú nhân biến thành hình thú mềm hơn rất nhiều, khó trách nhiều thú nhân muốn cưới Kỳ Lân như vậy.
“Ý tứ của bản nhân Dung An?” Chủ nhiệm giáo vụ xác định lại, lần trước là Dung nhị thiếu chỉ định chi Dung An học tập ở hệ cách đấu, hy vọng lần này không phải người không đáng tin cậy nào khác của Dung gia yêu cầu cái chuyên nghiệp này.
Tựa hồ sợ chuyên ngành tốt bị ngâm nước nóng, Dung An thong dong từ lòng ngực lão phu nhân nhảy xuống mặt đất.
“Cẩn thận.” Dung lão phu nhân bị động tác của Dung An làm cho khiếp sợ, chỉ sợ độ cao không đến năm mươi centimet này nếu tiểu Kỳ Lân mà ngã sẽ bị thương.
Chạy xuống mặt đất Dung An muốn biến về hình người, nhưng mà nỗ lực vài lần cũng không thể biến được, thật muốn héo.
Dung Khải bế Dung An lên, bình tĩnh nói, “Quang não.”
La thị phụ tử còn đứng ở một bên nhìn, bọn họ rất muốn hỏi vì sao người Dung gia cứ ôm Kỳ Lân mãi, không thể đặt lên bàn sao, có để bọn họ thoải mái hào phóng mà xem ké không chứ.
Nghe được hai chữ quang não, Dung An thiếu chút nữa lại duỗi móng vuốt ra che mặt, cậu đã rất lâu không gặp phải chuyện không khống chế được thân hình, trong lúc nhất thời lại không kịp phản ứng. Quang não mới không thể hoạt động dựa vào tiêm trảo sắc bén, chỉ có thể dựa vào đệm thịt mềm mềm, mỗi khi Dung An đánh chữ đều cảm thấy mệt mỏi quá chừng, muốn đánh ra một chữ thật sự rất phiền toái.
Hai phút sau, chủ nhiệm giáo vụ rốt cuộc nhìn thấy chữ tiểu Kỳ Lân đánh: Em muốn đi hệ cơ giáp!
Chủ nhiệm giáo vụ cúi đầu nhìn về phía tiểu Kỳ Lân đang ngạo kiều nâng đầu, khóe miệng co rút, đừng hỏi y làm sao xem hiểu biểu tình lúc này của tiểu Kỳ Lân, bầu không khí này rõ ràng như vậy, nếu y không cảm giác được vậy không cần làm giống cái.
“Đi, đi, đi.” Dung lão phu nhân cười nói, “Tiểu An muốn đi chuyên ngành gì thì đi chuyên ngành đó!”
Các ngài đều nói như vậy thì trường học còn có thể làm sao bây giờ, chủ nhiệm giáo vụ chỉ có thể câm nín mà đóng dấu, lại thông tri phụ đạo viên lần này của hệ cơ giáp, Kỳ Lân tới, thỉnh chú ý tiếp thu.
Sau đó, Dung Khải xoay người chuẩn bị ôm tiểu Kỳ Lân đi, nhưng Dung lão phu nhân lại nhanh chóng bước đến trước mặt hắn, nhanh chóng từ trong tay đối phương ôm lấy Kỳ Lân. Dung Khải nhìn lòng ngực trống rỗng, đành phải rũ tay xuống, ở bên ngoài còn có thể ôm tiểu đường đệ một chút, trở về thì tranh không được cơ hội ôm Kỳ Lân.
Đừng nhìn thú nhân ngày thường cỡ nào nghiêm túc, cỡ nào lãnh tình, kỳ thật bọn họ đều cực kỳ thích Kỳ Lân.
“Kỳ Lân đều được ôm đi, còn nhìn cái gì mà nhìn?!” La phụ lại hung hăng gõ đầu Roger, con trai cũng thật có bản lĩnh, đánh nhau với Kỳ Lân, mình chạy đến trường học một chuyến, hiện giờ bị lão ba của Kỳ Kân đánh, mình lại đến một chuyến, La phụ không muốn lại chạy đến phòng giáo vụ nữa, còn tiếp tục như vậy, tất cả mọi người đều biết mình dạy dỗ ra một đứa con trai ngu xuẩn.
Lúc trước La phụ còn muốn cho Dung gia nan kham, hiện tại chỉ cảm thấy con trai là cái thú nhân vô dụng, tâm thật mệt, chuyện duy nhất đáng được ăn mừng là mình không có chạy đến Dung gia náo loạn.
Sau khi đổi chuyên nghiệp xong, Dung lão phu nhân cùng Dung Khải mang theo tiểu Kỳ Lân đi gặp phụ đạo viên, không thu phục mấy người này thì bọn họ không yên tâm để kỳ lân trong nhà đến học tập cơ giáp.
Dung An chỉ có thể yên lặng bị bọn họ ôm đi tới ôm đi lui, cậu thật sự không muốn tin tưởng lý do của tổ mỗ bọn họ, không lãng phí thời gian, tranh thủ mau chóng xử lý tốt những việc này. Nhưng cậu vẫn cảm thấy có điểm quỷ dị, không biết thế nào mà cậu luôn có cảm giác họ đang mang mình ra khoe, nhìn, đây là Kỳ Lân nhà ta.
Nằm nằm bò bò, Dung An liền ngủ rồi, chờ khi cậu tỉnh lại, lại phát hiện mình không ở Dung gia, mà là ở hoàng cung.
Ta sát, Dung An thật sự không biết tại sao lại như vậy, mỗi lần tỉnh lại đều phát hiện bản thân bị người dời tới địa điểm khác.
“Phải bổ bổ nhiều hơn.” Tiểu Kỳ Lân trong lòng ngực khá nhẹ, Mặc Sĩ Phong rõ ràng hy vọng Kỳ Lân béo lên, quan trọng nhất là tiểu Kỳ Lân nhìn đáng yêu thì đáng yêu thật, nhưng không thể thấy được hình người của tiểu vương hậu, đến lúc đó bọn họ làm sao vui sướng mà sinh bảo bảo đây.
Ngửi được mùi thịt Thầm Thì thú, Dung An quay đầu nhìn về phía bàn ăn, lúc này mới phát hiện mình bị Mặc Sĩ Phong ôm. Mấy ngày nay luôn bị người ôm, ôm ôm miết cũng thành thói quen, Dung An chỉ có thể an ủi mình như thế.
Thấy tiểu Kỳ Lân muốn bò lên trên bàn, Mặc Sĩ Phong nhíu mày một cái, lúc này mới đem Kỳ Lân đặt lên mặt bàn, vì sao tiểu vương hậu không muốn mình ôm, lực hấp dẫn của đồ ăn còn lớn hơn so với mình sao, mình cũng không thể làm bản thân phát ra hương khí đồ ăn.
Trên bàn bày chén nhỏ chuyên dụng dành cho Kỳ Lân, Dung An trực tiếp chạy chậm qua, liếm!
o( ﹏
“Thật chậm!” Không phải Mặc Sĩ Phong muốn đả kích Dung An, mà hắn chỉ theo bản năng nhỏ giọng nói ra câu này, nguyên bản còn lo lắng tiểu Kỳ Lân không cao hứng, lại phát hiện đối phương căn bản không thèm nhìn mình chỉ lo vùi đầu ăn cơm. Bất đắc dĩ lắc đầu, hắn hiện tại xem như minh bạch vì sao người Dung gia sảng khoái đáp ứng việc hắn đem Kỳ Lân ôm đến hoàng cung ăn cơm chiều, họ nhất định đã tính đến việc Dung An còn chưa biến về hình người, như vậy thì hai người bọn họ không có biện pháp câu thông, hắn cũng luyến tiếc tiểu vương hậu luôn phải dùng đệm thịt nhỏ đánh chữ, việc đó rất mệt à.
Cho nên hiện tại trừ bỏ xem vương hậu tương lai của mình ăn cơm, cũng chỉ có thể nhìn đối phương ôm cái đuôi ngủ. Mặc Sĩ Phong tâm đau, nhưng có thể liếc mắt nhìn một cái đã không tồi rồi, nếu tiểu Kỳ Lân không nói lời nào thì tự mình nói đi.
Vì thế sau khi hai người cơm nước xong, Mặc Sĩ Phong ôm tiểu Kỳ Lân ra ngoài tản bộ, dọc theo đường đi hắn lại nói về công tích vĩ đại của mình, đã từng ở đâu, tinh cầu nào đánh bại người ngoại tinh, lại thi đấu với ai linh tinh.
Dung An xác thật thích mấy chuyện xưa nhiệt huyết này, nhưng mà Dung An gần đây đã chịu đả kích có chút lớn, lam* max của cậu giờ đã thấy đáy, hiện tại không có tâm tư nghe mấy chuyện này, vì nghe vào sẽ làm cậu cảm thấy mình vô dụng, tại sao không thể mạnh hơn một chút, tại sao chưa từng xưng bá tinh hệ.
(*) Lam (蓝)= Một thuật ngữ game = MP (Magic Point hoặc Mana Point), tức nội lực, thanh điểm dùng để sử dụng kỹ năng, mình hay gọi là mana, vì thanh này thường có màu xanh lam nên gọi là lam = Ý của câu này là em nó hết sức rồi không muốn nghe mấy thứ đả kích nữa:v
“Đáng tiếc đêm nay phải đưa em trở về.” Mặc Sĩ Phong rất không vui khi phải đưa vương hậu tương lai về Dung gia, tiểu Kỳ Lân hẳn nên ngủ ở bên cạnh mình mới phải. Từ trong không gian lấy ra một cái vòng cổ hình hoa tai đá quý màu lam, loại đá quý này cực kỳ khó có được, có tiền cũng không nhất định mua được, khối bảo thạch này là Mặc Sĩ Phong ngẫu nhiên lấy được, tự mình mang lên cho Dung An, “Trói định rồi.”
Nhìn bộ dáng của Kỳ lân, trên cổ lại mang cái gọi là vòng cổ, trong đầu Dung An hiện lên hình ảnh sủng vật trên cổ đeo lục lạc ở hiện đại, cảm giác quen thuộc thật mạnh à, vội lắc lắc đầu, mình không phải sủng vật, tuyệt đối không phải sủng vật.
“Xem ra em thực thích.” Đại đế luôn thích vặn vẹo ý tứ của tiểu Kỳ Lân, cứ cho rằng đối phương lắc đầu là muốn thử cảm giác mang vòng cổ, nghe một chút thanh âm đá quý lay động.
‘Cả nhà anh đều thích!’/(ToT)/~~, bi thương của Dung An đã chảy thành sông, vì sao những cái tên thú nhân kia sau khi biến thành hình thú còn có thể câu thông lẫn nhau, mà Kỳ Lân lại không thể! Trời cao vì sao phải đặt ra cái giả thiết này, khi dễ cậu đến từ địa cầu à.
“Về sau không nên dùng sức lắc đầu, sẽ vặn đau cổ.” Tiểu Kỳ Lân thật sự rất yếu, Mặc Sĩ Phong cảm thán, “Không có em, ta cũng chỉ có thể một mình cô đơn cả đời, tinh hệ này cũng xong đời rồi.”
Vì sao cứ có cảm giác khi đối phương nói ‘một người cô đơn cả đời’ ngữ khí so với câu cuối cùng càng thêm nghiêm túc à, giống như tinh hệ xong đời hay không xong đời so ra còn kém hạnh phúc sinh hoạt cá nhân của đại đế. Dung An chớp đôi mắt nhìn Mặc Sĩ Phong, đáng tiếc hiện tại hắn không biết Kỳ Lân chớp mắt rốt cuộc là thế nào, hôm nào phải tìm hiểu thêm.
“Buổi tối về ngủ thì vào không gian đi.” Mặc Sĩ Phong nghĩ nghĩ, “Như vậy họ sẽ không thể ôm em.”
‘Không gian không có phòng ở, ngủ lộ thiên à?’ Dung An vươn móng vuốt khoa tay múa chân vài cái, Dung An không có học qua thủ ngữ, hiển nhiên không biết phải làm sao thể hiện ý tứ của mình.
“Có phải nên nhanh ký kết khế ước hay không.” Mặc Sĩ Phong suy nghĩ sâu xa, “Bằng không không thể vào không gian tìm em.”
Sau khi thú nhân với Kỳ Lân ký kết khế ước, thú nhân làm trượng phu có thể tiến vào không gian của thê tử, khế ước này không chỉ là khế ước bạn lữ, mà còn là khế ước sinh tử, hai bên không được phản bội lẫn nhau, nếu thú nhân phản bội Kỳ Lân thì dị năng của thú nhân sẽ chậm rãi yếu đi cũng nhanh chóng già đi, bản thân Kỳ Lân không có việc gì; không tồn tại tình huống Kỳ Lân phản bội thú nhân, vì họ đối tình yêu thập phần trung trinh.
Mà trước mắt Dung An không biết khế ước kia là cái gì, nhưng nghe đến có thể đi vào không gian của mình, cậu liền muốn co thành một đoàn, mấy tên xấu xa không được tiến vào không gian của cậu, bằng không sau này cậu muốn chạy trốn thì chạy đi đâu.
Nhận thấy được động tác của tiểu Kỳ Lân, Mặc Sĩ Phong trong lòng biết Vương Hậu còn nhỏ, còn phải chờ.
“Nhanh lớn lên đi.” Mặc Sĩ Phong ôm tiểu Kỳ Lân, ôm càng chặt, “Về sau uống ít dinh dưỡng tề, không có lợi với thân thể.”
Lúc trước có chuyên nghiệp cho rằng mọi người có thể không cần ăn đồ ăn khác, chỉ uống dinh dưỡng tề là đủ rồi, sau này sự thật chứng minh chỉ uống dinh dưỡng tề sẽ làm tố chất thân thể mọi người yếu dần đi, vẫn nên ăn thêm đồ ăn khác.
Mặc Sĩ Phong trước kia đã từng học ở trường học nên biết rõ có một bộ phận học sinh vì tiết kiệm thời gian nên chỉ uống dinh dưỡng tề, hắn không muốn vương hậu của mình cũng như vậy.
Nói đến cùng, đại đế vĩ đại chỉ có một nguyện vọng, để tiểu vương hậu nhanh lớn lên, bằng không tiểu vương hậu co thành một đoàn cũng vô dụng, không lớn lên, vậy không thể bắt đầu ăn.
Dung An giả chết, cậu hiện tại là món đồ chơi mao nhung, đừng quấy rầy cậu.