Trọng Sinh Về Bên Tổng Tài Của Tôi

Chương 81: 81: Em Không Thương Anh




“Để em đỡ anh.”

Để tránh ở đây lâu sẽ phát sinh ra nhiều việc không như ý muốn.

Cô ta nhanh chóng đứng lên rồi đỡ lấy anh ta dậy.

Kế hoạch đã thực hiện được 50 phần trăm rồi, cô ta cũng nên nhanh chóng hoàn thiện phần tiếp theo.

Khó nhọc đỡ lấy Vỹ Trác ngồi vào ghế lại phụ, để anh ta cài dây an vị xong thì cô vòng qua ghế chính ngồi vào lái xe rời đi.

“Aiz… chó má thật!”

Đau đớn từ cơ thể phát ra, anh ta không kìm nén mà chửi tục ra một câu.

Đúng là con mẹ nó đen đủi, anh ta đã dự tính hôm nay sẽ là một ngày thật tuyệt vời, nhưng không ngờ lại xảy ra cớ sự này.

Chờ đấy, cứ chờ đấy cho tao!

“Cô lái đi đâu vậy?”

“Về nhà tôi.”

“Tại sao?”

Không nhìn anh ta nhưng miệng Lữ Giao vẫn có thể nhanh nhẩu đáp lại.

Còn nơi khác có thể tới sao? Cô ta làm sao có thể để anh ta tới bệnh viện rồi nhờ cảnh sát vào cuộc? Điều đó có khác gì tự chui mình vào dọ không?

“Anh thật sự không muốn trả thù sao?”

Nói tới trọng điểm này thì anh ta tất nhiên sẽ sực nhớ ra.

Làm sao anh lại không muốn trả thù? Anh không những muốn trả thù mà còn muốn giết người nữa.

Cũng không phải không có lí.

Nếu anh tới bệnh viện thì nhà báo, bác sĩ rồi cảnh sát sẽ vào cuộc.

Như vậy thì sao? Tên đấy đã lên kế hoạch thì đảm bảo sẽ gọn gàng tới cùng.

Nếu chỉ dựa vào vài lời nói suông của anh ta thì làm sao được? Tên khốn ấy chắc chắn sẽ chạy thoát, anh càng không cam lòng.

Nếu đã như vậy thì chi bằng anh nên âm thầm chịu đựng trước mắt rồi tự mình ra tay?

Shit!

Thấy anh ta im lặng nhắm mắt nghỉ ngơi chốc lát là cô ta đã biết Vỹ Trác anh đã rung động.

Cô có thể từ từ lợi dụng anh ta và điều khiển như một con rối.

Nghe theo lời cô ta, làm theo mọi thứ mà cô ta nói.

Về đến nhà, cô đưa anh ta vào rồi bắt đầu chữa trị sơ bộ.

Quần áo của anh ta bị bẩn và tất nhiên trong nhà cô cũng có quần áo để thay.

Sống độc thân trong một căn nhà thì quần áo của nam giới ở đâu? Tất nhiên là do cô ta chuẩn bị vì những lần trước đấy Vỹ Trác anh ta cũng ghé nhà cô và để lại quần áo.

Khử trùng rồi bôi thuốc đơn giản thôi nhưng cũng tới nửa đêm.

Nhẹ nhàng nằm kế bên anh ta, cô bắt đầu cùng anh ta bàn tính kế hoạch.

“Anh muốn trả thù?”

“Đấy là điều tất nhiên, tôi nhất định sẽ đấu với thằng khốn ấy đến cùng.”

Ánh mắt đầy thù hận, anh ta không kiêng dè gì mà thẳng thừng nói.

Diện trên mình chiếc váy lụa mỏng màu đỏ ngắn cũn cỡn, cô ta sát lại gần anh nói:

“Vậy anh biết cách nào là tốt mà nhanh nhất không?”

“Cách gì? Ý của em là sao?”

Nghe cô nói làm anh khá thú vị.

Lữ Giao không chỉ là một cô gái xinh đẹp quyến rũ mà còn rất thông minh.

Đã mấy lần cùng cô chứng kiến, cô còn giúp anh tranh giành và bàn bạc hợp đồng.

Trước đây chưa gặp mặt mà chỉ nhắn tin và gọi qua điện thoại thôi thì anh cũng đã đoán được cô là một người rất thông minh rồi.

Lần này nghe cô ấy nói như vầy thì chắc chắn cô đã có sáng kiến hay.

“Anh vẫn còn nhớ mối thù của anh và Mộ Hàn rất yêu Bối Hi nhỉ?”

Bối Hi? Lại là con nhỏ đấy sao? Anh tất nhiên là nhớ, nhớ rõ là đằng khác.

Người yêu ‘cũ’ của anh… bê bối với Băng Na.

Những lời sỉ nhục và mảnh đất 70 tỷ phía Bắc.

Bối Hi cô ta quả thật cũng không ít thù hằn với anh ta đâu.

Hai kẻ vừa là địch, vừa là kẻ thù lại cùng nhau là một cặp.

Ông trời đúng là biết trêu đùa người.

Thấy anh ta đã cắn câu, cô ta không nhanh không chậm nói.

“Bối Hi chính là điểm yếu của Mộ Hàn, muốn diệt Mộ Hàn thì trước hết phải diệt Bối Hi.”

“Ý của em là…”

“…”

Một tháng sau sức khỏe của anh đã hồi phục và trở thành một người khỏe mạnh hoàn toàn.

Bác sĩ đã khám tổng quát chụp chiếu các thứ và xác nhận anh không còn gì bất thường.

Cô ngỏ ý muốn trở về lại căn nhà nhỏ của mình nhân dịp anh đã khỏe và có thể tự lo cho mình thì bị anh từ chối.

Phụng phịu ngồi trên ghế, anh không cam lòng mà lên tiếng trách móc cô.

“Em không thương anh.”

Bối Hi:”…”

“Em thương anh mà.”

“Anh bị thương nặng đến suýt chết, bây giờ mình mẩy vẫn còn đau ê ẩm thì em lại bỏ anh một mình nơi đây tự sinh tự diệt.”

Cái gì vậy nè? Mỗi lần cô nói đến đến đề này là anh lại đi bài ca này.

Chính vì vậy mà càng ngày càng kéo dài thời gian.

Lúc đầu cô nghĩ chỉ chăm anh tầm nửa tháng thôi nhưng cứ kéo dài, kéo dài đến bây giờ đã hơn tháng tới nơi rồi.

“Bác sĩ nói anh đã hoàn toàn khỏe mạnh và không còn bất kì di chứng gì.”

Cô lạnh giọng đứng dựa vào tường nói.

Ở với anh thật sự cô cũng rất muốn vậy? Nhưng có những việc muốn làm thật sự là rất bất tiện.

Tuy anh không can thiệp hay kiểm soát cô quá nhiều nhưng thật sự là vẫn không tiện.

Vỹ Trác… Lữ Giao! Hai người này thông đồng điều này thì cô biết.

Nhưng điều khiến cô càng ngày càng khó hiểu và bất an hơn đấy là việc họ quá im lặng.

Nếu chúng thường hay kiếm chuyện và gây sự thì đã đành vì nó không có nhiều uy hiếp.

Nhưng càng yên bình và sóng lặng như vầy mới là điều đáng lo sau này.

“Em đừng tin họ, họ khám sai rồi.

Anh đau mà…”

“Anh đau ở đâu? Để em kêu họ chữa cho dứt điểm.”

“Ở trong tim.

Họ không chữa được, chỉ em chữa được thôi.”

Bối Hi:”…”

Anh đứng dậy khỏi ghế sô pha.

Từng bước tiến lại gần cô, chống tay hai bên ép sát cô vào bức tường phía sau.

Ánh mắt đưa tình, li3m nhẹ bờ môi mỏng quyến rũ.

Anh đây là muốn câu dẫn cô!

“Anh lại tái phát rồi, em mau chữa đi.”

Đưa sát gương mặt góc cạnh lại gần bờ môi của cô, anh không quên vừa nói vừa thở nhẹ hơi ấm vào tai cô.

Ngứa ngáy, khó chịu!

“Bằng cách nào?”

Cô thoải mái nghiêng đầu hỏi lại anh.

Thấy cô phối hợp như vậy anh rất vui, hắng giọng một cái rồi ra vẻ nghiêm túc đề nghị với cô.

“Em phải biết chứ? Cũng đâu phải lần đầu chữa?”

“Ha ha haaa.”

Nhắm mắt lại, cô chu môi về phía anh.

Từng chút, từng chút một.

Đến khi bờ môi cô chỉ cách anh có 3cm thì điện thoại trong túi chợt kêu vang to làm cả hai cùng sực tỉnh.

Anh bất mãn mà nhìn cô như muốn tố cáo.

Đối với việc này là xảy ra ngoài ý muốn và bất ngờ.

Cô nào có muốn hay biết gì? Nhún vai tỏ vẻ vô tội rồi cô lấy máy ra xem người gọi tới.

“Sao em không nghe đi?”

Thấy điện thoại vẫn kêu to mà cô chỉ cầm chứ không có dấu hiệu tiếp theo nên anh thắc mắc lên tiếng.

Biểu hiện của cô lạ quá rồi nhỉ?

Người gọi tới là ba của cô, ông Triệu Vân Kiêu.

Tại sao sau mấy tháng mất tăm mất tích nay lại tìm và gọi tới cho cô?

“Em…”

“Nghe đi, không sao có anh ở đây mà.”

Nhận được lời cổ vũ của anh, cô ấn nút nghe rồi áp lên tai.

Hít một hơi sâu rồi khó nhọc cất tiếng trước.

“Alo, con nghe.”

“Bối Hi hả con? Con đang ở đâu? Về nhà thăm ta được không?”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.