Trọng Sinh Về Bên Tổng Tài Của Tôi

Chương 60: 60: Chị Dâu!




“Á… lạnh quá nhỉ?”

Vào thời điểm này của năm thời tiết thường rất lạnh.

Chính vì thế mà hôm qua anh đã nói với cô hãy đợi ở trong nhà.

Đến khi nào anh tới sẽ điện cho cô rồi hãy đi ra.

Chạy bước nhỏ tới bên xe của anh, cô mở cửa ra rồi leo tót vào trong nhanh chóng đóng cửa.

Thời tiết này thật quá lạnh, muốn thoải mái đi chơi hay diện những bộ cánh xinh đẹp cũng thực khó khăn.

“Câu chúc Tết sao?”

Anh chống tay vào vô lăng, nhìn ngắm cô mãi không chán.

Dù không muốn nói nhưng anh thật đúng là một người tài năng.

Việc làm ăn thì ổn định, nhan sắc hay body đều có chuẩn, đến con mắt chọn bạn gái cũng tốt không kém.

Có phải cô quá hời rồi khi vớ phải một cục kim cương như anh không?

“Uầy! Đâu có, bây giờ em chúc anh nhé?”

“Chúc anh làm ăn phát tài phát đạt, sức khoẻ dồi dào, vạn sự như ý, à… còn yêu em nhiều nhiều nhiều hơn năm ngoái nữa.”

Cô ngồi nghiêm chỉnh trên chiếc ghế ấm áp, nhìn anh với ánh mắt long lanh như trẻ nhỏ rồi cất tiếng nói chúc một câu dài thật có ý nghĩa.

Trước ánh mắt mong chờ và bàn tay xoè xoè kia của cô thì anh vẫn ngồi đấy, thừ người rồi cau chặt hàng mày.

“Sao vậy?”

Thấy anh vẫn bất động, cô rụt rè lên tiếng hỏi.

Chẳng lẽ cô đã nói sai gì sao?

“Em không chúc anh nên sớm lấy vợ sao? Năm nay anh đã 29 tuổi rồi đấy.”

“Đúng vậy nhỉ? Anh đã 29 tuổi rồi đấy, năm sau là lên 30 luôn rồi.”

Cô bắt đầu ra vẻ suy tư, anh thấy vậy thì hết sức vừa lòng.

Phải như vậy chứ!

Bối Hi rốt cuộc cũng hiểu ý anh rồi có phải không? Anh cảm thấy bản thân có vẻ già nua đi rồi, cần phải lấy vợ rồi nhanh chóng sinh đại vài đứa con thôi.

“Ừm… vậy em.”

“Lì xì em đi.

Anh đã 29, 30 rồi.

Trong khi đấy em còn nhỏ chỉ mới 22 thôi, xứng đáng nhận lì xì.”

Chưa kịp để anh nói hết câu cô đã nhanh chóng cắt lời.

Xoè hai bàn tay nhỏ xinh ra, cô tiến đến sát lại gần anh hơn.

“Thật bó tay với em.”

“Đây cho em, nếu thích thì có thể tặng anh một cái y chang như vậy.”

Giữ hai bàn tay nhỏ bé của cô vào lòng mình, anh dùng lực kéo để cô sát lại gần mình nhất có thể.

Đặt đôi môi mỏng lạnh của mình lên bờ môi ngọt ngào đỏ mọng của cô.

Anh cậy mở bờ môi rồi tới hàm răng trắng tinh của cô để cùng chơi đùa với chiếc lưỡi mềm mại.

Mộ Hàn như nếm được mật ngọt, anh tham lam mà mút lấy bờ môi của cô.

Môi lưỡi hai người cùng nhau hoà quyện, tạo nên những âm thanh chùn chụt hết sức ám muội.

Rời khỏi bờ môi của cô, giữa hai người hình hành một sợi chỉ bạc.

Muốn bao nhiêu nóng bỏng và quyến rũ liền có bấy nhiêu ấy.

Nhìn cô bây giờ thật đẹp.

Hai má ửng đỏ, trên trán lấm tấm mồ hôi, đặc biệt là bờ môi hơi sưng tấy.

Tất cả như là những đòn chí mạng với anh, nếu không phải dừng lại đúng lúc thì sự việc sẽ thật nguy to.

“Thật quá đáng.”

Cô đưa tay lên sờ nhẹ lấy bờ môi đáng thương của mình mà suýt xoa.

Càng nghĩ càng không cam lòng, cô hậm hực lên tiếng cằn nhằn anh.

“Đâu có, anh chỉ muốn giúp em tạo nhiệt thôi mà.”

“Em nghĩ nhiều rồi.

Cảm nhận thử xem, có phải ấm hơn rất nhiều không?”

Bối Hi:”…”

Anh nói vậy là anh làm vì cô sao? Chỉ vì thấy cô lạnh giá nên anh đã giúp cô sưởi ấm mà không màng tới hi sinh thân mình.

Là do cô đã hiểu lầm ý của anh sao?

Ồ! Thật là có lỗi…

Lỗi ông nội nhà anh đấy!

Đợi đến khi thu xếp xong xuôi rồi anh bắt đầu lái xe rời khỏi nhà của cô và hướng về phía đường lớn.

Địa điểm mà anh và cô muốn tới là nhà của họ Huỳnh, cũng chính là nhà ngoại của cô.

Vừa phải tập trung lái xe anh vừa tiếc rẻ trong lòng.

Nếu không phải vì không gian nơi đây chật chội và vướng víu thì anh nhất định đã đưa cô qua để cô ngồi lên đùi mình rồi ôm chặt vào lòng rồi.

Không phải là suy nghĩ vậy bạ gì, anh chỉ muốn ôm cô cho ấm thôi có được không?

Xe đi mất gần 30 phút thì mới tới nhà họ Huỳnh.

Cô và anh cùng nhau bước xuống xe rồi tay trong tay tiến về phía nhà chính.

Chỉ là chưa tới cửa nhà thì người bên trong thấy vậy cũng đã ùa ra hết.

Đi đầu là một ông lão tầm 70 tuổi trông rất phúc hậu.

Thấy Bối Hi ông không kìm được mà nước mắt trào trực rơi.

“Cháu gái của ông.”

“Ông ngoại.”

Ngày trước không mấy gặp cô thì đã thôi, dạo này thường xuyên quấn quýt quây quần bên nhau khiến ông quen thuộc mà vui mừng không thôi.

Trong lòng tuy rất vui nhưng không hiểu sao khuôn mặt ông lại trái ngược lại.

Mỗi lần gặp cô không khóc thì lại là sắp khóc.

“Ông đừng vậy mà, Tết rồi phải vui chứ?”

“Con giới thiệu với ông, đây là Mộ Hàn bạn trai của con.”

Được cô giới thiệu như vậy, anh cũng nhanh chóng tiến lên chào hỏi ra mắt mọi người.

Trái với bầu không khí căng thẳng của gia đình anh ngày hôm qua thì nơi đây lại giống như một gia đình thực thụ hoàn toàn trái ngược.

Cảm giác vui vẻ tràn đầy tình yêu thương, mọi người ở đây rất hoà thận và thân thiện.

Không vì anh là ai hay với thân phận người ngoài gì, những người anh em họ của cô ở đây đã quàng vai bá cổ anh và dẫn vào nhà.

Đông vui mà ấm áp.

Thì ra đây chính là cảm giác khi sống trong một gia đình chan hoà sự yêu thương.

Không hạnh ghét đố kị, không hãm hại nhau.

Đây mới thực sự là một gái đình mà anh hằng mong ước.

Cùng cô và gia đình họ trải qua một buổi chiều thật vui vẻ.

Cảm giác thời gian ở đây trôi qua thật nhanh, chớp mắt một cái là đã tới lúc ra về.

Đứng trước chiếc xe quen thuộc của anh, cô và anh cùng quyến luyến chào tạm biệt mọi người trong gia đình.

“Đi đường cẩn thận nhá.”

“Hai đứa nhớ thường xuyên ghé nhà chơi đấy.”

“Em rể Mộ Hàn! Nếu Bối Hi mà có bắt nạt em thì cứ nói cho tụi này biết nhất định sẽ xử đẹp con bé.”

Vừa cảm động vừa buồn cười trước câu nói của những người anh em họ của cô.

Anh vui vẻ mà đáp lại:

“Dạ vâng, con sẽ thường ghé đến khi nào ông chán mà đuổi đi thì thôi.”

“Có lời này từ các anh em yên tâm hẳn.”

Ngồi trên xe được anh mở máy sưởi ấm cúng trở về nhà.

Nhìn ra ngoài xe, bây giờ đã là 6 giờ 30 phút nên xe cộ đi lại rất nhiều tạo nên một khung cảnh tấp nập mà vui nhộn.

Vẫn theo như cũ, cô và anh nói chuyện phiếm rồi tâm sự đôi chút là đã tới trước cửa nhà của cô.

Nhưng có vẻ hôm nay nhà cô lại có gì đó hơi khan khác.

Vẫn là căn nhà nhỏ xinh, vẫn là những căn nhà hàng xóm thân thiện, vẫn là những chậu cây xinh trước cửa nhà.

Mọi thứ đều bình thường, chỉ có một thứ là bất bình thường.

Cô và anh nhìn nhau, sau đó cả hai cùng bước xuống tiến lại gần chỗ đó.

Anh đi phía trước che chắn cẩn thận cho cô ở phía sau, thận trọng mà quan sát cái thứ đó.

Đợi đến khi anh chuẩn bị giơ chân lên đá cho cái thứ đó một phát thật mạnh thì đúng lúc đó cái thứ đấy lại ngẩng mặt lên và nhìn chằm chặp vào anh rồi lại nhìn qua cô.

“Phó Nhất Thiếu?”

“Chị dâu…”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.