Trọng Sinh Truy Mỹ Ký

Chương 383: Tính tiền cũng xảy ra chuyện




Trong bữa tiệc, Hứa Tuyết Quân vẫn nói câu cám ơn, nghe như vậy tôi có chút xấu hổ. Nói thật, tôi trợ giúp nàng, chỉ là những chuyện nhỏ mà thôi.

Các cô gái đều uống đồ uống, tôi cùng Hứa Nhị đầu tiên thì uống rượu đỏ, sau đó thì chuyển sang rượu trắng, thấy vậy Đỗ Tiểu Uy trông mà thèm, hắn lát nữa còn lái xe, nên tôi không cho hắn uống rượu, nhưng khi nhìn ánh mắt đáng thương của Đỗ Tiểu Uy, tôi có chút không đành lòng, nhìn hắn nói:

"Cậu uống đi, lát nữa Lưu Duyệt lái xe."

Đỗ Tiểu Uy lập tức mừng rỡ cám ơn ơn Lưu Duyệt, chai rượu trắng cho nên miệng tu một hơi, Hứa Nhị trợn mắt há mồm, rượu trắng cũng có thể uống kiểu đó được hay sao?

Con gái vẫn là con gái, chủ đề thì tương đối nhiều, Hứa Tuyết Quân mặc dù điều kiện kinh tế mặc dù không bằng chúng nữ, nhưng ngoài Triệu Nhan Nghiên, Lưu Duyệt, Vu Đình, Hạ Nhu thì gia cảnh của Trần Vi Nhi không khác bao nhiêu so với Hứa Tuyết Quân. Hơn nữa câu chuyện thì đâu có phân có tiền hay không, chỉ sau một lát là hưng phấn nói chuyện.

Rượu quá tam tuần, Hứa Nhị đã gục ở trên bàn, Đỗ Tiểu Uy cũng có chút mặt đỏ, còn tôi thì chẳng có chuyện gì cả !

Kiếp trước vì say rượu mà tôi chết, kiếp này vì say rượu mà cưỡng hiếp Mạnh Thanh Thanh!

Tôi thấy thời cơ đã đến, liếc mắt nhìn Lưu Duyệt, Lưu Duyệt hiểu ý gật đầu, đứng lên mượn cớ đi rửa tay.

Nha đầu Lưu Duyệt này vô cùng thông minh, hiểu ý là làm, cho nên đấy mới là nguyên nhân mà tôi thích nàng.

Một lát sau, Lưu Duyệt trở lại, mỉm cười nhìn tôi gật đầu.

Mọi người còn nói chuyện thêm một lát, Hứa Nhị uống tới không biết trời đất là gì, trong miệng luôn nói đại ân đại đức... Nói tới mức Hứa Tuyết Quân phải đỏ mặt, vội vàng giậm chân Hứa Nhị, nhưng Hứa Nhị đâu có hiểu, còn hét lớn:

"Em gái, em dẫm chân anh làm gì, chẳng nhẽ anh nói sai hay sao?"

"Anh, anh nói không sai, nhưng anh nhìn xem, lúc này đã hơn 1h rồi, Lưu Lỗi và mọi người còn phải về nghỉ ngơi chứ!"

Hứa Tuyết Quân bất đắc dĩ nói.

"A, đúng rồi... Vậy chúng ta chỉ nói tới đây thôi, em gái, em đi thanh toán hóa đơn đi!"

Hứa Nhị nói.

"Anh..."

Hứa Tuyết Quân chờ mong nhìn Hứa Nhị, bữa tiệc này nàng phỏng đoán cũng chừng 2000 đồng, nàng đâu có nhiều như vậy.

"Sao vậy?"

Hứa Nhị uống đến mức mơ mơ màng màng, cái đầu nghiêng cả sang một bên, không cách nào dựng thẳng được, lúc này hắn đâu hiểu Hứa Tuyết Quân nói gì. Nguồn: http://truyenfull.vn

"Em..."

Hứa Tuyết Quân bực mình, chính mình mời khách, nên đâu thể làm trò trước mặt khách nhân là mình không có tiền!

"Em cái gì?"

Hứa Nhị không hiểu nói:

"Mau đi tính tiền đi, trở về chúng ta nói chuyện sau."

Hứa Tuyết Quân giận điên lên, cái gì mà trở về mới nói, bây giờ đâu có đủ tiền trả!

Tôi nhìn thấu sự lúng túng Hứa Tuyết Quân, vội vàng nói:

"Chúng tôi không phải nói trước rồi hay sao, các người mời khách, chúng tôi tính tiền."

"Sao có thể như vậy chứ!"

Hứa Tuyết Quân bật thốt lên nói.

"Có cái gì mà không thể, tôi thấy chứ như vậy đi!"

Tôi nói.

"Không được..."

Hứa Tuyết Quân vừa nói vừa nhìn về phía Hứa Nhị, anh trai chết tiệt này tại sao lại không hiểu chứ!

"Được rồi, các người cứ ngồi mà cãi nhau đi, lúc này tôi đi ra ngoài, gặp phải nhân viên nên đã thanh toán trước rồi."

Lưu Duyệt đứng dậy, rất tự nhiên nói.

Ngay cả tôi cũng không thể không bội phục Lưu Duyệt cơ trí, nàng vừa nói như thế, Hứa Tuyết Quân cũng không có cảm giác mất thể diện. Dù sao gặp nhân viên nhà hàng cũng chỉ là trùng hợp, trùng hợp là vô ý, nên không ai trách được!

"A... nếu như lần sau có cơ hội, chúng tôi lại mời các người một lần nữa..."

Hứa Tuyết Quân cảm kích nhìn Lưu Duyệt một cái. Thật ra thì nàng là nguời cực kì thông minh, trong lòng đương nhiên hiểu Lưu Duyệt nói vậy là có ý gì.

Vốn mọi người còn đang vui vẻ, thì Hứa Nhị đột nhiên nói ra một câu:

"Như vậy sao được, em hỏi xem người ta trả hết bao nhiêu tiền, mau đưa tiền lại cho người ta!"

Tôi nhìn Hứa Nhị mơ mơ màng màng, không khỏi lắc đầu, Hứa Nhị cái gì cũng tốt, chỉ là đầu óc không biết biến chuyển cho hợp lý! Nhưng mà người như vậy mới trung thành, không có cái gì là hai lòng.

Hứa Tuyết Quân vừa tức vừa hận nhìn anh trai của mình, đây chẳng phải là làm mình không có cách rút lui, không khí vừa hòa hợp, thì giờ lại khẩn trương

Hứa Nhị nhìn cả phòng trợn mắt nhìn hắn, có chút kỳ quái nói:

"Các người sao vậy? Tôi nói cái gì sai hay sao?"

"Tôi đã thanh toán hóa đơn rồi, với lại không có đáng bao nhiêu tiền, các người cũng không cần suy nghĩ."

Lưu Duyệt suy nghĩ một chút nói.

"Đúng vậy!" Triệu Nhan Nghiên cũng nhìn Hứa Tuyết Quân nói:

"Lần này chúng tôi mời là được rồi, đúng rồi, em Tuyết Quân à, ở gần trường có một quán Tôm Hùm Chua Cay rất là ngon, hôm nào chúng ta cùng đi ăn đi?"

"Chuyện này... Đương nhiên không thành vấn đề, vậy thì một lời đã định, chị Nhan Nghiên nhất định phải tìm em đó nhé!"

Hứa Tuyết Quân gật đầu nói. Ăn một bữa cơm, các nàng đã quen nhau, lên chẳng chút lúng túng gọi nhau là chị em.

Nhưng mà sau khi tôi nghe thấy, thì lại nghĩ theo phương diện khác! Chẳng lẽ tôi có hảo cảm với Hứa Tuyết Quân, nhưng như vậy thì quá sắc lăng rồi!

Mấy người chúng tôi thu dọn đồ rời đi, vừa mới xuống tới cầu thang, thì thấy một mập mạp đang khua tay múa chân với quản lý nhà hàng, mập mạp kia nhìn thấy chúng tôi thì hai mắt tỏa sáng, chỉ vào Hứa Tuyết Quân và các nàng quát:

"Con mẹ nó, còn nói không có gái à, vậy các nàng kia thì thế nào!"

"Bọn họ là khách nhân..."

Quản lý mồ hôi đầu đầy giải thích.

"Khách nhân! Con mẹ nó, ông cho tôi là người ngu à, một người sao có nhiều gái đẹp như vậy, không phải gái thì là gì?"

Mập mạp hưng phấn kêu to nói.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.