Nhà giàu mới nổi càng nghĩ càng giận, người ta nói rượu vào có thể tăng thêm can đảm, sắc cũng có thể tăng can đảm. Nhà giàu mới nổi mặc dù biết mình không thể đem cô nàng kia ra ngoài, nhưng phát tiết một chút thì chắc là làm được.
Chờ Đỗ Tiểu Uy lái xe rời khỏi, hắn cũng phóng ga đuổi theo.
"Lưu Tổng, Chiếc honda phía sau đuổi theo."
Hứa Nhị nói. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://truyenfull.vn
"Mặc kệ hắn đi."
Tôi không để ý.
Nhưng mà không nghĩ tới, chiếc xe Honda này lại vượt lên phía trước, dừng ở đầu xa. Đỗ Tiểu Uy vội vàng nhấn phanh.
Chiếc xe Honda lại phóng đi, bỏ lại đằng sau một chuỗi tiếng cười đắc ý.
"Làm sao bây giờ?"
Đỗ Tiểu Uy sắc mặt xanh mét. Lúc này Đỗ Tiểu Uy thực sự đã tức giận, bây giờ không thể nào nhịn thêm được nữa.
"Cậu muốn làm gì thì làm."
Tôi biết Đỗ Tiểu Uy không phát uy, thì sẽ không thoải mái.
"Được, Lưu Tổng, các người ngồi cho chắc."
Đỗ Tiểu Uy đổi số, nhấn ga, chiếc Santana 2000 phóng vút đi.
Chiếc Honda kia đang mở đài hưng phấn đắc ý cười, chợt thấy phía chiếc Santana 2000 đang tới, dường như có dấu hiệu vượt qua hắn.
Mình đi Honda Toytoa làm sao có thể để cho một chiếc Santana 2000 vượt được, hắn tức giận nhấn ga.
Mà Đỗ Tiểu Uy cũng không cam lòng yếu thế, bám chặt theo chiếc Honda này, sau đó vượt qua
Nhà giàu mới nổi dùng sức nhấn chân ra, nhưng làm sao đuổi kịp, tức giận nghiến răng chửi bới.
"Bíp Bíp."
Hệ thống cảnh báo của Santana vang lên.
"Phía trước 1000m có hệ thống quan sát của cảnh sát."
Đỗ Tiểu Uy giảm tốc độ.
Mà tên nhà giàu mới nổi thấy Santana 2000 đi chậm, thì dùng sức nhấn chân ga, chiếc xe như điện phóng vọt lên phía trước.
"Đúng là ngu."
Đỗ Tiểu Uy mắng một câu. Nhưng ngay sau đó lại hạ thấp tốc độ của chiếc xe thêm một chút nữa.
Quả nhiên, chúng tôi cũng không phải đợi lâu, khi đi tới thì tháy 2 cảnh sát đang ở bên cạnh chiếc Honda dừng ở bên đường.
Đỗ Tiểu Uy cố ý đi với tốc độ thật chậm, khi đi ngang quan tên nhà giàu mới nổi, còn cố ý ho khan hai tiếng, làm cho tên nhà giàu mới nổi nghiến răng nghiến lợi mắng:
"Con mẹ mày!"
"Anh mắng ai đó?"
Cảnh sát giao thông kia nghe thấy nhà giàu mới nổi mắng chửi người, lập tức tức giận. Mình xử lý bao nhiêu tài xế, làm gì có ai dám mở miệng mắng mình!
Lúc này tên này còn ăn nói khép nép, vậy mà quay người là chửi người luon được, mặc dù thanh âm nhỏ, nhưng mà mình vẫn nghe được rõ ràng. Vốn còn muốn tha hắn một lần, nhưng hiện giờ quyết định phạt thật nặng.
"Tôi..."
Nhà giàu mới nổi đang muốn giải thích, thì phát hiện chiếc Santana 2000 đâu còn ở đây nữa.
"Lấy bằng lái xe ra!"
Cảnh sát giao thông kia cả giận nói.
... ... ... ...
Tôi đem Hạ Nhu về biệt thự của tôi trước. Triệu Nhan Nghiên cùng Hạ Nhu là bạn cũ, chúng nữ khác cũng biết mục đích tôi đi Mỹ, nên vô cùng thân mật với nhau.
Tôi bảo Hạ Nhu trước ở đây vài ngày, sau đó đi bái phỏng cha mẹ vợ sau.
Sau đó tôi cùng Hứa Nhị đi tới thư phòng, Hứa Nhị mới chuyện tình em gái hắn nói cho tôi biết.
Hóa ra trong lúc đi học ở Bắc Kinh, em gái của hắn có đi làm thêm ngoài giờ, có ông chủ nam của nhà hàng này thường xuyên nhân lúc vắng người động tay động chân, nhưng mà bị nàng cự tuyệt. Ông chủ nam cũng rất là biết điều, nhưng ngoài miệng thì lại không rảnh rỗi, luôn miệng nói muốn bao em gái của Hứa Nhị.
Em gái của Hứa Nhị rất chán ghét người này, nhưng vì nể mặt chủ nhân, cũng không phát tác. Nhưng gần đây thì lại không được như vậy nữa.
Em gái Hứa Nhị trong lúc dọn tủ, không cẩn thận làm vỡ cái bình hoa. Thật ra cái bình hoa để không hợp lý, nên chỉ cần chạm vào là rơi. Nhưng mà ông chủ nam kia nói là bình hoa này từ thời Sùng Trinh, có giá trị liên thành, đòi 50 vạn!
Em gái của Hứa Nhị nghe vậy thì ngẩn ngơ, học phí nàng còn phải đi làm thêm để đóng, 50 vạn này từ lúc sinh ra nàng còn chưa thấy, sao có tiền mà bồi thường được
Lúc này, ông chủ nam bắt đầu thay đổi sắc mặt, nói nàng theo hắn, làm vợ bé cho hắn, thì sẽ xóa nợ. Em gái của Hứa Nhị bị dọa sợ, khóc chạy gọi điện thoại cho Hứa Nhị, Hứa Nhị liền tới Bắc Kinh, nhưng mà nói chuyện cũng không được gì.
Ông chủ nam là dân bản xứ, lại là tổng giám đốc một công ty, nhà có tiền lại có thế, nên Hứa Nhị không còn cách nào khác cả. Hứa Nhị ở Bắc Kinh không quen ai, bất đắc dĩ đành phải gọi điện thoại cho tôi.
Hắn không dám trực tiếp nói chuyện với Đinh Bảo Tam, biết tôi với Đinh Bảo Tam quan hệ rất tốt, nên mới nói chuyện với tôi.
"Mảnh vỡ của chiếc bình hoa kia cậu có mang về không?"
Tôi hỏi một vấn đề mấu chốt.
Loại chuyện này ở trên báo chí đã nói nhiều lần rồi. Nhiều người nói đồ giả là đồ thật, mục đích chỉ là tống tiền. Mặc dù tôi cam đoan ông chủ nam này có mưu đồ, nhưng không có bằng chứng, cũng không thể nói lý với hắn được.