Ba đứa nhỏ dùng ánh mắt sùng bái nhìn tôi, hóa ra tôi lại có thể là ông chủ của Đinh Bảo Tam!
"ông chủ, người chính là.. Quách lão đại trong truyền thuyết hay sao?"
Một đứa trẻ lí nhí hỏi.
"Ách... Không phải đâu, nhưng mà Quách Khánh là bạn của chú."
Tôi nói.
"Vậy.. Tam gia tại sao gọi chú là ông chủ?"
Đứa nhỏ hỏi.
"Ách... Bởi vì chú là ông chủ của hắn, nên hắn mới gọi như vậy."
Tôi nói.
"Vậy chú cũng là lão đại hắc đạo ư?"
Đứa nhỏ này hưng phấn hỏi.
"Đương nhiên là không phải, nếu chú là lão đại, thì còn bị các cháu cướp hay sao?"
Tôi cười nói.
"A! Thật xin lỗi, ba đứa cháu có mắt như mù, đắc tội với chú..."
Ba đứa trẻ này cho là tôi muốn trả thù họ, vội vàng nói xin lỗi.
"Không có gì, ba đứa các cháu tên là gì?"
Tôi lắc đầu.
"Cháu tên là Vương Vĩ."
"Cháu tên là Vu Phi Siêu."
"Cháu tên là Trương Vũ Lượng."
"Các cháu còn nhỏ, tại sao không đi học?"
Tôi hỏi.
"Chúng cháu…bị trường học đuổi rồi."
Ba đứa nhỏ nói:
"Với lại chúng cháu cũng không muốn đi học, nên học cũng vô dụng."
"Đi học lấy kiến thức, sao lại nói là vô dụng!"
Mặc dù tôi thừa nhận là con đường nào cũng có thể dẫn tới La mã, nhưng mà hiện giờ chúng còn nhỏ, không học thì biết làm gì.
"Học giỏi có lợi ích gì, không phải cũng bị đuổi hay sao!"
Vương Vĩ chỉ vào Trương Vũ Lượng nói:
"Nó vốn là một trong 10 người dẫn đầu của lớp chúng cháu."
"Một trong 10 người!"
Tôi có chút ngạc nhiên nói:
"Một trong 10 người thì tại sao lại bị đuổi?"
"Hai người bọn cháu học cũng không phải là kém, nhưng do đánh con của chủ nhiệm..."
Vương Vĩ nói.
"Đánh con của chủ nhiệm? Tại sao cháu đánh nó?"
Miệng thì tôi hỏi như vậy, nhưng trong lòng lại nghĩ, chắc là tên kia cũng giống nhưu Lưu Khoa Sinh, trong trường luôn bắt nạt người khác.
"Nó dám đùa giỡn bạn gái của Vũ Phi Siêu, chúng cháu là bạn tốt của Vũ Phi Siêu, thì đương nhiên phải giúp đánh hắn một trận, một chỉ coi là chuyện nhỏ, nhưng nó đem chuyện này nói cho cha của nó, thành ra chuyện lớn... Ba đứa chúng cháu đều là trẻ mồ côi, không có cha mẹ, không có bối cảnh, thầy chủ nhiệm thấy vậy, lập tức đuổi bọn cháu."
Vương Vĩ nói.
Tôi nhìn thoáng qua Vũ Phi Siêu, tiểu tử này lớn lên đúng là đẹp trai, phảng phất như thời tôi còn nhỏ.
"Nhỏ như vậy mà đã có bạn gái rồi..."
Tôi nói câu này, thì chính bản thân mình cũng có chút buồn cười. Trước kia tôi cũng có Triệu Nhan Nghiên là bạn gái còn gì.
Nếu như, lúc ấy tôi không quen chú Triệu, không có dị năng, thì cũng sẽ bị khi dễ giống như bọn họ? Nếu tôi không có bối cảnh gì, thì Lưu Khoa Sinh đã làm tôi bị bay khỏi trường học từ lâu rồi.
Vũ Phi Siêu ngại ngùng nói:
"Chúng cháu thanh mai trúc mã... Nhưng mà, bây giờ cháu xấu hổ không dám gặp nàng."
"Nếu như có thể trở lại trường học, các cháu có muốn không?"
Tôi hỏi. Nguồn: http://truyenfull.vn
Nhìn ba tên gia hỏa này cũng không phải là hết thuốc chữa. Nếu như bọn họ không chịu, thì tôi cũng không có cách nào, chỉ đành bảo Đinh Bảo Tam thu chúng làm tiểu đệ.
Ba đứa nhóc nhìn tôi, sau đó gật đầu.
"Nhưng mà, chúng cháu có thể trở về sao?"
Có thể thấy được, người muốn trở lại trường học nhất chính là Vũ Phi Siêu, bởi ở đó còn có bạn gái của hắn.
"Dĩ nhiên."
Tôi gật đầu cười nói:
"Các cháu muốn đi học, chú có thể an bài, nhưng trong trường thì không được làm những chuyện như ngoài xã hội. Những chuyện này các cháu không nên làm, học cho tốt, sau này tới công ty của Tam Hầu Tử làm. Các cháu có đi hắc đạo, cũng chỉ là những nhân vật cấp thấp mà thôi!"
"Như vậy đi, nếu các cháu không có cha mẹ, thì ở cùng với Tam Hầu Tử đi, hắn sẽ an bài chỗ ở cho các cháu, đồng thời giám sát các cháu học tập!"
Tôi nói.
"Tam gia..."
Ba đứa nhỏ nhìn Đinh Bảo Tam vẫn còn có chút e ngại.
"Tam gia cái gì, cứ gọi là Tam ca được rồi!"
Tôi nói. Thật ra thì Đinh Bảo Tam cũng không lớn hơn bao nhiêu so với chúng.
Tôi giao bọn chúng cho Đinh Bảo Tam, sau đó gọi điện thoại cho Bác Diệp, thì có thể dễ dàng xử lý xong chuyện này. Cái thầy chủ nhiệm kia ngang ngược, nhưng ba đứa nhóc này có Đinh Bảo Tam làm chỗ dựa, thì cũng không sao cả. Mà ba đứa nhóc này ngày nào cũng có xe đưa xe đón, có cả hộ vệ, chắc hắn cũng không dám làm gì nữa.
Sau hai ngày xử lý mọi chuyện, tôi cũng nên trở lại Bắc Kinh. Lần trước tôi đáp ứng Đinh Văn Phong tham gia hội Võ Thuật, kết quả là một lần hoạt động cũng không tham gia, hắn gọi điện thoại tới, nói là cuối năm có một cuộc thi võ thuật quốc tế, muốn cùng tôi thương lượng một chút. Khi tôi hỏi hắn là tại sao lại phải thương lượng với tôi, hắn cười khổ nói, ngoài hắn là Hội trưởng, thì chỉ có tôi là người có năng lực!
Lúc gần đi, Đinh Bảo Tam tự mình lái xe đến sân bay tiễn tôi, tôi đem chuyện của Hứa Nhị nói cho hắn biết, Đinh Bảo Tam tức giận, Hứa Nhị có chuyện cũng không nói với hắn.
Đang lúc nói chuyện của Hứa Nhị thì điện thoại lại vang lên, hóa ra là Hứa Nhị gọi tới.
"Lưu Tổng, tôi là Hứa Nhị."
Hứa nhị nói.
"Hứa đại ca, chuyện bên đó xử lý thế nào rồi?"
Tôi hỏi.
"Lưu Tổng, đã làm ngài phải noi nắng rồi..."
Hứa Nhị do dự nói.
"Hứa Nhị, cậu có phải có gì khó xử không? Có việc gì cứ nói thẳng, chỉ cần giúp được tôi nhất định sẽ làm hết sức."
Tôi thấy Hứa Nhị đúng là có lời muốn nói.
"... Tôi muốn cùng ngài và Đinh tổng thương lượng một chút, có thể trả lương trước cho tôi tháng này được không..."
Trầm mặc một hồi, Hứa Nhị mới lên tiếng.
"Tiền lương? Cậu thiếu tiền?"
Tôi hỏi.
"Dạ... Em gái của tôi gây họa, đối phương muốn tôi bồi thường 50 vạn..."
Hứa Nhị khổ sở nói.
"Năm mươi vạn? Tại sao lại nhiều như vậy? Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra? Cậu nói tỉ mỉ với tôi xem nào!"
Tôi nói.