TRỌNG SINH TRỞ VỀ VỊ TRÍ CŨ

Chương 81-82




Chương 81:

Nghe được tin này, buồn bực trở thành hư không, Quỳnh Nương vô cùng vui vẻ: “Còn tưởng phải mất một khoảng thời gian nữa, sao nhanh như vậy đã chuộc về được rồi? Liễu gia chịu thả người sao?”

Lúc ở Hạ Cung, nha hoàn Thuý Ngọc trước kia phụng dưỡng nàng ở Liễu gia trộm truyền tin cho nàng, mới tránh cho nàng quấn vào hố lửa Thái Hậu trúng độc.

Từ đó về sau nàng liền lo lắng cho tình cảnh của Thúy Ngọc. Chuyện mua bán người của phủ trạch Liễu gia nàng không thể trực tiếp ra mặt, không thể không nhờ Lang Vương mời người hòa giải, tốt nhất là có thể không lộ tin tức cứu nha hoàn Thúy Ngọc trung thành ra.

Còn tưởng sẽ trắc trở một phen, nào ngờ nhanh như vậy đã cứu được ra.

Lang Vương nói: “Không chờ bổn vương mở miệng, Liễu gia đang muốn cầm cố nha hoàn, vì vậy liền mua về.”

Thật ra Thúy Ngọc bị Liễu Bình Xuyên chán ghét. Ngày ấy chuyện Hạ Cung bại lộ, Liễu Bình Xuyên nhiều lần suy nghĩ lộ ra từ chỗ nào, nhưng lại điều tra không ra. Thế là nghi ngờ mấy nha hoàn bên người, có phải nghe được tin tức lộ ra từ miệng ả ta hay không, sau đó mới truyền ra ngoài.

Nghĩ vậy, khả nghi nhất là Thúy Ngọc. Nàng ta là người hầu cũ của Quỳnh Nương, tầm mắt Liễu Bình Xuyên hạn hẹp, ghi hận đời trước Thúy Ngọc đã từng mở miệng châm chọc ả ta vì Quỳnh Nương, cho nên mới giữ Thuý Ngọc lại vì để tra tấn.

Mà ả ta sắp vào Thái Tử phủ, Thúy Ngọc có vài phần nhan sắc, mang vào phủ Thái Tử để hồ ly tinh câu dẫn Thái Tử là mầm tai hoạ.

Vì thế nhân lúc đã vào Thái Tử phủ, ả ta phân phó quản sự gọi mẹ mìn đến, bán Thúy Ngọc đến kỹ viện bỉ ổi nhất.

Người Lang Vương phái đi chậm một bước, lúc đó Thúy Ngọc đã bị bịt miệng, trói tay chân nhét lên xe, cùng một ít nữ nhi nhà nghèo nông thôn bị đưa vào kỹ viện ở trong ngõ Ngũ Nhai.

Chỉ là tú bà kỹ viện kia biết hàng, vừa thấy nhan sắc của Thúy Ngọc, lại thấy nàng không có thân hình quyến rũ, nếu phá thân ở chỗ của mình thì cũng chỉ có thể bán cho người khuân vác lái thuyền hay tới, một lần không đủ một lượng bạc, cơ thể sạch sẽ chi bằng bán cho kỹ quán, trái lại có thể kiếm được một khoản.

Vì thế nên Thúy Ngọc mới tránh được một kiếp. Đêm hôm đó bị trói ở trong phòng chất củi, nghe tiếng kêu khóc cách vách của các cô nương cùng đi với nàng bị đẩy vào một gian phòng đơn sơ treo vải đỏ, kèm theo tiếng nam nhân thô suyễn, quát mắng và tiếng cười phóng túng, nàng đau khổ chịu đựng một đêm…

Thúy Ngọc là người hầu từ nhỏ, chưa từng nghe qua những thứ kinh khủng thế này, nàng nghĩ, đến lúc hừng đông, nếu có người kéo mình vào phòng thì sẽ cắn đứt lưỡi, không thể vào nơi dơ bẩn đó.

Không ngờ trời còn chưa sáng đã có người chuộc nàng, người nọ cũng thật quy củ, chỉ nói được Thiều Dung công chúa gửi gắm, tới tìm cố nhân.

Vì thế lúc này Thúy Ngọc mới có thể tìm được đường sống trong chỗ chết, rời khỏi nơi dơ bẩn kia.

Lang Vương không nói rõ với Quỳnh Nương, nhưng Quỳnh Nương cũng nghe hiểu nha hoàn cũ vừa trải qua hung hiểm, không khỏi thấp thỏm.

Lập tức theo Lang Vương qua phủ thăm Thúy Ngọc.

Mấy ngày rồi Thúy Ngọc chưa tắm rửa, tới vương phủ cũng thấp thỏm, hoảng sợ không chịu đi thay y phục tắm rửa, đến lúc thấy Quỳnh Nương mới nghẹn ngào khóc thành tiếng, cảm thấy cuối cùng mình cũng được cứu.

Lâu rồi hai người chưa nói chuyện tử tế, Quỳnh Nương nhìn nàng ấy mệt mỏi, trong lòng cũng không dễ chịu, bèn để nàng ấy an tâm nghỉ ngơi ở trong phủ.

Thúy Ngọc ở Liễu gia nghe được tình hình gần đây của tiểu thư, ban đầu còn lo lắng tiểu thư gả nhầm cho người xấu, chỉ sợ Lang Vương không biết thương tiếc.

Bây giờ Lang Vương còn phái người ra tay cứu nàng ấy, có thể thấy tiểu thư có địa vị nhất định trong lòng Vương gia nên hắn mới bằng lòng quan tâm đến nô tỳ như nàng ấy, tâm cũng buông xuống một nửa, chịu đựng mấy đêm, cuối cùng cũng có thể ngủ một giấc an ổn.

Còn Vương gia, không dễ gì mới lừa được Quỳnh Nương vào vương phủ, dĩ nhiên sẽ không để kiều nga đi không một vòng, hắn kéo tay nàng đến tân phòng một chuyến.

Đây là lần đầu tiên Quỳnh Nương thấy tân phòng ở vương phủ của mình.

Đời trước lúc Quỳnh Nương thành hôn, Thượng gia vẫn rất nghèo khổ, tuy rằng Quỳnh Nương tự móc ngân lượng, ngoài ra còn thuê sân nhỏ làm hôn phòng. Nhưng đồ bài trí không thể đặt mua quá phô trương, chỉ trát vách tường, tu bổ gạch phòng một lần nữa, rồi mua vài hộp tủ kiểu dáng mới đặt lên giường trang trí thôi.

Nếu so sánh với căn phòng xa hoa lãng phí này, Quỳnh Nương cảm thấy đời trước nàng quá keo kiệt, đâu có tính là thành hôn?

Tân phòng là hai gian chính phòng thông nhau, lại dùng gỗ sưa làm ô vuông ngăn cách gian trong gian ngoài.

Bất kể là trong hay ngoài phòng, trên mặt đất đều lát gỗ tếch đỏ Xiêm La tiến cống, chân trần đi lên cũng sẽ không lạnh da.

Vôi trát trên vách tường cũng không phải vôi tầm thường, mà là tranh dán, dán cả bức lụa vải mỏng lên vách tường, ánh mặt trời xuyên thấu qua, tơ tằm thiên nhiên lấp lánh rực rỡ.

Dưới đất bàn trang điểm phòng ngoài là địa y lông sơn dương khâu Bắc Vực tiến cống. Không biết đặt mua bàn trang điểm ở đâu, bàn lớn thông dài, đặt đầy hộp son phấn lớn lớn bé bé, kính cũng lớn đến nỗi có thể thấy toàn thân mình, rương đồ bên cạnh được điêu khắc tinh tế, dấu vết mạ vàng dưới chân rương là bút tích của cửa hàng danh gia lâu đời.

Kiếp trước Quỳnh Nương xem hết phồn hoa cũng chưa từng thấy bàn trang điểm lớn như vậy, nàng không khỏi nói: “Sao lại dài như vậy?”

Lang Vương kéo tay nàng vào gian trong: “Lúc ở Hạ Cung thấy nàng thích thảo luận phấn son với mấy tiểu thư phi tần đó, sau này các phu nhân đó sẽ vào phủ thử phấn son nàng bán, bàn trang điểm dài một chút mới dễ phát huy phải không?”

Trái tim Quỳnh Nương nóng lên, hàng mi dài cong cong, cười quyến rũ liếc Lang Vương một cái.

Nàng vốn tưởng rằng, bản thân trải qua hai đời, dù có tái giá, trái tim cũng như nước lặng, như là đi một lần ngang qua sân khấu nữa thôi.

Nhưng đứng ở nơi chỗ nào cũng lộ ra vẻ xa hoa lãng phí này mà lại cảm thấy ấm áp, hắn suy nghĩ tỉ mỉ làm tân phòng cho nàng, phàm là nữ tử đều sẽ chờ mong những ngày tháng tân hôn tương lai.

Quỳnh Nương cũng không ngoại lệ, tâm trạng cũng dần hứng khởi, đúng như thiếu nữ xuất giá, nàng hưng phấn nhìn kỹ bài trí trong phòng.

Nhưng đi vào gian trong, nhìn màn xếp trùng trùng, giường lớn khắc hoa to gấp hai có thừa giường bình thường, sắc mặt không khỏi khẽ biến: “Sao giường cũng lớn như vậy?”

Lang Vương bế ngang tiểu kiều nương ném lên giường lớn, cười tủm tỉm nói: “Lớn chút, mới dễ phát huy phải không?”

Vừa nói vậy, Quỳnh Nương đầu tiên là cười, sau đó biến sắc, lại không tự chủ được mà nhớ tới giày vò khi đó.

Lúc đó nàng và Thượng Vân Thiên đều kết hôn lần đầu, Thượng Vân Thiên lại bị mẫu thân quản giáo cực nghiêm, ngay cả tranh dạy phu thê tân hôn hành sự cũng chưa từng thấy.

Cho đến đêm tân hôn, nàng rút ra xuân đồ bản thân mua từ đáy rương, lúc này Thượng công tử mới vỡ lòng biết chuyện, mà Quỳnh Nương cũng vậy, tiếp thu không chọn lọc vài lần với hắn rồi vội vàng làm.

Cuối cùng hai người lăn lộn gấp đến độ ai nấy đổ mồ hôi nóng mới xem như tạm xong.

Chỉ là lần đầu tiên quá giày vò, lại quá đau, không sung sướng chút nào, mấy lần sau cũng vậy, nàng dần hết ham muốn.

Sau khi có nhi nữ, có thể tránh thì tránh, hoàn toàn không mong đợi gì.

Vì vậy cũng có lúc Quỳnh Nương bội phục Liễu Bình Xuyên, sao ả ta lại thích chủ động tiến cử lên giường với nam nhân nhỉ?

Đời này nàng và Lang Vương lôi lôi kéo kéo cãi nhau ầm ĩ, tuy chưa làm việc cuối cùng, nhưng cũng coi như đã trải qua mấy phen hư phong giả vũ.

Nói thật lòng, nhiều lần nàng bị thủ đoạn ùn ùn không dứt của Lang Vương làm cho kinh hách.

Lại hoảng hốt cảm thấy đời trước nàng như không gả đi vậy, thuần khiết vô tri như trẻ con, bị hắn lăn lộn đến nỗi da đầu tê dại, nhiều lần đầu óc trống rỗng như sương mù giấy trắng.

Nhưng mà vậy cũng không được! Đến lúc thành thân, hắn buông thả quá độ thì sẽ như thế nào?

Liếc hạ bộ rộng thùng thình của Lang Vương, lần này Quỳnh Nương khiếp đảm da đầu tê dại. Nhớ đến Liễu Bình Xuyên nói kiếp trước Lang Vương thích tra tấn thị thiếp đến chết…

Cuối cùng nàng nhụt chí tự trấn an: Nếu không chịu nổi, cùng lắm thì lại nhảy giếng một chuyến!

Tuy Lang Vương có lòng thương tiểu nương của mình đến chết đi sống lại, nhưng không biết Vương phi của mình đã lượn một vòng sinh tử.

Bởi vì Quỳnh Nương nói làm loạn trên giường mới sẽ làm hỏng không khí vui mừng, hắn bèn ôm nàng vào thư phòng, mút hôn nóng bỏng một phen, sau đó mới đưa nàng về Thôi gia.

Quỳnh Nương sắp thành hôn, cần đón dâu đi ngang qua.

Lang Vương lại mua một trạch viện lớn ở kinh thành, tính vào sính lễ của Quỳnh Nương, đón dâu từ nơi đó, từ trong kinh thành xuyên qua một chủ phố cũng tiện.

Quỳnh Nương xuống kiệu vào phủ, bỗng nhiên phát hiện thính đường có vài chục rương hòm, bên trên dán giấy niêm phong của phường dệt may và phường ngự cống đại nội.

Hỏi mới biết, hoá ra hoàng đế thương Lang Vương từ nhỏ không phụ không mẫu, thêm nữa gia sản của hắn ở Giang Đông hết, cách xa ngàn dặm, không thể khuân vác. Lại sợ lần đầu tiên Giang Đông Vương thành hôn suy nghĩ không chu toàn, sính lễ quá ít, ông bèn sai đặc cung đại nội chuẩn bị mấy chục rương nữ trang tơ lụa, đồ ngủ mịn như sứ đưa đến Thôi gia.

Lưu thị đã được rèn luyện mấy ngày nay, có thể quản lý Thôi gia rất tốt. Bà thong dong khéo léo cảm tạ thái giám cung nhân tặng quà, đưa hồng bao thật dày tạ ơn, sau đó chờ nữ nhi về nhà kiểm tra.

Quỳnh Nương cầm sổ ghi chép vật phẩm đưa tới, mở rương hòm ra kiểm tra một lượt.

Nhưng nhìn những đồ đặc cống tinh mỹ phi phàm đó và cả cống phẩm quý hiếm của nước phụ thuộc phiên bang, lòng nàng theo đó trầm xuống.

Hoàng ân mênh mông cuồn cuộn, nhưng những thứ quý báu này đối với một phiên vương khác họ mà nói, cũng quá dày nặng!

Nàng rất sợ thần tử được ân sủng như vậy, đó là giết người vô hình, hoặc là thử lòng trung thành, nếu nàng không khách khí thay Lang Vương hưởng thụ… Có phải sẽ nhận hoạ sát thân cho Lang Vương hay không?

Nghĩ vậy, nàng không có lòng thẩm tra đối chiếu nữa, suy nghĩ cả đêm.

Tới ngày hôm sau, nàng tính chuẩn ngày, lên núi đi gặp Thái Hậu, nếu nàng không tính sai, hôm nay cũng là ngày hoàng đế lên núi thăm mẫu hậu, nếu có thể, nàng muốn gặp mặt Hoàng Thượng, trần tình từ chối long ân.

Quyết định xong, sáng sớm ngày hôm sau, nàng thu thập thoả đáng, xuất kinh đến Hoàng Tự.

Chương 82:

Bởi vì Quỳnh Nương thường tới, những thị vệ cung nhân miếu am đều nhận ra Thiều Dung công chúa.

Hoàng đế đang ở trong nên nàng phải chờ một lát.

Trong Phật đường, Thái Hậu đang nói chuyện với hoàng đế.

“Đứa nhỏ Vong Sơn này cuối cùng cũng cưới, chỉ là thê tử xuất thân không đủ hiển quý, khó tránh khỏi chuyện khiến người ta chê cười.” Hoàng đế vừa thưởng thức Lạc Thần trà hoa Thái Hậu ngắt lấy hoa Lạc Thần trên núi pha thành, vừa phiền muộn cảm khái.

Thái Hậu vê Phật châu nói: “Muốn không cho người chê cười, cũng tiếc danh dự. Ai gia đang ở miếu am hẻo lánh này mà cũng nghe thấy đủ loại lời đồn về Giang Đông Vương, còn không phải Thiều Dung công chúa bị liên luỵ sao.”

Hoàng đế biết mẫu hậu mình yêu thương nghĩa nữ kia, không muốn thấy có người nói nàng không tốt, dĩ nhiên ông thức thời ngậm miệng. Nhưng ông lại nhớ đến Thương Hải đại sư ở miếu am, ông tính nhờ đại sư nhìn mệnh số cho Quỳnh Nương, xem có xứng với mệnh số của Vong Sơn hay không.

Nghĩ vậy ông gọi Quỳnh Nương tiến vào diện thánh.

Quỳnh Nương đi vào, thỉnh an nhị thánh rồi được ban ngồi, nàng cười hỏi thăm sinh hoạt hàng ngày của Thái Hậu dạo gần đây rồi uyển chuyển biểu đạt với vạn tuế, ban thưởng quá nhiều, không hợp lễ nghĩa, sợ người khiển trách, can gián chuyện của Lang Vương.

Hoàng đế nói: “Giang Đông Vương càng vất vả công lao càng lớn, duy trì yên bình biên cương Giang Đông cho Đại Nguyên triều, thưởng thế nào cũng không quá.”

Quỳnh Nương không mở miệng nữa, từ trước đến nay nàng giỏi xem mặt đoán ý, phát hiện lúc nàng từ chối ban thưởng, hình như hoàng đế không vui, nên không nói gì nữa.

Nhưng Thái Tử đại hôn lúc triều đình đang nghiêm khắc thực hiện tiết kiệm, hoàng đế không thưởng như vậy, bây giờ lại dốc hết tinh hoa quốc khố cho một vương khác họ, nhìn thế nào cũng khiến người ta không an tâm được.

Nghe nói vạn tuế hứng thú bừng bừng muốn tính mệnh bàn của hai người, Quỳnh Nương thầm thở dài, nàng biết mệnh số của Lang Vương từ lâu rồi.

Hoàng đế đã mở miệng, dĩ nhiên không từ chối được.

Thương Hải là cao tăng thế ngoại, không dễ gì gặp người ngoài.

Dù quý vì cửu ngũ chí tôn nhưng cũng phải đích thân đến để biểu đạt sự tôn trọng. Vì thế hoàng đế mang theo Quỳnh Nương cùng đến sau núi.

Ở nhà tranh sau núi, cuối cùng Quỳnh Nương cũng gặp được vị tị thế cao tăng này.

Dáng vẻ đen gầy, chòm râu bù xù, trái lại giống lão dân ở nông thôn hơn.

Nhưng lúc ông mở miệng giải thích cuốn kinh thi gần đây đọc cho Thái Hậu, Quỳnh Nương mới nhận ra, không thể trông mặt mà bắt hình dong, vị cao tăng này giảng giải phật hiệu thật cao thâm mà thấu triệt, làm người rộng mở thông suốt.

Chẳng qua hình như trước kia nàng đã nghe giọng nói hơi khàn khàn độc đáo của lão giả này ở đâu rồi.

Quỳnh Nương ngẫm lại, đột nhiên nhớ ra, đời này lần đầu tiên nàng đến Hoàng Tự có vô ý nghe Lang Vương và một vị đại sư nói chuyện. Hình như pháp hiệu của vị cao tăng kia là Thương Hải, hơn nữa vị đại sư này tặng chuỗi Phật châu kia cho Lang Vương làm Quỳnh Nương nhận ra Lang Vương là ân nhân cứu mạng kiếp trước của nàng…

Nghe hoàng đế thỉnh cầu, Thương Hải giương mắt nhìn về phía Quỳnh Nương.

Có điều cái liếc mắt này lại như không hiểu, thần sắc có chút ngạc nhiên. Nhưng cũng chỉ là một khoảnh khắc đó, sau đó nhắm mắt lại, không nói gì một lúc lâu.

Từ trước đến nay hoàng đế luôn lo lắng nhi tử vì thiếu hoàng họ phù hộ mà chịu bao nhiêu khổ sở, chuyện chọn thê cũng lo lắng phiền lòng, bèn tới tìm Thương Hải đại sư xem phúc duyên của nữ tử này để an tâm.

Nhưng nào ngờ, Thương Hải đại sư nhìn một lúc lâu sau không nói gì, khiến người ta nghi hoặc chẳng lẽ nữ tử này là thiên sát cô tinh chuyển thế, làm đại sư khó xử, không biết vạch trần như thế nào mới tốt? Vì vậy ông liền sốt ruột, hối hận không nghĩ đến chuyện phê mệnh sớm, chỉ muốn xin đại sư nói rõ, đến lúc đó ông sẽ nghĩ cách thu hồi mệnh lệnh đã ban ra, tuyệt đối không để Vong Sơn cưới sao Tang Môn.

Trái lại Quỳnh Nương bình thản ung dung, nàng tự biết bản thân không phải người phúc duyên thâm hậu, nếu không cũng sẽ không gặp đủ loại chuyện kiếp trước, cuối cùng chết chìm trong giếng.

Lúc nàng cho rằng đại sư không tiện mở miệng, không giải quyết được gì, đại sư đột nhiên giơ ngón tay lên, thấm nước trà vẽ chữ “Vạn” lên mặt bàn, sau đó nhìn Quỳnh Nương hỏi: “Nữ thí chủ cũng biết ý này?”

Kiếp trước Quỳnh Nương say mê lưu luyến Phật đường thiện quán với các vị phu nhân, tất biết ý này. Đây là ý “Cát tường vạn đức”, vì thế mở miệng nói ra.

Đại sư lại vẽ chữ “Vạn” ngược lại, hỏi: “Ngươi có biết nghĩa của chữ này không?”

Trái tim Quỳnh Nương cũng co rút lại theo —— chữ ngược này nàng đã nhìn thấy trên cánh tay Thượng Vân Thiên, nhưng ngụ ý là gì đúng là không biết.

Đại sư nói: “Vạn phù ngược này, trong Mật Tông Thổ Phiên, chính là “nguyền rủa”. Phúc và rủa cùng niệm, vạn sự vạn vật trên trời đất đều có hai mặt chính phản, tuy thời gian đi trước như nước nhưng cũng có lúc nghịch lưu đảo ngược… Nữ thí chủ là người may mắn, có người mệnh lớn cam nguyện bỏ phúc để tiếp tục sinh mệnh cho ngươi… bây giờ phúc họa thác loạn gắn bó, duyên có, nghiệt cũng có! Còn cái khác, bần tăng nhìn không thấu… Canh giờ không còn sớm, mời chư vị thí chủ dời bước… A Di Đà Phật…”

Cao tăng mở miệng đuổi người, dù quý như hoàng đế cũng bị có lễ đuổi ra ngoài.

Gia Khang Đế nghe mà chẳng hiểu ra sao, thầm hận đại sư ăn chay, hữu khí vô lực, lời nói cũng nói không đầy đủ.

Một đường từ nửa sườn núi đi xuống, mặt rồng âm trầm, thầm nghĩ: Mệnh số của Thiều Dung công chúa đến tột cùng là tốt hay xấu, một chữ kết luận đại sư lại không nói rõ, nhưng “may mắn” hẳn là tốt? Phúc duyên của Vong Sơn đã mỏng sẵn, thân là long tử lại lưu lạc sông nước, chưa vào Long Cung, nếu lại cưới người phúc mỏng, chẳng phải sẽ cùng xui xẻo sao?

Không được! Vong Sơn cưới thê xong cũng coi như khai phủ lập hộ, ông phải chọn vài vị trắc phi hiển đạt phú quý cho Vong Sơn, duy trì phúc của Lang Vương phủ.

Nghĩ vậy, hoàng đế cũng cảm thấy yên tâm hơn một chút.

Còn Quỳnh Nương phía sau ông cũng im lặng cả chặng đường, hai chữ phù đại sư vừa vẽ, nàng biết, ở trên thân ba người sống lại bao gồm chính nàng. Có thể thấy Thương Hải đại sư thật sự là người có kỳ năng.

Câu “Có người mệnh lớn cam nguyện bỏ phúc để tiếp tục sinh mệnh cho ngươi” ông nói thật sự đánh thẳng đến đáy lòng Quỳnh Nương.

Chẳng lẽ lần này nàng có thể sống lại là bởi vì có người mất mệnh cách, cố tình làm vậy sao?

Vậy người này rốt cuộc là ai? Trong những người nàng biết, người mạng lớn có thể coi như phúc lộc thâm hậu hình như chỉ có Thượng Vân Thiên.

Kiếp trước hắn quý vì quyền thần một quốc gia, hưởng thụ vinh quang vô thượng. Nhưng kiếp này lại bị nhục trường thi, vận làm quan gian nan… Chẳng lẽ sau khi nàng chết, Thượng Vân Thiên hối hận sâu sắc, bằng lòng bỏ mệnh cách đổi thời gian chảy ngược, sống lại một đời?

Quỳnh Nương nghĩ đến lòng theo đuổi công danh lợi lộc ẩn giấu dưới bề ngoài nho nhã của Thượng Vân Thiên, nàng lắc đầu —— hắn không nỡ!

Nhưng nghĩ đến người khác, lại không xưng được với “mệnh cách của trời”. Nói đến Sở Tà, đó là mệnh số xui xẻo tột đỉnh bị giam cầm trong Hoàng Tự, càng không phải!

Như vậy rốt cuộc là ai?

Cung tiễn vạn tuế khởi giá, Quỳnh Nương nghĩ ngợi, lại vòng vèo ra sau núi cầu kiến cao tăng.

Nhưng tiểu hoà thượng vẩy nước quét nhà cho cao tăng nói: “Đại sư nói, không muốn gặp khách, mời nữ thí chủ trở về đi.”

Quỳnh Nương vội nói: “Xin tiểu sư phụ truyền lời thay ta, Quỳnh Nương chỉ muốn hỏi, người tiếp tục sinh mệnh cho ta kiếp này sẽ ra sao, nếu bởi vì phúc duyên mỏng đi, sống thê thảm không thể tiếp tục được nữa, ta nên trợ giúp vị có lòng tốt kia như thế nào.”

Tiểu hoà thượng sờ sờ đầu nhỏ trơn bóng, xách theo cái chổi cộp cộp cộp chạy tới hỏi đại sư.

Chỉ chốc lát, hắn lại chạy ra từ nhà tranh, nâng cổ nói: “Đại sư nói, ngươi trải qua trắc trở nhưng lại không mất đi bản tính lương thiện, đúng là hiếm có, một khi đã như vậy, làm việc theo lòng mình. Phúc họa tương ỷ, đều là biến số!” Học thuộc lời đại sư, tiểu hoà thượng niệm câu “A di đà phật” rồi tiếp tục vui vẻ vẩy nước quét nhà.

Quỳnh Nương có hỏi tiếp cũng không được gì, thất thần cả đường, tâm tư trầm trọng quay lại Thôi phủ.

Kiếp trước nàng chiếm vị trí đích nữ của Liễu Bình Xuyên, ngày ngày cuộc sống khó an, luôn cảm thấy mắc nợ Liễu Bình Xuyên, cho nên có khúc mắc, hận mắc nợ người khác.

Vốn dĩ cho rằng đời này nàng có thể trở về vị trí cũ là thương hộ, tính ra không ai nợ ai. Ai ngờ, trong lúc vô ý lại thiếu một phần nhân tình rất lớn, ngay cả chủ nợ là ai cũng không biết, nên báo đáp gấp bội như thế nào để an tâm?

Về đến nhà, nàng thất thần. Lưu thị đang xem bà tử nấu trứng hỉ, thấy nữ nhi trở về nhà liền không ra khỏi phòng, bà mau chân đến xem tình hình của nữ nhi.

Vì thế bà vào phòng, ngồi ở mép giường vuốt tóc Quỳnh Nương hỏi: “Nữ nhi, sao rầu rĩ không vui vậy?”

Hỏi xong, bà nhớ ra nữ nhi của mình phải gả đi, cũng thở dài. Rốt cuộc không phải là gả cho người sói, nhưng việc đã đến nước này, phải nói chuyện giải sầu cho nữ nhi.

“Những thanh niên bảo con gặp trước đó, con đều chướng mắt. Bây giờ thánh thượng chỉ hôn cho con, tuy vi nương cảm thấy quá trèo cao, sợ con gả qua bị ức hiếp, nhưng cẩn thận ngẫm lại, Lang Vương rất xứng đôi với con, dạo gần đây bình tâm tĩnh khí nói chuyện với ta và cha con vài lần rất nho nhã lễ độ, không ác bá ngang ngược như trước kia. Có thể thấy người cũng sẽ thay đổi, con gả cho hắn ít nhất không lo ăn mặc, vi nương cũng yên tâm được một nửa…”

Nhưng Lưu thị lo lắng nhất lại không phải ăn mặc, mà là tính tình của Quỳnh Nương, cho nên nghĩ ngợi, lại dặn dò thêm: “Nếu con gả cho người bình thường, vi nương sẽ dạy con giữ kỹ tướng công, không để hắn hoa tâm chiêu thiếp. Nhưng…”

Bà dừng một chút rồi nói: “Bây giờ con gả cho Vương gia vị cao quyền trọng, nương lo tính tình của con, chớ quản giáo Vương gia quá nhiều. Hắn nhà cao cửa rộng, có tam thê tứ thiếp tất nhiên là bình thường. Tuy trước kia hình như là đưa đi hết rồi, nhưng rất khó tránh chuyện sau này không có người mới. Con phải phóng khoáng, tán gẫu vài câu, không ở chung được thì ít nói chuyện với các nàng, tuyệt đối chớ có bởi vì ghen tỵ mà phát cáu với Vương gia.”

Lông mày Quỳnh Nương hơi chau, nàng mở miệng nói: “Nương, người đừng lo lắng, con biết đúng mực, có điều… Nếu có một ngày vương phủ không chứa được nữ nhi nữa, con tự hòa li xin đi, người và cha có thấy mất mặt không?”

Lòng Lưu thị đau xót, nhưng trên mặt lại miễn cưỡng nở nụ cười vui vẻ: “Vi nương ngóng trông các con có thể thiên trường địa cửu. Nhưng nếu thực sự có một ngày như vậy, nhất định là Vương gia không làm tốt, chúng ta cũng không cần liều mạng với hầu gia nhà cao cửa rộng kia, của hồi môn gì đó cũng từ bỏ hết, chỉ cần con có thể bình bình an an mà trở về, ta và cha con liền yên tâm rồi, nào có cái gì mất mặt? Gia đình bình dân chúng ta không phải chú ý như những nhà quyền quý đó. Đến lúc đó con muốn tái giá thì chọn người vừa ý, nếu không thì cha nương nuôi con!”

Quỳnh Nương biết Lưu thị cũng nửa vui đùa mà nói giải sầu, nhưng nghe nương nói xong cũng nín khóc mà cười.

Kiếp trước nàng cẩn trọng, sống không chút cẩu thả.

Kiếp này, bởi vì lương thiện nghĩa cử của người nào đó không biết tên mà nàng sống lại, tất nhiên phải sống buông thả một chút, biết được trước kia, lo lắng cái này, không bỏ xuống được cái kia, chi bằng nghiêm túc sống tốt mỗi một ngày, làm việc nàng muốn làm, lúc đó mới tính là không cô phụ đời này sống lại.

Nghĩ vậy, nàng lên tinh thần nói: “Nương, trứng hỉ tô màu chưa? Đến lúc đó mỗi người tới cửa đón dâu đều phải cấp số chẵn, nương đừng nấu thiếu.”

Lưu thị thấy nữ nhi tỉnh táo lại, bà cũng cười nói: “Vi nương nhìn rồi, vừa mới nấu xong, chia thành các loại, nhỏ lửa nấu lâu, lòng trắng trứng không rạn nứt chút nào. Lại ngâm nước sốt ba ngày, đến lúc đó lòng trắng trứng sẽ thành màu đỏ hết, cha con sợ người đón dâu nhiều nên sai người nấu năm trăm quả, “năm” đọc gần giống “phúc”, đảm bảo nữ nhi của ta năm phúc(1) doanh môn, thuận lợi gả đi!”

(1) Năm phúc : wufu : trường thọ, phú quý, an khang, hạnh phúc, chết già.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.