Chương 69
Quỳnh Nương và Lang Vương tách ra, đi chưa được mấy bước đã gặp Liễu Bình Xuyên, phía sau ả ta còn có vài vị quý gia thiên kim, có lẽ là vừa dạo chơi công viên với các nữ quyến rồi làm bạn.
Thấy Quỳnh Nương đi đến, Liễu Bình Xuyên cười khanh khách: “Nghe nói Thiều Dung công chúa bị bệnh, sao không dưỡng bệnh cho tốt, đi dạo khắp nơi như vậy, cẩn thận nhiễm phong hàn!”
Hai ngày nay, hoàng cô cô Thiều Dung công chúa không lộ diện, Liễu Bình Xuyên vô cùng nổi bật, chẳng những tạo ấn tượng tốt trước mặt Hoàng Hậu, còn chạy đến chỗ Thái Hậu xum xoe, trình hộ tâm hoàn gia truyền lên, Thái Hậu sai người thử dược rồi ăn vào, quả nhiên tâm trạng tốt lên không ít.
Cứ như vậy, Liễu Bình Xuyên nổi bật nhất trong quý nữ, ngầm áp đảo Vân Hi tiểu thư.
Gần đây《 Toàn thư thi giải 》Liễu đại nhân biên soạn lưu truyền rộng rãi ở các thư viện, cho dù nữ nhi có sao chép hay không, cha của ả ta tài hoa thì không thể nghi ngờ.
Các thí sinh gần đây đều lấy nội dung quan trọng Liễu đại nhân mới soạn để chú thích trong văn, tên tuổi Liễu đại học sĩ càng thêm vang dội.
Hoàng Hậu nghĩ, nhà mẹ đẻ thế gia của bà cũng đủ chèo chống để trữ quân lên ngôi, Thái Tử chỉ cần dệt hoa trên gấm, bối cảnh xuất thân của Liễu đại học sĩ rất thích hợp, cưới nữ nhi của ông ta, đó là thay Thái Tử lung lạc lòng người đọc sách trong thiên hạ, để thể hiện rằng Thái Tử nhìn trúng tài học, nhạc phụ gia học sâu xa.
Hoàng Hậu cũng nghe được tin đồn nhảm nhí về Liễu tiểu thư này, nhưng bây giờ thấy, diện mạo xinh xắn, không tính yêu mị, cách nói năng khéo léo, hơn nữa phụ thân tài trí hơn người khắc sâu vào thánh tâm, bát tự của ả ta lại vô cùng tốt, thật sự không tìm ra được tật xấu gì.
Huống chi, xem cách ả ta làm việc, có thể hiến dược cho Thái Hậu, tìm niềm vui cho Thái Hậu lão nhân gia, ánh mắt cơ linh, nhất định sau này có thể giúp đỡ Thái Tử.
Cho nên Hoàng Hậu đã báo với hoàng đế, chuẩn bị chờ Thái Tử Phi qua đời liền khâm điểm Liễu Bình Xuyên làm tân Thái Tử phi.
Liễu Bình Xuyên đã nghe được tin đồn từ trong miệng cung nhân biết xu nịnh, tâm trạng lâng lâng.
Thượng Vân Thiên thật sự có bản lĩnh, ả ta chỉ đề cập chuyện Thái Hậu bị bệnh với hắn, có thể bắt đầu lấy lòng Thái Hậu từ chuyện này, không biết Thượng Vân Thiên tìm được phương thuốc đúng bệnh từ đâu, để ả ta làm việc mà làm ít công to.
Đợi ả ta trở thành Thái Tử Phi rồi, dù Thôi Quỳnh Nương có đẹp như thiên tiên, tài học kinh thế thì sao?
Dù mang cái danh Thiều Dung công chúa nhưng cũng chỉ là thương nhân, xuất đầu lộ diện, giống hệt loại người như Lang Vương.
Nghĩ đến thị thiếp trong phủ trạch Lang Vương đấu đá nhau dữ dội, Liễu Bình Xuyên thật sự muốn cười ra tiếng.
Ả ta cười vẻ mặt phơi phới, Quỳnh Nương cũng đoán được tâm tư ả ta. Chắc là thấy nàng và Lang Vương đi cùng nhau, liền cảm thấy chuyện xấu kiếp trước ả ta gặp phải đều rơi hết lên đầu Quỳnh Nương nàng?
Nghĩ vậy, Quỳnh Nương cũng không muốn cho vị Thái Tử Phi tương lai này sắc mặt tốt, nàng nghiêng mặt cười lạnh: “Vốn tưởng trời nóng sẽ ít ruồi muỗi nên ra ngoài đi dạo một lúc, nào ngờ không tránh được con ruồi đầu xanh, vừa ngẩng đầu đã gặp phải.”
Rõ ràng là chỉ cây dâu mà mắng cây hòe, ngay cả nhóm quý nữ bên cạnh Liễu Bình Xuyên cũng nghe ra, sao Liễu Bình Xuyên lại không nghe hiểu chứ, ả ta tức giận đến nỗi hai mắt trợn to.
Ả ta đang muốn đáp trả, bỗng thấy Quỳnh Nương ngồi xổm thi lễ với gác mái phía xa, vừa mỉm cười với bên đó vừa nói: “Hoàng Hậu nương nương đang ở trên gác mái ngắm cảnh đấy! Liễu tiểu thư, chú ý khuôn mặt không thể quá dữ tợn, nơi này là Hạ Cung, chỗ nào cũng có nữ quan khảo sát đức hạnh, chỉ một lần không cẩn thận thì nỗ lực trước đó sẽ thành công dã tràng, đến lúc đó đừng oán trách người khác ngăn trở phúc duyên của ngươi, chặt đứt con đường vinh hoa phú quý của ngươi!”
Liễu Bình Xuyên nhìn qua theo tầm mắt nàng, đúng thế thật! Ả ta vội vàng cười thi lễ với gác mái phía xa.
Đúng lúc này, Quỳnh Nương cũng không quay đầu lại, mang theo nha hoàn nghênh ngang mà đi.
Quý nữ bốn phía đều biết ân oán thân thế giữa Thôi Quỳnh Nương và Liễu Bình Xuyên.
Thêm nữa Liễu Bình Xuyên sao chép thơ Quỳnh Nương viết, có thể lý giải vì sao Quỳnh Nương luôn khéo léo gần gũi với mọi người lại khắc nghiệt như vậy.
Gần đây Liễu Bình Xuyên quá nổi bật, khiến người ta khó tránh khỏi sinh lòng ghen ghét. Hơn nữa hầu hết các quý nữ có quan hệ thân thiết với Vân Hi tiểu thư, có lẽ là Vân Hi tiểu thư tỏ thái độ trong lúc lơ đãng , làm các nàng cũng khó sinh hảo cảm với Liễu Bình Xuyên này.
Bây giờ thấy ả ta bị Quỳnh Nương trào phúng đến nghẹn, các tiểu thư mặt ngoài đều làm như không có việc gì. Nhưng hôm nay lúc thấy Liễu tiểu thư phối đồ với hai đoá hoa làm bằng nhung màu xanh, tất cả đều đã thầm cười đến phát run —— đây không phải là ruồi xanh hai mắt to sao?
Mà Liễu Bình Xuyên cũng đi mấy bước, thấy ảnh ngược của chính mình trong hồ nước mới ngộ ra, nhân lúc không có ai, ả ta oán hận tháo hai đóa hoa nhung giá cả xa xỉ được khảm lục ngọc kia xuống.
Từ sau khi biết Quỳnh Nương sống lại, ả ta cảm thấy nếu còn bắt chước cách ăn mặc trang điểm của Quỳnh Nương nữa thì thật kém cỏi.
Vì vậy không bắt chước bừa nữa, nhưng cứ như vậy, sở thích tục diễm của ả ta lại trỗi dậy, hễ không cẩn thận thì lại rất kém cỏi.
Ả ta vội vàng về chỗ ở, gặp được nha hoàn Thúy Ngọc đang vẩy nước trong sân, mở miệng nói: “Hôm nay là ngươi quản lý hộp trang điểm, sao lại phối trâm hoa cho ta, khiến người ta chê cười!”
Lúc trước nha hoàn Thúy Ngọc hầu hạ chủ cũ là Quỳnh Nương, lại trung thành nên bị Bình Xuyên giữ lại bên người, nhàn rỗi không có việc gì thì tra tấn.
Từ trước đến nay hộp trang điểm đều do nha hoàn Bích Tỉ mà Liễu Bình Xuyên thưởng thức quản lý. Sáng nay Bích Tỉ đau bụng, không ra khỏi phòng được nên mới giao trâm hoa cho Thúy Ngọc, bảo nàng cài lên giúp tiểu thư. Mà trâm hoa này tối hôm qua Liễu Bình Xuyên đích thân chọn ra.
Cho nên hiệu quả phối ra ruồi xanh này thực sự không phải do Thúy Ngọc.
Nhưng bây giờ Liễu Bình Xuyên chỉ muốn tìm người trút lửa giận, làm gì quan tâm đúng sai? Nếu là ở Liễu phủ, thế nào cũng phải sai người đánh Thúy Ngọc một trận tàn nhẫn rồi nhốt vào phòng chất củi!
Nhưng bây giờ đang ở Hạ Cung, có nữ quan, ma ma giáo tập ở bốn phía, ả ta là Thái Tử Phi tương lai không thể ra tay tàn nhẫn, chỉ xuống tay vả miệng nàng ta mấy cái, xả hết cơn tức giận rồi đi dùng cơm.
Chỉ để lại một mình Thúy Ngọc ở trong sân phạt quỳ dưới nắng chiều gay gắt…
Quỳnh Nương vừa ra khỏi hoa viên thì gặp Vân Hi tiểu thư mang theo thị nữ đi dạo.
Ngày ấy Quỳnh Nương ngắt lời Ung Dương công chúa muốn Vân Hi hiến nghệ, Vân Hi xem ở trong mắt, đoán chắc là lúc ấy mặt nàng ấy lộ vẻ khó xử bị Quỳnh Nương nhìn thấy nên nàng mới ngắt lời công chúa đúng lúc, giải vây cho nàng ấy.
Điểm này nàng ấy cảm nhớ trong lòng, lập tức cười nói: “Biết Thiều Dung công chúa bị bệnh, sợ tùy tiện đến thăm quấy rầy công chúa thanh tu nên nhờ người tặng ngươi quả mọng đặc sản quê hương của phụ thân ta, pha trà có công hiệu bình tâm tĩnh khí, không biết ngươi có thích uống không?”
Quỳnh Nương cười nói: “Hương vị của trái cây rất tốt, trước kia chưa từng ăn qua. Chúng ta đều là người quen, cần gì kêu công chúa khách khí như vậy, tuổi chúng ta xấp xỉ, gọi ta Quỳnh Nương là được.”
Vân Hi cười, kéo tay nàng ngồi xuống trường đình, vừa phẩy quạt vừa nói: “Ngày ấy trà nghệ của ngươi làm người ta nhìn bình tâm rất lâu, ngay cả tâm trạng rối loạn của ta cũng bình phục không ít. Nói lời thật lòng, ta vốn tưởng rằng trà nghệ của mình đã xuất sắc rồi, có thể gặp ngươi mới biết đạo lý người giỏi còn có người giỏi hơn, lòng tranh cường háo thắng lại phai nhạt.”
Lời này làm Quỳnh Nương đỏ mặt, nàng khó mà nói, kiếp trước ta cũng thấy ngươi trà nghệ xuất chúng, nổi lòng hiếu thắng nên mới nâng cao trà nghệ một bước?
Bây giờ Vân Hi chưa gả, vẫn chưa phải Thái Tử Phi cao cao tại thượng, Quỳnh Nương nói chuyện với nàng ấy không cần phải cẩn thận như kiếp trước, hai người càng nói càng hợp ý, quên cả thời gian.
Quỳnh Nương đột nhiên nhớ ra có người ăn cơm tối với nàng, nàng không thể qua cầu rút ván, không quan tâm tới ân nhân cứu mạng tiền bạc cho nàng, lập tức tạm biệt Vân Hi.
Nhưng Vân Hi muốn nói lại thôi, cuối cùng chỉ nói một câu: “Trước đó vài ngày gặp Liễu gia đại công tử, hắn biết ngươi đến Hạ Cung, nhưng canh gác trong cung thì không thể đi đâu được, liền bảo ta quan tâm đến ngươi một chút, sau này có việc cứ nói.”
Hai người tạm biệt, Quỳnh Nương chậm rãi trở về, lời Vân Hi tiểu thư có ẩn ý nhưng nàng không nghĩ ra, nên nàng không nghĩ nữa.
Quỳnh Nương đến phòng bếp nhỏ, tối nay Thái Hậu nói, ăn đan hoàn Liễu Bình Xuyên hiến lên tuy tâm trạng tốt hơn nhưng miệng lại đắng không có vị.
Phòng bếp đầy đủ nguyên liệu nấu ăn và gia vị của nam bắc, phân loại đặt trong ô vuông.
Quỳnh Nương chọn vài nguyên liệu và gia vị trong phòng bếp, thành thạo làm vài món ăn hương vị nồng đậm, chuẩn bị để Thái hậu điều hoà khẩu vị, thuận tay làm bữa tối tẩm bổ cho Lang Vương.
Quỳnh Nương nghe Sở Hà nói qua, Lang Vương tác chiến ở Nam Man bị hàn khí vào thân tạo thành hàn chứng vì nơi đó âm lãnh ẩm ướt, nên nàng chọn gia vị cay phía nam bổ sung dương khí, nấu một mâm đồ ăn trừ hàn khí.
Tối đến, Lang Vương ăn một đĩa thịt dê xào dầu cay, ngoài ra còn thêm một chén canh dê nóng hổi, ăn cùng với bánh hành thái. Thời tiết rất nóng, uống một chén canh thịt dê lớn, đổ mồ hôi nhễ nhại rất sảng khoái.
Nhưng tiểu nương kia lại không thoải mái lắm, không muốn ăn với hắn.
Lang Vương ăn cơm xong khoác áo dài nửa nằm trên giường mây dưới hành lang trong cung phe phẩy quạt, hôm nay thảo luận chuyện kênh đào với Hoàng Thượng, hắn cũng nói với Hoàng Thượng rằng hắn muốn thành hôn.
Hoàng đế tưởng hắn nhìn trúng vị quý nữ nào, ông rất vui mừng, hỏi là tiểu thư nhà ai.
Lúc hắn nói là Thiều Dung công chúa, nụ cười trên mặt hoàng đế tức khắc cứng lại, ông nhíu mày nói: “Không phải là nói muốn nạp nàng ta làm trắc phi sao? Sao lại cưới nàng ta làm chính thê? Càn quấy! Vong Sơn, ngươi muốn bị người trong thiên hạ chê cười sao?”
Hoàng đế nói vậy, Sở Tà không cảm thấy ngoài ý muốn, trên thực tế, trước đó hắn cũng nghĩ vậy.
Nhưng có vài lời, trước đó hắn nghĩ là đương nhiên, nhưng từ miệng người khác nói ra, dù người đó là hoàng đế cửu ngũ chí tôn, Sở Tà nghe xong trong lòng tràn đầy hụt hẫng.
Chương 70
Hoàng đế nói một lúc lâu, không thấy Sở Tà trả lời. Ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy sắc mặt nhi tử đã tràn đầy u ám.
“Vong Sơn, trẫm suy nghĩ cho ngươi, cưới xin không thể tùy ý… Bây giờ ngươi không có phụ mẫu lo liệu, trẫm sẽ lo liệu cho ngươi. Trẫm đã gặp tiểu thư các phủ, Cận gia Vân Hi không tồi, ngoan ngoãn hiền thục, phẩm mạo ngàn dặm mới tìm được một, không phải loại người ghen tị không phóng khoáng, ngươi cưới nàng ta, sau này thích cưới ai làm trắc phi, trẫm tuyệt đối không ngăn cản.”
Sở Tà không lấy được thánh chỉ mong muốn, cực kì không vui, hắn không muốn nhiều lời với hoàng đế, lạnh lùng trả lời: “Quỳnh Nương giống mẫu thân thần, không muốn làm thiếp.”
Câu này đúng là chặn họng hoàng đế.
Gia Khang Đế đột nhiên đập bàn, cả giận: “Mẫu thân ngươi xuất thân thế gia vọng tộc, tài mạo vô song, tất nhiên tâm cao khí ngạo… cũng có nội tình và khả năng. Trù nương kia là cái gì? Có phong hào Thái Hậu ban thưởng nhưng là ân điển với loại tiểu dân đó, giữ vinh dự thôi!”
Tới mức này, phản cốt của Sở Tà hoàn toàn bị kích thích, hắn lạnh giọng nói: “Thần biết danh hiệu của Thiều Dung công chúa không thể để người ta xem trọng nàng, làm chính phi của thần, xem ai còn dám coi thường nàng!”
Hoàng đế tức giận đến run tay, giơ ngón tay chỉ vào hắn một lúc lâu.
Sở Tà không muốn nhiều lời với Hoàng Thượng nữa, đứng dậy nói: “Thân thể thần yếu ớt, thực sự không chịu đựng nổi, cin vạn tuế cho lui.” Nói xong xoay người đi.
Tuy không lấy được thánh chỉ nhưng Sở Tà cũng chẳng để trong lòng, cùng lắm thì quay lại Giang Đông, trời cao hoàng đế xa, tiêu dao tự tại!
Còn bối phận của Quỳnh Nương, nếu thực sự có ngự sử ăn no tham tấu một quyển thì mặc kệ. Dù sao từ trước đến nay thanh danh của Sở Tà hắn không tốt, thêm một cái nữa cũng chẳng sao.
Tính toán đến con đường cưới tiểu trù nương, tối nay ăn cơm rất ngon. Nghe nha hoàn đưa cơm nói, Quỳnh Nương thêm trung dược đuổi hàn vào nguyên liệu nấu ăn, điều dưỡng hàn chứng nhân những ngày còn nắng nóng, xua đuổi thể hàn lúc hắn ở đất nam.
Sở Tà thấy tiểu trù nương đã có sự tự giác của thê tử, cẩn thận điều dưỡng như vậy, nàng lo lắng ngày sau hắn hùng phong không chấn? Hắn sẽ để tiểu nương biết, bổ dưỡng thái quá, nàng hưởng thụ không nổi!
Suy nghĩ phấn chấn như bay đến chân trời, đón từng đợt gió đêm, Lang Vương thực sự nghiêm túc cân nhắc chuyện về Giang Đông cưới.
Nhi tử thoải mái như vậy, lão tử lại tức nghẹn họng.
Bữa tối của Gia Khang Đế cũng chưa vào, ông tức giận nói với đại thái giám Văn Thái bên cạnh: “Đúng là muốn tạo phản, sao lớn lên không nghe lời như vậy chứ! Dạy hư nhi tử của trẫm rồi!”
Văn Thái khó mà nói, trước đó vạn tuế gia ngài còn khen Lang Vương nhìn xa trông rộng giống ngài đấy!
Phụ tử cãi nhau, người ngoài cũng không thể khuyên giải, Văn Thái đành cẩn thận nói: “Dẫu sao Lang Vương còn trẻ, trẻ con yêu đương đều hồn nhiên mà…”
Gia Khang Đế nằm trên tháp mềm, lặp đi lặp lại trong đầu là câu kia: “Quỳnh Nương giống mẫu thân thần, không muốn làm thiếp.”
Đúng vậy, năm đó ông mới đăng cơ, căn cơ không vững, rất cần thế gia đại tộc nâng đỡ. Tuy xuất thân của Tình Nhu tốt, nhưng mất phụ mẫu sớm, nuôi bên người Thái Hậu.
Thêm nữa Tình Nhu lớn tuổi hơn ông, loại thân càng thêm thân này lại không có ích lợi gì.
Vì vậy Thái Hậu quyết định để ông cưới Hoàng Hậu bây giờ, hại Tình Nhu đau lòng gả xa… Cũng tàn nhẫn, Tình Nhu mang thai long chủng của ông mà lại im lặng không nói gì, sinh ra để nhi tử của ông mang cái danh vương khác họ…
Bây giờ nghĩ lại, nhi tử Vong Sơn phản nghịch theo mẫu thân hắn, nhìn thì im lặng, nhưng lại thình lình khiến người ta trở tay không kịp.
Nếu ông đè nặng nghịch cốt của hắn, chưa biết chừng hắn sẽ làm ra chuyện xấu không thể cứu vãn như mẫu thân Tình Nhu… Hiện giờ hắn không có danh hiệu hoàng tử, bình thường cũng ít trói buộc rất tự tại.
Đứa nhỏ này giống mình, dùng tình cực chuyên, nếu thích thì để nó cưới, tránh cho tình nghĩa phụ tử vất vả làm nóng lại lạnh đi.
Hoàng đế có được nữ tử lục cung, cảm thấy biểu tỷ Tình Nhu tình cảm chân thành trong lòng mình thân thể phóng túng, bản chất mẫu mực. Nghĩ vậy, ông dần thoải mái hơn.
Ông chuẩn bị để ngày hôm sau nói với Thái Hậu, hạ chỉ tứ hôn.
Ngày hôm sau, lúc Gia Khang Đế đến gặp Thái Hậu, Quỳnh Nương cũng đang ở đó.
Vị Thiều Dung công chúa này đúng là cái gương thương nhân của Đại Nguyên triều, nghe nói nàng ta mang những đồ chơi tinh xảo đó chào hàng cho toàn bộ quý nữ Hạ Cung.
Bây giờ vị công chúa này lại hiến bảo cho Thái Hậu, tuy không bán nhưng ông thấy nàng cũng muốn Thái Hậu đeo trang sức của mình, làm mẫu cho các quý phụ cả triều, hút tiền bạc của mọi người đi.
Gia Khang Đế thích tích góp tiền bạc thấy, có thể kiếm tiền thật sự đúng là tài nghệ tuyệt hảo! Đáng tiếc lại là nữ tử, nếu là nam tử, tất nhiên sẽ đề bạt nàng vào sở bạc, thay Đại Nguyên triều làm kho bạc.
Quỳnh Nương là người khôn khéo, thấy hoàng đế đến nói chuyện với Thái Hậu liền thỉnh an tránh lui.
Hoàng Thượng nói chuyện với Thái Hậu một lúc rồi chuyển vào đề tài chính.
Nhưng nói đến chuyện hạ chỉ cho Sở Tà cưới Quỳnh Nương, Thái Hậu lại chém đinh chặt sắt nói: “Không ổn! Quỳnh Nương đã là nghĩa nữ của ai gia, làm gì có chuyện cháu ngoại trai cưới di mẫu?”
Gia Khang Đế thấy Thái Hậu nổi nóng, cẩn thận nói: “Hài tử Vong Sơn vốn có ý với Quỳnh Nương, nhưng người chưa hỏi đã nhận Quỳnh Nương làm nghĩa nữ, rối loạn bối phận của một đôi tiểu nhi nữ, hơn nữa Quỳnh Nương nhỏ tuổi hơn Vong Sơn, đâu có tính là di mẫu? Không thể bởi vậy mà khiến cho người có tình không được bên nhau?”
Thái Hậu nhắm hai mắt, vê Phật châu trong tay: “Hoàng Thượng nói như vậy là oán trách quyết định năm đó của ai gia, chia rẽ các ngươi?”
Tuy Gia Khang Đế có oán trách nhưng đâu thể thừa nhận trước mặt Thái Hậu? Ông chỉ có thể khe khẽ thở dài: “Nhi tử không dám, mẫu hậu làm vậy cũng vì suy nghĩ cho nhi tử, có điều Vong Sơn không ở hoàng tộc, không đáng bị nhiều gò bó như vậy phải không?”
Thái Hậu hơi mở mắt ra: “Ai gia biết con oán trách, ai gia cũng cảm thấy có lỗi với hài tử Tình Nhu, nhưng tới bây giờ lại càng cảm thấy năm đó chia rẽ các con là đúng. Hài tử Tình Nhu có tài văn chương, chí khí cũng cao, con cảm thấy tôn con bé làm Hoàng Hậu, con bé sẽ đồng ý theo bên cạnh con sao?”
Nói đến đây, Thái Hậu lại nhắm mắt lại, thở dài một hơi: “Con bé là nữ tử muốn một đời một kiếp chỉ có hai người, nhưng con là hoàng đế, tất nhiên phải lung lạc tông thân, cân bằng thế lực triều đình, triệt lập phi tần hậu cung không cùng một nhịp thở với triểu đình sao? Xuất thân là chuyện nhỏ, còn chuyện Tình Nhu dung người, không thể làm hậu.”
Thái Hậu vẫn còn một lời chưa nói ra, đó là trước đó lúc nhìn thấy Quỳnh Nương bà đã cảm thấy khí chất của nữ tử này tương tự Tình Nhu. Bà nhận Quỳnh Nương làm nghĩa nữ, ngoài cảm kích ân cứu mạng của tiểu trù nương ra, cũng là để chặt đứt niệm tưởng của hoàng đế, tránh cho hoàng đế động tâm quyết định phải nạp Quỳnh Nương vào cung, một đóa hoa dại kiêu ngạo lớn lên trên mặt đất sẽ khô héo mà chết đi.
Nào ngờ, lão tử không động niệm, tiểu tử lại có ý. Nhưng phủ trạch của Sở Tà là nơi hài tử như Quỳnh Nương có thể ở lại được sao?
Bây giờ bà lễ Phật, không thể gặp oan nghiệt, vốn không phải người đi chung đường, tội gì ở bên nhau? Bà kiên định bối phận trên dưới, tuyệt đối không đồng ý hôn sự hoang đường này.
Hoàng đế nói một lúc lâu, long tiên sắp hết cũng không lung lay được Thái Hậu.
Lúc từ biệt Thái Hậu từ cửa cung ra ngoài, Gia Khang Đế hoàn toàn đã quên tranh chấp với nhi tử trước đó, đặt bản thân vào đó, nhi tử không thể ở bên người trong lòng là biệt ly bi thương cha truyền con nối từ ông rồi.
Nghĩ vậy, Gia Khang Đế ngửa mặt lên trời thở dài, nhi tử phải tự kiềm chế thôi, tránh cho làm bụng di mẫu lớn lại không cưới được mẫu thân vào cửa.
Cảm giác nhi tử thân sinh của mình gọi người khác là cha… không dễ chịu!
Bên này Thái Hậu tranh chấp hôn sự của một đôi tiểu nhi nữ với hoàng đế chẳng xong. Bên kia đương sự lại hoàn toàn không biết chuyện.
Quỳnh Nương đi ra cửa cung Thái Hậu rồi dạo trong vườn theo đường mòn.
Mấy ngày nay hai thuyền hàng của nàng đã đặt hết. Tâm trạng rất thoải mái, chịu đựng được cửa ải quan trọng, phía trước là đường bằng phẳng.
Nhưng người thắng lớn nhất trong việc làm ăn nhờ kênh đào lại không phải nàng, có người còn biết cách làm giàu hơn nàng đấy!
Nghe nói bởi vì ngân lượng trong triều quay vòng không thuận lợi, cho nên kỳ hạn công trình cuối cùng của kênh đào phải giảm tiến độ. Lang Vương hào phóng giúp đỡ, đồng ý ứng khoản tiền công trình cho triều đình, vậy tính ra, hai tháng sau, thuyền nhỏ không ngậm nước sâu có thể thông hành. Bốn tháng sau, thuyền lớn cũng thông, kỳ hạn công trình nhanh hơn không ít.
Có điều để đền bù tiền công trình, thuế thu nhập từ đoạn kênh đào của Giang Đông trong mười năm đều quay về Giang Đông.
Quỳnh Nương gảy bàn tính, khoản tiền Lang Vương cho vay có thể so với tiền vay nặng lãi trong dân gian, quả thật là mua bán lãi mà không lỗ!
Đang nghĩ ngợi thì một nha hoàn vội vàng đi tới, chỉ trong chốc lát đã có một tờ giấy nhét vào trong tay nàng.
Vừa rồi Quỳnh Nương ngẩng đầu nhìn rõ ràng, nha hoàn nhét giấy đúng là Thúy Ngọc hầu hạ nàng trước kia.
Nhưng rõ ràng là một tiểu cô nương thanh tú, mới vừa rồi vội vàng thoáng nhìn qua, gương mặt sưng vù.
Đến nơi không người, Quỳnh Nương mở giấy ra. Trên giấy viết: “Thuốc viên của Thái Hậu kỵ hạnh nhân, nhớ kỹ.”
Quỳnh Nương đứng yên, nhìn tờ giấy im lặng một lúc lâu. Thái Hậu dùng thuốc viên Liễu Bình Xuyên hiến, nguyên liệu nấu ăn kiêng kị cũng cùng được đưa đến Ngự Thiện Phòng. Bởi vì nàng thường xuyên nấu đồ chay cho Thái Hậu nên cũng sao chép cho nàng một phần.
Bên trong quả thật có kỵ hạnh nhân.
Bởi vì Thái Hậu phổi hư ho khan nên nàng đã cho thêm hạnh nhân đắng vào rau trộn. Nhưng từ khi có thực đơn kiêng kị thì không còn cho vào nữa.
Vì sao Thúy Ngọc lại lo lắng truyền tờ giấy này cho nàng như sắp có chuyện vậy?
Quỳnh Nương nghĩ rồi lại nghĩ, vẫn không hiểu. Nhưng nàng ấy là Thúy Ngọc, nàng trải qua kiếp trước đã biết rõ phẩm tính, là một nha đầu thuần phác chính trực, nàng ấy viết như vậy tất có ý này!