TRỌNG SINH TRỞ VỀ VỊ TRÍ CŨ

Chương 181




Lúc này Nhị hoàng tử không thể động vì có vết thương, chịu một cái tát.

Mẫu phi nói đúng, lần này hắn nhất thời đắc ý vênh váo, nghĩ Sở Tà hẳn phải chết không thể nghi ngờ, lại bởi vì ham nữ sắc của Quỳnh Nương nên rơi vào kết cục như vậy.

Lần này thương thế phía dưới của hắn rất nặng, tuy rằng cứu trị kịp thời nhưng lang trung nào cũng không dám bảo đảm sau này còn dùng được hay không.

Nghĩ vậy, Lưu Diệm hận không thể lập tức chính tay đâm Sở Tà.

Tĩnh Mẫn Phi tát hắn một cái rồi hỏi: “Ngươi ngu xuẩn lần này là đủ rồi, sao có thể bảo người báo cho Hoàng Thượng? Sợ Sở Tà không lan truyền gièm pha của ngươi ra ngoài?”

Lưu Diệm vội vàng nói: “Mẫu phi, đây không phải ý của con, là thuộc hạ của con tự chủ trương, báo lên lúc con đau thần chí không rõ… Phụ hoàng, ông ấy nói thế nào?”

Lúc này Tĩnh Mẫn Phi tận lực bình ổn tâm tình, nhìn nhi tử vẫn ở trên giường không thể động đậy, ngữ khí thường thường: “Phụ hoàng tốt của ngươi, nghe nói Sở Tà còn sống bèn hết sức vui mừng, căn bản chưa từng hỏi về thương thế của ngươi…”

Thật ra câu trả lời này có trong dự kiến, nhưng có lẽ là do bị thương, có lẽ là do cái tát vừa rồi của mẫu phi, lúc này Lưu Diệm yếu ớt hơn ngày thường, không nhịn được nữa, nghẹn ngào bật khóc.

Tĩnh Mẫn Phi không khiển trách nhi tử nữa, nhắm hai mắt lại, nghe tiếng nghẹn ngào sụp đổ của riêng nam nhân khi nhi tử buồn bã đến cực điểm.

Ban đêm không người lúc trẻ, bà dùng chăn che kín miệng, chặn tiếng lại, cũng từng khóc nức nở như vậy.

Khóc đi, sau khi mềm yếu mới hiểu được kiên cường, lòng dạ cũng lạnh lẽo cứng rắn hơn, thân ở hoàng gia, không có căn cơ vững vàng thì phải luyện ra lòng dạ sắt đá mới có thể sống, hạ đổ tất cả mọi người!

Lưu Diệm khóc xong, ánh mắt đăm đăm nhìn màn, bà mới chậm rãi nói: “Lần này là con đi nhầm chiêu, nhưng Sở Tà chịu vì nàng ta như vậy, đủ thấy vẫn cực kỳ yêu nàng ta. Đã vậy, hắn nhất định sẽ quan tâm đến thanh danh, sẽ không cố tình làm to chuyện này, con cũng phải mau chóng xử lý cấp dưới và cả lang trung trị liệu cho con đi, nếu triều thần biết chuyện này, sao con xứng làm trữ quân? Nếu bệ hạ hỏi thì con phải nói là Sở Tà hiểu lầm, lúc xô đẩy bị thương nhẹ, tĩnh dưỡng là được…”

Nói đến đây, bà đứng dậy, đi đến trước giường nhi tử, dùng khăn lau đi nước mắt nơi khoé mắt hắn, sau đó sờ khuôn mặt hắn: “Bây giờ thắng bại vẫn chưa rõ, hắn lại được thánh sủng, nhưng cũng chỉ là họ Sở, ngôi vị hoàng đế sẽ không danh chính ngôn thuận truyền cho hắn. Con cần gì phải canh cánh hắn như vậy? Theo ta thấy, con có được dị nhân kia, tuy rằng biết trước chuyện nhưng cũng là hạt giống xấu, con không thể nghe hết theo hắn, bản thân phải sát phạt quyết đoán!”

Lúc này Lưu Diệm đã bình phục tâm tình, miễn cưỡng ngồi dậy nói: “Cảm tạ mẫu phi nhắc nhở, sau này nên làm thế nào, nhi tử biết rõ.”

Không nhắc đến mẫu tử hai người nữa.

Bên Sở Tà cũng không vào kinh thành.

Tuy rằng lần này hắn không có hung hiểm gì, nhưng trong mắt thế nhân lại là người đã chết một chuyến.

Người đều nói, sau khi chết nhìn thấu lòng người.

Có chuyến “chết giả” lần này, hắn nhìn ra tiểu phụ của mình thật lòng. Tuy nàng luôn mang theo mười phần thận trọng, cẩn thận dè dặt mở rộng cửa lòng, một khi có chút sai lầm, nàng chỉ muốn thoát đi như con chuột nhỏ bị sợ hãi.

Nhưng lúc nghe nói hắn gặp bất trắc, những tính toán khôn khéo đó của nàng sẽ biến mất hoàn toàn, nàng lại có thể đi tìm hắn trong bờ sông đầy xác thối đến tận trời kia…

Tiểu nương khẩu thị tâm phi như vậy, sao hắn có thể không yêu?

Nhưng cha ruột của hắn thật sự làm người ta không thể thích nổi, nếu mình thật sự đi đời nhà ma, bây giờ Nhị hoàng tử kia sẽ ngủ với nương tử của hắn, đánh chửi hai oa oa của hắn…

Hắn hờn dỗi, mỗi một lần nghĩ tới đều tức nổ phổi.

Bây giờ Sở Tà đã hiểu ra lí do lúc đó mẫu thân khăng khăng phải đi. So sánh với phụ thân Sở Quy Nông của hắn, cửu ngũ chí tôn Nguyên Triều đúng là thiếu chính khí cương trực.

Thế cho nên cuối cùng ngay cả cửa thành Sở Tà cũng không muốn vào, hắn phái người vào thành đón người Thôi gia và hài tử, rời khỏi kinh thành sớm mới tốt.

Vì thế sau kỳ tích chết mà sống lại của Sở Tà, vạn tuế triệu hoán vài lần, Sở Tà liều chết không vào cửa thành, chuyện này trở thành tin đồn nóng hổi làm người ta kinh ngạc nhất trong kinh thành.

Có người nhiều chuyện nói Sở Tà để lốc xoáy cuốn não đi, đầu tiên không biết vì sao lại đâm thương Nhị hoàng tử, khiến cho Nhị hoàng tử không thể xử lý chính sự, cần phải tĩnh dưỡng trong phủ một thời gian dài.

Bây giờ lại ngang nhiên kháng mệnh, không chịu gặp vạn tuế. Nghe nói lúc mọi người đều cho rằng hắn đã mất mạng, hắn còn lén chạy đến mấy huyện lương thực tống tiền! Hắn chặn từng xe, mua lẻ của lương thương, đúng là màn kịch thổ phỉ chặn đường cướp bóc.

Lúc này, không biết vì sao, lời đồn Lang Vương muốn làm phản tựa như ngọn lửa thêm dầu, càng đốt càng cháy.

Đại thái giám Văn Thái An bên người vạn tuế chạy tới chạy lui mấy lần cũng không thể làm Lang Vương đi đến cửa thành.

Hắn không thể làm được gì, vô cùng sốt ruột, bèn đến khẩn cầu Thiều Dung công chúa.

Quỳnh Nương nhìn Văn công công gấp đến độ khàn cả giọng, cũng rất đáng thương, nàng không thể nói là Lang Vương ở cùng với vạn tuế sẽ tức giận, chỉ có thể uyển chuyển nói, Lang Vương vừa mới đến ven sông gặp nạn, chỗ đó thi thể khắp nơi, khó tránh có hơi dịch bệnh, hắn rất sợ truyền cho vạn tuế cho nên tránh không gặp.

Văn công công nghe xong cảm thấy lời này còn xem như có thể báo cáo kết quả, vội vàng báo lên.

Nhưng cũng có người không sợ bệnh dịch, Liễu Bình Xuyên nghe nói Quỳnh Nương phải đi, sợ mình không có chỗ dựa bèn vội vàng đi gặp phu thê Thôi thị, khóc lóc cầu xin bọn họ dẫn ả ta đi gặp Quỳnh Nương.

Thật ra ả ta cũng tự đi được, nhưng biết Lang Vương trở về, ả ta sợ hắn, đó là kẻ mà không hài lòng sẽ rút đao giết người. Có phu thê Thôi thị ở bên, dù sao mình cũng là nữ nhi bọn họ dưỡng dục mười lăm năm, luôn có thể bảo vệ mình.

Nhưng ngay cả Lưu thị cũng không muốn đưa ả ta ra khỏi thành, bà không vui nói: “Không phải lúc trước ngươi vội vã nhận người thân về Liễu gia sao? Bây giờ ngươi ở chỗ nhị điện hạ có cảnh ngộ không tốt thì phải tìm phụ mẫu thân sinh của ngươi chứ, vô cớ tìm Quỳnh Nương làm gì, chẳng lẽ nó còn bị ngươi hại chưa đủ?”

Liễu Bình Xuyên bị Lưu thị mắng, mặt lúc đỏ lúc trắng, từ nhỏ ả ta được Lưu thị cưng chiều, đâu từng nghe bà nặng nề khiển trách mình như vậy?

Nhưng trước mắt ả ta không còn chỗ dựa, bèn đổi trâm cài đầu thuê xe ngựa, đi theo sau xe ngựa của Thôi gia.

Nhưng đến bến tàu ả ta cũng không nhìn thấy mặt Quỳnh Nương, chỉ có một gã sai vặt đưa một bọc bạc nhỏ cho ả ta, nói đây là Thiều Dung công chúa thưởng, bảo ả ta chớ có theo nữa.

Đuổi ả ta đi như tống cổ ăn mày, nhưng tiền riêng của ả ta đã bị Nhị hoàng tử chiếm đi, không có túi bạc này thật sự là không thể làm gì, vì vậy ả ta khóc nức nở tự đi.

Đội tàu xuất phát, cuối cùng Quỳnh Nương và Lang Vương cũng có thể về Giang Đông, nàng vui vẻ nói không nên lời.

Lần trước Quỳnh Nương đến Giang Đông vẫn là lúc bình định loạn hải tặc, lúc đó phần lớn thời gian đều ở trên thuyền, cưỡi ngựa xem hoa thì không tính. Ngoài đại doanh Giang Đông ra, nàng vẫn chưa nhìn thấy các nơi khác của Giang Đông.

Lang Vương bình diệt thủy tặc rồi phụng chiếu từ Giang Đông về kinh thành, tuy rằng sắc mặt bình tĩnh nhưng trong lòng cũng tồn loại bi tráng “gió đìu hiu sông Dịch lạnh, tráng sĩ một đi không trở về“.

Còn lần này về Giang Đông, chẳng những có giai nhân ở bên, còn có đôi tiểu nhi nữ mới sinh, có loại thoả mãn nhân sinh đến đây còn mong gì hơn, cũng có loại vui sướng xuân phong đắc ý.

Vì vậy dọc đường đi Lang Vương rất hào hứng, giới thiệu hết các di tích nổi tiếng của Giang Đông cho Quỳnh Nương và nhạc phụ mẫu đại nhân, như tảng đá Cầu Kiếm ngoài thành, Bạch Tước Lâu của Giang Tả, Đăng Tiên Đài của Lâm Giang…

Đội tàu đến địa giới Giang Đông, Lang Vương bỏ thuyền lên bờ, vào Giang Đông từ đường bộ.

Quỳnh Nương đưa mắt nhìn bốn phía, cảnh sắc trước mắt không đẹp như miêu tả của Lang Vương, đã không có cỏ trên đất xanh tươi như bích ngọc, cũng không có ruộng trái cây đào lê thơm ngát, càng không có thôn trại náo nhiệt phồn hoa tiếp đón, hai mắt chứng kiến toàn là đất hoàng thổ trống trải, không có dù chỉ một màu xanh lục.

Nhìn cảnh tượng trước mắt, sắc mặt Lang Vương âm trầm, câu từ khen ngợi trước đó hoàn toàn thành nói ngoa. Càng đi tiếp, cảnh sắc càng hoang vắng, đất khô nứt thành từng khối từng khối tựa như vẩy cá, từ trước mắt lan đến chân trời. Một lúc lâu sau, Lang Vương đột nhiên nói: “Phía trước có một thôn xóm, bởi vì ở gần mặt đường nên thương lữ hay nghỉ ngơi ở chỗ đó, vô cùng náo nhiệt, chúng ta đi xem đi.”

Đội ngũ đi theo chỉ dẫn của Lang Vương, không lâu sau đã đến một thôn xóm. Chỉ thấy thôn xóm tường đổ huỷ hoại ác liệt, không có bóng người. Mặt Lang Vương đã đen như mực, những thị vệ xuất thân Giang Đông cũng đều có sắc mặt không tốt, không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì làm Giang Đông luôn giàu có và đông đúc lại rách nát tiêu điều như nay.

Tuy rằng Lang Vương đã được báo Giang Đông thiên tai, nhưng tai nghe là giả, mắt thấy mới thật, cảnh tượng như vậy thật sự ra ngoài dự kiến của hắn, vì thế hắn thúc giục đoàn xe chạy tốc độ nhanh hơn về vương phủ.

Buổi tối sau khi đóng doanh, lục tục có thám mã được tin tức trở về bẩm báo. Hoá ra từ sau khi thủy tặc tác loạn, Giang Đông thiên tai không ngừng. Đầu tiên là mùa đông không có tuyết, khiến mùa xuân gieo giống không tốt. Nhóm lương thương đầu cơ tích trữ, kiếm lời một khoản, ai nấy vô cùng hưng phấn, hy vọng mùa khô lại đến. Nhưng mùa khô hạn tiếp theo lại vượt ra ngoài tưởng tượng của bọn họ.

Hai mùa xuân hạ rất nóng, không thể tích nước, tất cả sông đều khô cạn, hoa màu súc vật cũng đều đói khát mà chết. Mộng phát tài của đám lương thương còn chưa xong đã phát hiện nhà mình không còn nước để uống. Nếu không có lương thực thì người vẫn có thể kiên trì một thời gian, nhưng người thiếu nước thì chẳng thể kiên trì được mấy ngày. Chẳng những người dân sống không nổi, thương gia giàu có cũng không chống đỡ nổi. Chỉ hơn một tháng, rất nhiều nơi đã hoang phế, không có dân cư.

Mọi người nghe xong tâm tình trầm trọng, Lang Vương hỏi: “Có biết tình hình bây giờ của vương phủ thế nào không?”

Thám mã do dự một chút, nói: “Không biết tình hình cụ thể của dân địa phương, chỉ nghe một vị lão nhân không muốn rời quê hương nói có người bảo quận Khê Sơn của Giang Đông vẫn có nước có lương thực, vì vậy những người sống sót đều đến quận Khê Sơn.”

Lang Vương nghe xong lời này, vẻ mặt lạnh lùng. Quận Khê Sơn đúng là nơi của Sở Vương phủ.

Ngày hôm sau lúc xuất phát, Lang Vương chỉ dẫn Quỳnh Nương, Thường Tiến và hai mươi thị vệ xuất phát, nhanh chóng đuổi đến vương phủ, phu phụ Thôi gia mang theo đôi tôn nhi và nhi tử tức phụ chậm rãi đi theo dưới sự bảo vệ của số binh sĩ hộ vệ còn lại.

Lúc Lang Vương và Quỳnh Nương đến quận thành nơi có vương phủ, phát hiện lưu dân đến từ các nơi của Giang Đông vây quận thành trong ba tầng ngoài ba tầng, cảnh tượng kia giống như công thành.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.