Nhưng đầy bụng chân ngôn không có cách nào phun ra, chỉ có thể cố nén.
Thật ra theo ý Quỳnh Nương, nàng cũng rất muốn có con. Kiếp trước tiếc nuối quá nhiều, nỗi ăn năn lớn nhất đó là hài nhi không thân thiết với mình.
Nếu có hài tử, Quỳnh Nương định không cần mời bà vú, tự tay mình nuôi dạy hài nhi, tuyệt đối không có sơ hở nữa.
Nhưng nghĩ vậy cũng vô dụng. Quỳnh Nương đột nhiên nghĩ đến chuyện đời trước vì sao Lang Vương phong lưu không có con nối dõi? Có khi đúng là có bệnh kín thật!
Nghĩ vậy, ánh mắt nàng nhìn Lang Vương trở nên quái dị, cũng càng thêm vô vọng với nhân duyên này.
Lang Vương không thích nhìn ánh mắt quỷ dị đó của nàng, hắn giơ tay đẩy Quỳnh nương sang một bên, duỗi tay túm một ít tóc dài của nàng: “Dám nhìn bổn vương như vậy nữa thì sẽ trừng trị nàng đấy!”
Rịt thuốc xong, cuối cùng hai người cũng dậy ăn sáng, Thúy Ngọc dẫn tiểu nha hoàn bưng chậu nước khăn nóng vào hầu hạ.
Còn Hỉ Thước dẫn mấy người hầu dùng gậy đập băng dưới mái hiên, tránh cho lát nữa giữa trưa băng rơi xuống đầu chủ tử.
Trong phòng ngoài phòng thật là náo nhiệt.
Quỳnh Nương rửa mặt xong rồi ngồi ở bàn thấp phòng ngoài ăn cơm với Vương gia.
Tuy phòng ngoài có bàn tròn lớn nhưng Lang Vương không thích dùng, thích ngồi đất với Quỳnh Nương hơn.
Dần dà Quỳnh Nương cũng bị Lang Vương làm cho rối loạn quy củ, cảm thấy ngồi xếp bằng ăn cơm đúng là thoải mái, bây giờ cứ có dịp là xuống đất ăn cơm.
Bởi vì lát nữa phải thỉnh mạch nên bữa sáng ăn rất thanh đạm, chỉ một nồi cháo trắng, ngoài ra còn thêm một đĩa thịt dê sủi cảo chiên khô vàng xốp giòn. Bữa sáng là Quỳnh Nương đích thân làm, thơm ngon mang theo hàm vị, ăn với cháo rất ngon.
Cơm nước xong nghỉ ngơi một lúc, lang trung tiến vào thỉnh mạch cho Lang Vương.
Lão lang trung đầu bạc, tuổi gần bảy mươi nhưng ánh mắt quắc thước, hai ngón tay đặt trên mạch của Lang Vương, lúc đầu mặt không có biểu tình, sau đó sắc mặt ngưng trọng, một lúc lâu sau không nói gì.
Quỳnh Nương ở bên cạnh nhìn mà căng thẳng, lên tiếng hỏi: “Lục tiên sinh, có gì không ổn sao?”
Lang trung không mở miệng, duỗi tay rút ra một cái ngân châm dài từ trong túi châm, hơ qua rượu trắng được đốt trong cái đĩa, sau đó đâm vào huyệt dưới đầu gối của Lang Vương.
Một lát sau rút ra, thấy ngân châm đã đen một vùng!
Ngay cả Quỳnh Nương cũng đã nhìn ra, huyệt đầu gối thông gan, đây… đây rõ ràng là dấu hiệu trúng độc! Nàng thất thanh kêu lên: “Tại sao lại như vậy?”
Lang trung thở dài: “Không ngờ lão hủ sinh thời còn nhìn thấy có người dùng độc này hại người, độc này tên Thiên Nhật Túy, chính là độc thất truyền của Đường Môn. Không giống với các loại độc nhanh khác, độc này coi trọng cái từ “chậm”. Mỗi ngày vào một ít, lặng yên không tiếng động, người sẽ chậm rãi hiện ra chứng suy giảm nhưng không rõ lắm, đợi đến lúc dầu hết đèn tắt thì cũng chỉ là lá lách với thận thành ra chứng bệnh, giống như bệnh nặng mà chết thôi! Dù chết cũng sẽ không có ai nghi ngờ là trúng độc.”
Lang Vương nhìn chằm chằm ngân châm, hỏi: “Độc này đi qua con đường nào mà xuống?”
Lục lang trung nói: “Thường là hạ độc qua thức ăn nước uống, bởi vì hàm lượng của độc này rất ít, chịu được khảo nghiệm của ngân châm thử độc, nhưng trọng năm rộng tháng dài, phải ăn uống mỗi ngày, tích lũy tháng ngày mới có hiệu. Nhưng hình như dạo này Vương gia dùng rất ít, độc này hạ lâu rồi nhưng tích lượng không đủ.”
Quỳnh Nương bên cạnh nghe thấy “hạ độc thức ăn nước uống uống”, lòng trầm xuống, từ khi nàng vào phủ, hai bữa mỗi ngày luôn là tự tay nàng làm. Lần này nếu thật sự là độc từ miệng vậy nàng cũng không thoát được can hệ.
Nàng còn chưa kịp nghĩ ra từ để giải thích, Lang Vương lại không hề nghĩ ngợi, nói với lang trung: “Ba tháng trước bổn vương thành hôn, Vương phi thích nấu nướng, luôn nấu ăn cho bổn vương, có lẽ là như vậy nên mới gián đoạn tiến trình của kẻ hạ độc.”
Tim Quỳnh Nương nóng lên, không ngờ Lang Vương không cần nghiệm chứng đã loại trừ nàng ra.
Lúc này lang trung lại cười: “Vương phi đúng là quý nhân vượng phu, không phải lão hủ ngạo mạn, nếu không phải ngài mời lão hủ đến, đổi lại là người khác có lẽ sẽ không phát hiện ra loại kỳ độc này, đến lúc đó thân thể tổn hao, dù sau đó có phát hiện thì cũng không điều dưỡng tốt được.”
Lúc này Quỳnh Nương không có lòng tiếp nhận lời khen, nàng bỗng nhiên nhớ tới một chuyện —— kiếp trước, vì cơm canh không ngon miệng, Lang Vương bạo ngược mà đánh chết đầu bếp…
Nếu là trước đây, tất nhiên nàng sẽ không nghi ngờ gì. Nhưng bây giờ nàng tự nhận là có vài phần hiểu biết với Lang Vương. Tuy người này ngang ngược kiêu ngạo, thuộc hạ cũng có chút ngang ngược kiêu ngạo nhưng cũng không phải người thô bạo, bây giờ lời đồn một miếng không thuận mà đánh chết đầu bếp rơi xuống người mà nàng đã gả cho, có cảm giác không thể tưởng tượng được.
Quỳnh Nương nghĩ đến một phiên bản khác của lời đồn, nghe nói đầu bếp đó là Hoàng Thượng âm thầm phái đi, diệt trừ phản tặc là Lang Vương rồi sau đó… có lẽ là kiếp trước, Lang Vương trùng hợp phát hiện ra cái gì nên mới làm vậy?
Nghĩ đến đây, Quỳnh Nương mở miệng nói: “Vương gia, phái người giám thị mấy đầu bếp trong phủ, nhìn xem có thể tìm ra manh mối gì không, nhưng mà từ hôm nay trở đi đừng động đến thức ăn những người khác trong phủ làm, việc ăn uống của chàng ta sẽ làm.”
Lục lang trung gật đầu: “May mà Vương gia trúng độc không sâu, không quá đáng ngại với thân thể, đợi lão hủ kê phương thuốc, châm liệu, là có thể bài trừ số độc còn lại.”
Quỳnh Nương vẫn không yên tâm, lại hỏi thêm một câu: “Vậy bây giờ độc này có gây trở ngại gì với thân thể không?”
Lục lang trung nói: “Độc này hao mòn căn nguyên của người, có lẽ sẽ gây trở ngại đến con nối dõi, nhưng một khi đã trừ tận gốc thì cũng không đáng ngại.”
Lời này vừa ra, mặt Lang Vương càng âm trầm. Nhưng lúc này Quỳnh Nương lại hoàn toàn không trêu chọc tâm trạng của hắn, liên tiếp hỏi công việc liên quan đến bài độc, cầm lấy giấy bút viết xuống.
Cuối cùng dựa theo yêu cầu của Lang Vương, lang trung xem mạch cho Quỳnh Nương, phát hiện trong cơ thể nàng cũng có một ít độc tố, nhưng bởi vì sau khi vào phủ phần lớn là ăn đồ ăn mình làm nên độc tố không nhiều lắm, chỉ cực kỳ ít.
Lang Vương ăn ngon quen rồi, đầu bếp trong phủ toàn là lão nhân quen dùng, có vài người thậm chí là từ thời lão Lang Vương đã làm việc trong phủ, nhưng cũng có mấy người là danh trù thuê sau khi vào kinh thành.
Nếu hỏi ai có hiềm nghi thật đúng là khó mà nói.
Bởi vì đã có kinh nghiệm ở Hạ Cung, đầu tiên Quỳnh Nương âm thầm kiểm tra gia vị trong phòng bếp, không thấy có gì mới bắt đầu đọc thông tin của người nấu cơm.
Vì thế Lang Vương mở một ám gian ở cách vách phòng bếp, lệnh cho người chuyên trách cả ngày luân phiên đọc thông tin của mấy người nấu cơm này.
Không quá mấy ngày đã nhìn ra manh mối.
Trong đó một đầu bếp lúc vào kinh được hoàng đế ban thưởng xuống, người này giỏi nướng thịt nhất, đây cũng là sở thích ăn thịt của Lang Vương.
Nhưng mỗi lần đầu bếp đó nướng thịt, cành liễu đỏ mà gã dùng lại không phải trong phủ chuẩn bị, mà là từ trong phòng gã lấy ra.
Vài lần sau, Thường Tiến dẫn người điều tra nhà ở của người nọ, phát hiện thùng gỗ ngâm cành liễu trong phòng gã. Sau khi mang thùng gỗ đó đi cho lang trung kiểm nghiệm, vô cùng xác thực không thể nghi ngờ, có chứa đựng dược tính Thiên Nhật Túy.
Hoá ra đầu bếp này vẫn chưa trực tiếp hạ độc trong đồ ăn, mà dùng cành liễu xuyên thịt tẩm độc, nướng cực nóng lên rồi thấm vào thịt.
Tiến hành như vậy, dĩ nhiên không thể nào nhận ra.
Nghe xong lời Thường Tiến, Lang Vương nói: “Thẩm vấn, xem là ai sai khiến!”
Thường Tiến thẩm vấn người đều có cách riêng của hắn, người thường không thể chịu được, đầu bếp kia đã sớm không chịu nổi, nhưng mắt lộ ra vẻ sợ hãi như không dám tiết lộ thân phận của đương sự, chỉ nói: “Cầu xin Vương gia, giết tiểu nhân đi, tiểu nhân cũng là bất đắc dĩ bị ép buộc, một nhà già trẻ của tiểu nhân đều ở trong tay người nọ.”
Thường Tiến tháo giá chân, nhìn đầu bếp máu đen đầy mặt, liếm răng hàm: “Ngươi cho rằng ngươi cứng rắn phản kháng, Vương gia sẽ buông tha một nhà già trẻ của ngươi? Chỉ là quân cờ mà thôi, ngươi chết rồi, người nhà ngươi cũng sẽ bị diệt khẩu xong việc, thật sự cho rằng có người để người nhà ngươi dưỡng lão sao?”
Tới cuối cùng, đầu bếp kia rốt cuộc cũng thú nhận, Lang Vương xuống tư đường ngầm trong phủ, nghe xong vẻ mặt âm trầm xoay ra.
Quỳnh Nương ngồi dưới đèn thấy Lang Vương tiến vào, nàng nhỏ giọng hỏi: “Hắn thú nhận rồi?”
Nhưng Lang Vương lại không nói gì, một mực trầm mặc.
Một lát sau, Thường Tiến tới xin chỉ thị của Lang Vương nên xử trí như thế nào, Lang Vương trầm ngâm một lúc rồi nói: “Loạn côn đánh chết!”
Quỳnh Nương ở bên cạnh nghe vậy lại quýnh lên, kéo tay Lang Vương nói: “Vương gia, như vậy không ổn…”
Thật ra Quỳnh Nương cũng nhìn ra, e rằng thân phận của người sai khiến sau lưng không thể nói, cho nên mặt Lang Vương mới âm trầm như vậy. Nhưng đầu bếp là người thuê, lại là ân thưởng của hoàng đế, không phải gia nô, sao có thể nói đánh chết là đánh chết?
Từ trước đến nay Lang Vương không quan tâm đến thanh danh của mình, dĩ nhiên là làm thế nào hả giận được thì cứ làm như vậy.
Nhưng Quỳnh Nương lại biết, nếu đầu bếp này thật sự chết ở vương phủ, lời của người ngoài sẽ làm Vương gia yêu ma hóa thành dáng vẻ gì.
Nghĩ vậy, nàng ôn tồn khuyên bảo: “Không cần quan tâm người sai khiến sau lưng là ai, Lang Vương phủ chúng ta có chứng cứ vô cùng xác thực, bắt cả người lẫn tang vật, hà tất phải vận dụng tư hình, làm bẩn thanh danh của mình? Nếu thẩm vấn ra, trong lòng mình hiểu rõ là được, chuyển giao người nọ cho Đại Lý Tự, chỉ nói người này hạ độc, xin Đại Lý Tự đại thẩm, còn người nọ có nói hay không đã có người khác nhọc lòng, không liên quan đến chuyện của Lang Vương phủ chúng ta.”
Theo hiểu biết của Quỳnh Nương, chưa biết chừng người sai khiến sau lưng là vạn tuế, tuy nghĩ vậy làm lưng người ta toát mồ hôi lạnh, nhưng nếu đã xảy ra thì phải bình tĩnh đối mặt.
Nhưng Quỳnh Nương lại cảm thấy, Lang Vương là trọng thần một quốc gia, sao có thể bị loại trừ một cách bỉ ổi như vậy? Thật sự không giống hoàng đế. Cũng có thể là Thái Tử, nhưng bất kể là quốc quân hay là trữ quân, không phải là thần tử có thể vọng ngôn.
Thật ra chuyển giao cho Đại Lý Tự cũng không hỏi ra cái gì, chắc chắn sẽ có người ra tay làm đầu bếp này chết đi trong im lặng, nhưng ít nhất Lang Vương sẽ không đeo ô danh bạo ngược đánh chết hạ nhân trên lưng.
Được Quỳnh Nương dịu dàng nhỏ nhẹ khuyên bảo, Lang Vương dần dần ngăn chặn hỏa khí, ngẫm nghĩ lại rồi phân phó Thường Tiến: “Làm theo lời Vương phi, chuyển giao người đến Đại Lý Tự.”
Người tới Đại Lý Tự, lúc đầu thẩm vấn còn tốt, nhưng ba ngày sau, người nọ sợ tội treo cổ trong phòng giam.
Hoàng đế nghe được án này mà tức giận, hạ chỉ tịch biên cả nhà đầu bếp kia. Đồng thời phái người điều tra quê quán, gia quyến, toàn bộ danh sách ghi chép của người ngoài Lang Vương phủ mời tới, phàm là có người lòng mang ý xấu thì sẽ lấy đầu bếp này làm ví dụ, trảm cả nhà tịch biên hết cửa, tru di cửu tộc.
Đây là xử trí trách phạt cho người làm hại hoàng tộc. Dĩ nhiên lại có ngự sử thỉnh tấu, hỏi có phải thánh thượng cân nhắc mức hình phạt quá nặng hay không.
Lần này Gia Khang Đế không hề minh quân phong phạm nữa, trực tiếp ném tấu chương lên mặt ngự sử đó, chất vấn hắn mặc kệ đại sự quốc gia, vì sao lại bao che cho tội phạm tàn hại rường cột, người hạ độc kia là hắn phái đi sao?
Chụp mũ thế này ai cũng không chịu nổi, không ai dám nói gì nữa.
Nhưng xảy ra chuyện này, văn võ trong triều rốt cuộc cũng nhìn ra một chút manh mối.
Lang Vương này đúng là được thánh tâm, chẳng trách có thể cầm giữ thuế muối kênh đào mười năm, đây là thánh quyến tại thân, một sớm sủng thần!
—