Trọng Sinh Trở Về Vị Trí Cũ

Chương 52




Sao Quỳnh Nương lại không cảm nhận được ánh mắt làm càn của hắn chứ? Nhưng nàng chỉ nửa cúi đầu, làm như không phát hiện.

Thật ra từ hấp nóng này cũng là nàng mới nghĩ ra. Sao vạn tuế lại nghe thấy?

Đổ than vào nồi hấp đồng, đổ nước cách một tầng để ngăn khói.

Lúc đặt lên bàn, mặt đồng bị bỏng. Quỳnh Nương thuần thục đổ một chén bột nhỏ được hoà lên mặt đồng, trải ra, cho đậu phụ nấm ăn đã trộn lên, bọc phần vỏ bột lại, dao trúc trong tay nhẹ nhàng động vài cái là thành từng phần bụng cá phồng lên.

Đương nhiên nếu trước đó nàng chỉ dặn dò thái giám kia làm, chắc chỉ có thể bọc bụng sủi cảo. Còn bây giờ nàng làm, có thể làm đa dạng hơn, bụng cá phồng lên, bên ngoài tưới trứng và rắc hành thái, trong vàng kim điểm xuyết chút xanh nhạt, trông rất đẹp mắt.

Tưới nước sốt lên, bưng đến trước mặt Thái Hậu và vạn tuế.

Từ sau lần Thái Hậu phát bệnh, bà chợt không muốn ăn gì, thêm nữa ăn chay, cả người càng không có sức. Lúc này chính mắt nhìn thấy Quỳnh Nương nướng mỹ thực, bên tai là tiếng nướng xèo xèo, quanh mũi là mùi thơm của hành của trứng, bà bỗng nhiên thèm ăn chảy nước miếng.

Chẳng qua bà nhìn trứng gà, lại chần chờ hỏi: “Này… Có phạm vào sát giới không?”

Quỳnh Nương cúi đầu: “Nô gia dùng gà mái nuôi trong nhà, bởi vì không có gà trống, vẫn chưa dẫm trứng, trứng này không nở, xin Thái Hậu yên tâm ăn, có điều vừa mới ra nồi, vẫn còn hơi nóng, xin Thái Hậu cẩn thận.”

Thái Hậu nghe xong gật đầu, dùng đũa gắp một miếng da vàng kim hơi cháy lên cắn một miếng, chỉ cảm thấy bên ngoài cháy bên trong mềm, hơi nóng, gắp phần nhân không biết là cho đồ tươi ngon gì đó lên, bà lại vui sướng khó tả.

Mà lâu rồi hoàng đế cũng chưa được ăn mỹ thực nóng hổi mới ra nồi như vậy. Thân là đế vương, nhọc lòng lao động, nhưng ai biết, ông lại chẳng được ăn một miếng đồ nóng.

Dẫu sao người hầu hạ trong cung đều là người giỏi kế tục kinh nghiệm nhiều thế hệ. Đương nhiên hiểu lí do không thể để các chủ tử ăn đồ nóng —— các kim chi ngọc diệp, nếu môi lưỡi bị bỏng, vậy chẳng phải là tội nặng rơi đầu sao?

Hơn nữa Ngự Thiện Phòng phải nghiệm độc, lại phải qua lầu các hành lang dài mới bưng vào tới các cung, muốn nóng bỏng cũng không có khả năng!

Vạn tuế gia ăn mà vui sướng, cũng xót xa trong lòng: Bình thường trẫm ăn cái gì linh tinh vậy? Sao không hâm nóng đồ ăn cho trẫm?

Mà bên kia, Quỳnh Nương dùng nồi hấp đồng đặc chế, lại thành thạo đun nóng canh và đồ ăn đã nghiệm độc xong, trình lên bàn trước mặt ba người.

Vốn dĩ Thái Hậu muốn nói chuyện với hoàng đế và Lang Vương một lúc rồi mới ăn.

Nhưng bây giờ trên bàn cực kỳ an tĩnh, có điều không phải là chú ý không nói chuyện lúc ăn cơm và lúc ngủ, mà là những món ăn này quá ngon.

Nhưng rốt cuộc ăn thế nào là ngon, Thái Hậu cảm thấy củ cải kia trong giòn mang ngọt, đậu que phơi khô rồi hầm nấu đầy mùi thơm của dầu khai vị, nhân bụng cá không biết bỏ thêm cái gì, càng ăn càng thích ăn… Đây đều là đồ ăn của nhà bình dân mà thôi, nhưng lại là hương vị mà bà vào cung mười mấy năm chưa từng ăn qua.

Mà Lang Vương quen ăn sơn hào hải vị cũng ăn được không ít, nhưng lại mắng thầm: Tiểu nương xảo trá, hiểu người hoàng gia bất đắc dĩ, lấy mấy đồ ăn bày đầy đường ra ứng phó với vạn kim, hầm nóng cái gì? Rõ ràng là bánh rán trứng hành trên đường!

Lâu rồi Thái Hậu chưa ăn được nhiều như vậy, bafnhận nước ấm súc miệng, miệng sạch rồi, bà cười mỉm: “Đây quả thực là mỹ vị, nhưng vì sao bên trong lại có mùi thuốc nhàn nhạt?”

Quỳnh Nương cúi đầu nói: “Bởi vì làm tiệc cho Thái hậu, nghĩ trên núi rét lạnh, Thái Hậu sống lâu trên núi, e rằng thân có hàn khí, ăn mòn tâm mạch, lâu thì bất lợi cho việc lưu thông mạch máu. Bởi vậy bỏ thêm dược liệu đuổi hàn khí, thông khí huyết, bình tâm mạch, cùng nguyên liệu nấu ăn rau dưa hỗ trợ lẫn nhau… Hình như vài ngày trước thân thể Thái Hậu không khoẻ, những món ăn này cũng thích hợp để điều trị thân thể.”

Hoàng đế thấy mẫu hậu ăn xong bữa cơm này, quả nhiên sắc mặt đỏ ửng, khí sắc cực tốt, long tâm vui mừng, lại nhìn tiểu trù nương.

Lần trước ông có gặp qua Quỳnh Nương ở phủ trạch của Lang Vương, nhưng bởi vì Quỳnh Nương quỳ xuống dưới hành lang góp lời cách một đám người, nên căn bản hoàng đế không thấy rõ mặt nàng, càng sẽ không phí tâm đi nhớ trù nương này là ai họ tên gì.

Lần này đến gần, ông nhìn lại, hai mắt sáng ngời, nữ tử văn nhã như vậy, sao có thể chỉ là một trù nương chứ, chẳng trách huệ chất lan tâm, nấu ra mỹ thực thế này!

Thái Hậu thấy hoàng đế nhìn đến chuyên chú, cười nói: “Nghe nói vị này là nữ chưởng quầy của Tố Tâm Trai dưới Hoàng Sơn, hoàng đế có từng ăn qua đồ chay của nàng chưa?”

Nghe Thái Hậu nói vậy, hoàng đế bừng tỉnh, danh hào này… Không phải là dưỡng nữ Liễu gia nuôi mười lăm rồi trả về sao?

Nhân phẩm xuất chúng thế này, có nữ nhi như vậy khiến người ta nhìn mà vui mừng, làm khó Liễu khanh bỏ được, nhẫn tâm đưa nữ nhi như vậy đi!

Thái Hậu cũng nghĩ giống hoàng đế. Một cô nương tốt, nếu bởi vì xuất thân thương nhân mà trễ chuyện chung thân, gả cho nam tử bình thường, vậy sẽ khiến người ta thổn thức không đành lòng.

Khí chất trầm tĩnh hiền thục của nàng cũng rất giống cháu ngoại Tình Nhu năm đó bà nuôi bên người!

Nghĩ đến đây, bà nhàn nhạt liếc hoàng đế một cái, suy nghĩ một chút, cười nói với Quỳnh Nương: “Tiếc nuối bình sinh của ai gia là sinh toàn nhi tử, không có nữ nhi tri kỷ, nhưng không ngờ ẩn cư ở miếu am sẽ gặp được một hài tử vừa ý, Quỳnh Nương Thôi gia, ngươi có nguyện để ai gia nhận làm nữ nhi, làm tròn tâm ý chưa hết của ai gia không?”

Thật ra Quỳnh Nương nghĩ Thái Hậu hoàng đế ăn ngon sẽ thưởng ít vàng bạc, có thể nói là không ngờ Thái Hậu sẽ nói vậy, nàng vô cùng sửng sốt.

Đúng lúc này, có người đáp lời thay Quỳnh Nương: “Chuyện này không thể!”

Thái Hậu nhìn qua theo tiếng nói, hoá ra là Sở Tà, hắn nhíu mày rậm, vẻ mặt không tình nguyện.

Thái Hậu buồn cười nói: “Ai gia nhận nghĩa nữ, ngươi kêu cái gì, có phải nhận ngươi đâu!”

Lang Vương xị mặt, rũ mắt nói: “Một nữ tử môn hộ, toàn thân sặc mùi tiền, có đức hạnh gì mà trở thành nghĩa nữ của Thái Hậu chứ? Nếu muốn nhận, phải đoan chính như quý nữ hầu môn mới được làm bạn bên cạnh Thái Hậu.”

Quỳnh Nương mỉm cười, nhìn Lang Vương quở trách hơi tiền đầy người nàng, như không phải người không biết thơm thối, ôm nàng gặm hút không dứt hôm kia.

Tức giận tuôn trào, mặc kệ Lang Vương đang quở trách nàng còn có cái gì không chu toàn, nàng ung dung quỳ lễ khấu tạ Thái Hậu: “Nhận yêu thương của Thái Hậu, dân nữ kinh sợ, nếu Thái Hậu không chê, nguyện làm nữ nhi Thái Hậu, thường xuyên lên núi, bồi Thái Hậu, nấu đồ Thái Hậu thích ăn.”

Thái Hậu rất vui vẻ, được ma ma nâng lên, đi đến bên cạnh Quỳnh Nương, đỡ nàng lên, nhìn từ trên xuống dưới: “Đúng là Bồ Tát chiếu cố, ai gia lúc tuổi già lại có được một nữ nhi ngoan ngoãn, Hoàng Thượng, đây cũng là nghĩa muội của con, ban chỉ phong thưởng đi, không thể để người khác xem thường xuất thân của con bé.”

Lúc nói lời này, Thái Hậu còn cố ý liếc Lang Vương một cái: “Vong Sơn, sau này Quỳnh Nương là tiểu di nương của ngươi, ngươi là vãn bối, không thể mở miệng vô lễ như vừa rồi đâu!”

Hoàng đế cũng cười gật đầu, thầm nghĩ: Còn không phải đạo lí này sao, tuy theo tình lý phải xưng là tiểu cô cô, nhưng dẫu sao thân phận long tử của Vong Sơn chưa tiết lộ, cho nên không thể nhận.

Nếu không, lúc này cả nhà đoàn tụ, danh chính ngôn thuận, hẳn là tốt đẹp biết bao? Đáng tiếc Tình Nhu qua đời sớm, lại không thể ở đây, đoàn tụ một nhà với phụ tử bọn họ, vui vẻ hoà thuận.

Lúc này Lang Vương tức giận đến nỗi tay chân lạnh lẽo, chỉ là bánh rán hành mà thôi, sao ai cũng ăn rồi nói nhảm vậy? Thái Hậu ăn chay mất hồn rồi à? Sao lại “cất nhắc” tiểu nương tử sắp đến miệng hắn thành di nương?

Chẳng lẽ sau này trước khi hắn hôn nàng còn phải hỏi di nương có rảnh rỗi không, để cháu ngoại trai hôn một cái sao?

Xưa nay Quỳnh Nương rất hiểu ánh mắt, thấy Thái Hậu ăn ngon lành, chắc là muốn nói chuyện với hoàng đế và cháu ngoại trai, nàng bái tạ ơn lần nữa rồi lui ra.

Bên ngoài có cung nhân được tin, biết vị trù nương này nhận được thánh tâm, thân phận biến đổi trở thành nghĩa nữ của Thái Hậu, bèn chu toàn lễ nghĩa hầu hạ.

Cười nịnh nọt chúc mừng một phen rồi thu xếp nhuyễn kiệu, nâng tân tấn công chúa dọc theo núi đi xuống.

Về tới tiệm chay, thái giám chúc mừng phu phụ Thôi thị, báo chuyện tốt hôm nay cho phu thê hai người.

Thôi Trung cả kinh không nói nên lời, còn Lưu thị vừa vui vừa buồn, cảm thấy bây giờ thân phận địa vị của nữ nhi kẹt nửa vời ở nơi đó, nên tìm phu quân thế nào mới xứng đôi đây!

Chẳng qua trái lại Quỳnh Nương không lo nghĩ nhiều như phu thê hai người.

Nghĩa nữ cũng chỉ là các quý nhân hứng thú nhất thời rồi thân cận thôi, nàng cũng không thể bởi vậy mà thật sự coi mình là công chúa.

Dù được hoàng đế phong thưởng, nàng cũng nên sống những ngày tháng của mình theo lẽ thường, nên mở cửa hàng thì mở cửa hàng, nên xắt rau thì xắt rau. Mỗi ngày mặt trời lên mặt trời lặn cứ theo lẽ thường mà thôi.

Cũng không biết có phải cháu ngoại trai nóng hổi mới ra lò của nàng hờn dỗi hay không, từ hôm đó về sau không tới tìm nàng nữa.

Làm hại từ ái tràn ngập của người làm di nương là nàng không có chỗ dùng.

Quỳnh Nương nhớ đến gương mặt âm trầm của hắn khi nói người nàng sặc mùi tiền. Lúc thân thiết chiếm tiện nghi thì nuông chiều; trước mặt người khác thì trách nàng không để cho nàng một chút mặt mũi nào!

Tay không cảm thấy đang dùng sức, băm thớt ra tiếng.

Đúng lúc này, Tố Tâm Trai lại có một khách không mời mà đến, không biết vì sao Liễu gia Nghiêu thị lại đột nhiên đến chơi.

Có điều khác với lần trước băng sương đầy mặt, lần này trên mặt Nghiêu thị treo ý cười dịu dàng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.