Trọng Sinh Trở Về Vị Trí Cũ

Chương 205




Tuy Lang Vương phóng hỏa thiêu Phật Vân sơn nhưng ngự sử cả triều không một ai tham tấu.

Dẫu sao bọn họ đều biết tin Quỳnh Nương bị dư nghiệt của Nhị hoàng tử bắt cóc. Nếu nói Sở Tà là sinh mệnh của hoàng đế, vậy vị Lang Vương phi xuất thân không cao lại một bước lên mây này là sinh mệnh không thể chạm vào của Lang Vương.

Ung Dương công chúa bị kẻ gian lợi dụng bị hoàng đế hạ lệnh cưỡng chế không cho ra khỏi cửa, nàng ấy vô cùng áy náy, khóc sướt mướt viết một phong thư thật dày nhờ người mang đến cho Quỳnh Nương nói một tiếng xin lỗi.

Thật ra Quỳnh Nương cảm thấy phúc họa này là khối u ác tính đã chảy mủ, chảy sớm lành sớm, cũng không cần oán trách người khác.

Bởi vì bị thương thêm nữa đang mang thai nên nàng ở trong phủ tĩnh dưỡng không thể xuống giường.

Lúc này là lúc thể hiện nhi nữ hiếu kính. Hi Hoà, còn có Nhược Hoa tận mắt nhìn thấy mẫu thân sắc mặt tái nhợt được bế về.

Nhược Hoa là tiểu nữ oa oa, không rụt rè gì, chỉ sợ tới mức oa oa khóc lớn. Hi Hoà tuy là anh hùng nhỏ gan lớn nhưng cũng đột nhiên sợ hãi mình suýt đã mất mẫu thân.

Đêm hôm đó, Lang Vương tự mình thay thuốc trị thương và băng gạc cho Quỳnh Nương, đang muốn ôm nàng ngủ, hai đứa nhỏ lại ôm chăn nhỏ của mình, lén trốn bà vú đi chân trần nhảy cửa sổ chạy đến phòng ngủ của Lang Vương, khóc la muốn ngủ với Quỳnh Nương.

May mà lúc trước đặt giường vương phủ kinh thành đủ lớn, có hai người lớn và hai đứa nhỏ cũng vẫn ngủ được.

Mỗi bên Quỳnh Nương một đứa, hai cánh tay bị ôm chặt lấy không buông. Cuối cùng đợi chúng ngủ rồi, Lang Vương mới chuyển hai đứa qua giường, sau đó ôm Quỳnh nương vào lòng mình không buông.

Nói thật, Quỳnh Nương vốn tưởng rằng mình trải qua một khắc kinh tâm động phách như vậy, hẳn là uể oải ngất lịm, bóng đè không ngừng.

Nhưng làm mẫu thân thì sẽ trở nên mạnh mẽ, làm di mẫu thì càng phải kiên cường. Màn đêm thật sâu, nàng chỉ cảm thấy trên giường mình có ba đứa trẻ.

Nàng dở khóc dở cười, chỉ có thể dùng cánh tay không bị thương của mình nhẹ nhàng vuốt ve tấm lưng to rộng kia: “Đừng khóc, không phải ta rất tốt sao?”

Lang Vương vẫn chôn mặt trước bộ ngực mềm mại của Quỳnh Nương, rầu rĩ nói: “Đừng để ý đến ta, nàng cứ ngủ đi.”

Quỳnh Nương thầm nghĩ: Trước ngực ướt như suối, ngủ thế nào được?

Nàng tiếp tục trấn an hắn: “Chúng ta dây dưa nhiều kiếp, sao có thể xa cách chứ, không phải nói là muốn bạch đầu giai lão, bên nhau cả đời sao?”

Lúc này Lang Vương mới ngẩng đầu, hôn lên môi anh đào của nàng thật sâu. Quỳnh Nương rúc trong lồng ngực to rộng của hắn, bên tai là tiếng ngủ say hết đợt này đến đợt khác của hai đứa nhỏ, nghe tim hắn đập, tiến vào mộng đẹp, đêm nay không mơ, ngủ rất say.

Đến tận mấy đêm sau, hai đứa nhỏ vẫn làm loạn muốn ngủ với mẫu thân.

Lang Vương cảm thấy đôi song bào thai này cũng đủ rồi, ban đêm luôn phải đi tiểu vài lần, có một lần Nhược Hoa đái dầm, nước tiểu tràn đến dưới thân Quỳnh Nương.

Cho nên lúc hai tiểu oa nhi lại ôm chăn đến muốn ôm mẫu thân ngủ, bị cha của chúng đuổi ra ngoài không lưu tình chút nào.

Cách Sở Tà để bọn trẻ nghe lời đúng là ngắn gọn trực tiếp, hắn nói với Hi Hoà, nếu lại dẫn muội muội đến quậy nữa, làm bảo bảo trong bụng mẫu thân ngủ không ngon là sẽ hầm dê quý của nó thành một nồi canh thịt dê.

Tuy Hi Hoà tính trẻ con, sẽ không nghe lời, nhưng từ trước đến nay biết phụ thân nói là làm, nói hầm thành canh dê, tuyệt đối sẽ không làm thịt dê giã tỏi.

Vì vật cưỡi âu yếm, lập tức bĩu môi, thành thật kéo muội muội về phòng của mình ngủ.

Quỳnh Nương trách Sở Tà đối với hai đứa nhỏ quá khắc nghiệt.

Nhưng Sở Tà lại nhẹ nhàng vỗ về bụng nàng: “Sinh thai này xong không sinh nữa.”

Lời này khác lời heo cái của hắn lúc trước một trời một vực.

Nhưng Quỳnh Nương hiểu ý hắn, sinh sản quá mức hung hiểm, nếu muốn sinh con mà mạo hiểm mất đi nàng, vậy thà rằng hắn không cần.

Bây giờ Lang Vương phủ mê tín thật sự, nói chuyện làm gì cũng phải kiêng kị, tuyệt đối không được nói từ “lưu, lạc” không tốt với thai nhi. Ngay cả “Lạc Nguyệt Các”, “Lưu Khê Hiên” Tam hoàng tư hao hết trí óc nghĩ ra cũng biến thành “Bảo Nguyệt Các”, “Bảo Khê Hiên”.

Chuyện phong thuỷ của Lang Vương phủ trở thành trò cười trong kinh thành.

Chẳng qua Đại hoàng tử không có lòng xem trò cười của Lang Vương. Mấy ngày nay hắn luôn đi theo ngoại tổ phụ, lúc nào cũng nghe ngoại tổ phụ dạy bảo.

Hôm nay hai người rảnh rỗi ngồi trong thư phòng. Ngụy Thân vừa xếp bàn cờ vừa nói: “Khoảng thời gian trước giấu tài rất tốt, làm Nhị hoàng tử thỏa thuê đắc ý đối phó với Lang Vương. Bây giờ Nhị hoàng tử vong thế, đó là kết quả tốt nhất.”

Lúc này xung quanh không có ai, Lưu Hi không cần giả bộ, nói: “Bổn vương lại chẳng thấy tốt ở đâu cả. Tính ra Lang Vương cũng là nhi tử của phụ hoàng, tuy nhi tử này không ở miếu tông, nhưng lại có tiền có binh! Nói câu không dễ nghe, nếu tương lai phụ hoàng không truyền vị cho hắn, hắn sẽ hưng binh tạo phản, hắn có năng lực nắm chặt giang sơn vạn dặm này trong lòng bàn tay, hơn nữa sủng ái của phụ hoàng với hắn nhiều hơn ta và nhị đệ, bây giờ vị nhị đệ kia của bổn vương đi làm bạn với mẫu thân hắn rồi, còn bổn vương cũng bị phế, những người còn lại, có mấy ai có thể đứng vững? Theo bổn vương thấy, sau này người kế thừa ngôi vị tất nhiên là Lang Vương… xưa nay bổn vương không hoà hợp với hắn, chỉ sợ đến lúc đó, hắn cũng sẽ chẳng quan tâm huynh đệ tình trường gì đó với bổn vương!”

Ngụy Thân buông cần thảnh thơi nói: “Đại hoàng tử yên tâm, tựa như lời cháu, trừ phi hắn khởi binh tạo phản, nếu không cái vị trí kia trên đại điện vĩnh viễn vũng không đến lượt hắn. Lang Vương là con tư sinh, danh bất chính tắc ngôn không thuận. Hắn có thánh sủng, hiển nhiên sẽ chẳng ai đối nghịch với hắn, nhưng tất cả mọi người đều đọc sách thánh hiền mới làm quan, tổ tông pháp điển ở đó, tông miếu Lưu thị chưa đổ, nếu thánh thượng thật sự bị điên lập hắn làm Thái Tử, tất nhiên các quan sẽ công kích tập thể.”

Nói đến đây, ông nói tiếp: “Đại hoàng tử, cháu quá nóng vội, đã quên tính Sở Tà rồi. Đó là con lừa cứng cổ đầu nắm không đi, đánh lui về sau. Cháu thấy hắn có lòng làm đế sao? Theo lão hủ thấy, bây giờ hắn như dân thường vậy, lão bà hài tử sống bình thường thôi.”

Lưu Hi nghe vậy ánh mắt sáng lên, lại nghi ngờ hòi: “Vậy vì sao ngoại tổ phụ lại khuyên bổn vương dốc hết sức để Sở Tà nhận tổ quy tông trước mặt hoàng đế?”

Ngụy Thân chậm rãi nói: “Chuyện này rất cần thiết, nếu không cứ che đậy như vậy ai cũng không nói, như mặt sông đóng băng, ám lưu bất động, chẳng biết sẽ có biến số gì, vậy không bằng nói ra nhân lúc còn sớm, cũng giúp bệ hạ có lòng lập trữ! Ngày mai cháu tấu thỉnh lập Lang Vương làm Thái Tử, như vậy sẽ lấy được niềm vui của thánh thượng và thiện ý của Lang Vương, còn quần thần sẽ phản đối để thánh thượng hết suy nghĩ đó đi, chúng ta lại chậm rãi làm việc chu đáo chặt chẽ, hiển nhiên điện hạ sẽ được lập làm Thái Tử.”

Hai người bàn bạc kỹ càng ngày mai ứng đối trên triều đình một lúc lâu, sau đó Lưu Hi mới đứng dậy về phủ.

Hôm sau lâm triều, đúng là bàn bạc về việc hiến tế tông miếu khi bắt đầu vào mùa đông. Đây cũng là lúc hoàng thất Lưu gia viết tên con vào trong gia phả, con nối dõi của hoàng gia vừa tròn một tuổi là có thể đưa vào gia phả.

Cho nên hôm nay là triều đình nhỏ, đứng ở nơi này đều là lễ quan, vài vị quan to trong triều và tông thân Lưu thị.

Lưu Hi nắm chuẩn thời cơ, đột nhiên bước ra khỏi hàng, nói với thánh thượng: “Bệ hạ, dạo gần đây nhi thần thường hay nghe thấy người dân nghị luận về Lang Vương, truyền hắn là người trong hoàng thất. Chuyện riêng của hoàng gia ta không thích hợp để nói trên triều đình. Nhưng Lang Vương kỳ tài ngút trời, tuổi nhỏ tòng quân, mà công tất khắc, chiến tất thắng, diệt nạn trộm cướp Giang Đông dễ như trở bàn tay, kiêm cần chính yêu dân, thiện vì chính sự, sau nạn trộm cướp thiên tai, chỉ ba năm Giang Đông đã an cư lạc nghiệp, không nhặt của rơi trên đường. Trời cho Đại Nguyên kỳ tài, nếu được làm nghĩa tử của vạn tuế, đó là may mắn của thiên hạ, may mắn của người dân. Vì Đại Nguyên, thánh thượng không nên bám vào một khuôn mẫu, nhận tông miếu này, xếp vào gia phả Lưu gia của ta.”

Lưu Hi nói xong lời này, triều đình im lặng lập tức tựa đàn ong vỡ tổ, ầm ầm nổ vang.

Mới đầu thánh thượng nghe hắn nhắc đến lời đồn trên phố, như chuyện riêng nhà mình đều bị cả Đại Nguyên triều biết, trong lòng không vui. Nhưng cuối cùng nghe hắn nói nhận Lang Vương vào hoàng thất, lại không đề cập đến chuyện tư sinh, chỉ tính là nghĩa tử, đúng là rất hợp ý mình, mặt ông lại treo nụ cười.

Chỉ là nụ cười của thánh thượng còn chưa tan, một ngự sử đã bước ra khỏi hàng thượng tấu: “Thánh thượng, thần cho rằng lời An Nghiệp Vương nói còn chỗ chưa ổn thỏa. Người dân nghị luận chuyện nhà thánh thượng là bất kính, phải phạt. Còn Lang Vương là hậu nhân Sở gia, không có khả năng vào gia phả hoàng thất.”

Rất nhiều thần tử hoàng tộc cũng bước ra khỏi hàng thượng tấu, ý cũng giống vậy, đều không đồng ý để Lang Vương vào gia phả Lưu thị.

Chuyện Sở Tà là con riêng của hoàng đế đã lan truyền rất ồn ào, nếu hoàng đế lại đưa Sở Tà về gia phả hoàng thất tông thân, quả thực là để Sở Tà thẳng tới Thiên Đình, cách ngày soán quyền đoạt vị tương lai còn xa lắm không?

Chuyện này danh bất chính, ngôn không thuận, thần tử ngay thẳng đều không đồng ý.

Thánh thượng thấy nhiều trọng thần phản đối như vậy, sắc mặt trầm xuống.

Lưu Hi nhóm lửa lên rồi lui sang một bên, cùng Ngụy Thân sống chết mặc bây, nhìn quần thần cảm xúc trào dâng, cùng phản đối.

Lang Vương nghe Lưu Hi nói vậy, vô cùng tức giận.

Theo hắn thấy, thân thế của mình là bí ẩn hận không thể chôn xuống mồ, nhưng vì để lấy lòng mà Lưu Hi lại bóc trần chuyện của mình trước mặt người khác, chẳng phải là làm nhục phụ thân Sở Quy Nông của hắn sao?

Tuy Lang Vương không có dã tâm xưng đế gì, nhưng mặt mũi lớn hơn trời.

Nếu Đại hoàng tử muốn làm nhi thần hiếu tử hiểu lòng người như thế, vậy cũng đừng trách hắn không khách khí, bóc gốc gác nhà ngoại của hắn.

Đợi lão thần tử nói nước miếng bay tứ tung xong, Lang Vương cũng bước ra khỏi hàng thượng tấu: “Thánh thượng, bá tánh ngu muội ngoan cố, chỉ có thể nghe theo không thể biết lí do. Đại sự triều đình há có thể để phố phường đồn đãi. Thần niên thiếu từ mẫu tạ thế, phụ không cưới mà độc dưỡng, lớn lên được lập làm Lang Vương. Ân sinh dưỡng của phụ mẫu nặng như Thái Sơn. Thần chưa kịp phụng dưỡng phụ mẫu, vô cùng tiếc nuối, há có thể để danh dự của phụ mẫu bị huỷ hoại bởi miệng tiểu nhân. Mong bệ hạ thánh minh, hơn nữa… bây giờ biên quan đột nhiên bất ổn, chư vị đều là trọng thần trong triều, sao có thể lãng phí thời gian trên cái đề nghị không đầu không đuôi này của Đại hoàng tử chứ?”

Lúc này có người hỏi: “Ngoài trò hề định hôn không thành mấy ngày trước ra thì không phải biên quan luôn thái bình sao?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.