Trọng Sinh Trở Về Vị Trí Cũ

Chương 13




Lưu thị thấy đương gia ngày thường hay giữ yên lặng đột nhiên tức giận, bà bị doạ giật mình: “Bên ngoài làm sao?”

Thôi Trung cau mày nói: “Không biết là ôn sinh nào, nói Quỳnh Nương nhà chúng ta bị người bắt đi mất trong sạch… Như vậy làm sao Quỳnh Nương có thể gả đi được nữa? Chi bằng rời trấn nhân lúc còn sớm, bọn hắn không có cớ để nói!”

Lưu thị vừa nghe vậy lập tức nổi giận, hỏi Thôi Trung người bên ngoài nói thế nào, nhưng lão bất tử vẫn khăng khăng cố chấp dán rắm cửa, không phát ra nửa tiếng rắm, chỉ xoạch xoạch thêm một nồi lá cây thuốc lá.

Tính bà nóng nảy, lại là kiểu gà mái bảo vệ con, lập tức kéo lê giày vải khoác quần áo chạy ra khỏi sân.

Trấn Phù Dung nhỏ, mỗi khi mặt trời lặn, các hàng xóm láng giềng đều ra ngoài hóng mát nói chuyện phiếm. Lưu thị đi dọc theo đê tới tán cây hoè trong trấn.

Bà không bước lên thềm đê, chỉ đứng ở dưới bãi cát nghe những người ngồi trên tán gẫu.

Bà nghe thấy thê tử của Trương gia bán thịt cười nói: “Bình Nhi kia của nhà hắn vốn không thành thật, cả ngày câu mi họa mắt trêu chọc Vượng Nhi nhà ta, không ngờ đứa mới đổi về càng là hồ ly tinh, vứt mị nhãn cho kẻ có tiền ngay trên đường cái, cứ thế chọc tâm nam nhân ngứa lên, túm nàng ta lên xe ngựa…”

Lời nói còn chưa rơi xuống đã có người đón nhặt lên hỏi: “Túm lên thế nào?”

Mụ vợ bán thịt kia tức khắc phát ra tiếng cười chói tai: “Còn có thể thế nào nữa, nam nữ cùng một chỗ, tiểu nương kia tự cởi cạp váy để thuận tiện cho đại gia chứ gì! Nghe nói lúc xuống xe ngựa hai chân khập khiễng, không biết đã mây mưa bao nhiêu lần nữa…”

Không chờ phụ nhân Trương gia nói tận hứng, Lưu thị đã chạy như bay lên từ bậc thang, trừng hai mắt sáng quắc nhìn phụ nhân kia đang cười há miệng.

Phụ nhân đó mới nghe mọi người kể, không lường trước được Lưu thị như quỷ lộ đầu từ đê, tiếp theo lao thẳng về phía bà ta như sói mẹ.

Trương gia đang nói xấu cô nương nhà khác, hãy còn sững sờ vì bị bắt tại trận thì đã bị Lưu thị đè ngã xuống đất.

“Đồ miệng lưỡi thối nát! Làm như ngươi ở trên xe ngựa vậy! Dám huỷ hoại sự trong trắng của cô nương nhà ta, ta để cho người ta nhìn thấy bao nhiêu dã nam nhân giấu dưới váy ngươi nhé?”

Đừng thấy bình thường lúc mời chào thực khách Lưu thị cười hiền lành, lúc trẻ chưa gả đi lại là đồ đanh đá có tiếng ở nhà nương. Bây giờ lửa bốc lên đầu, khí lực hai cánh tay cũng hết sức lớn, thành thạo kéo váy mụ vợ kia xuống.

Đang là mùa hè, mặc ít nên vừa kéo là lộ ra, mụ vợ đó cả kinh đến nỗi hai tay một trước một sau, vừa che lại vừa co người hét chói tai.

Bình thường láng giềng bốn phía vội vã nuôi gia đình sống qua ngày, không được thanh nhàn, trước mắt có màn kịch không cần sân khấu, hiển nhiên ai cũng trợn tròn mắt xem náo nhiệt, nhìn đồ sấy khô cao tuổi ngày thường không ló mặt ra ngoài của lão Trương gia.

Cảm thấy không đủ náo nhiệt, có người vội vàng đến trước cửa nhà Trương đồ tể thông báo. Lúc Trương đồ tể và nhi tử Trương Vượng đuổi đến, mụ vợ nhà mình đã quẫn bách đến mức nhảy vào sông, đầu bù tóc rối mặt đỏ lên cách một làn nước mắng Lưu thị, còn váy áo của bà ta đang trôi nổi trên sông.

Trương đồ tể cao lớn vạm vỡ mang theo một làn gió xông tới, lại thấy tức phụ đang ngâm mình trong nước, lập tức hét lên, muốn đến kéo tóc Lưu thị.

Nhưng đúng lúc này, Thôi Trung biết tin mang theo nữ nhi Quỳnh Nương vội vã chạy đến. Thấy Lưu thị sắp chịu thiệt, Thôi Trung cũng hét lớn một tiếng vọt đến chống lại Trương đồ tể. Trương Vượng cũng xông lên giúp đỡ cha hắn.

Sau đó trở thành cuộc hỗn chiến của hai nhà, dưới cây hoè lớn, giày bay người lớn tiếng, ồn ào cả một vùng.

Sống hai đời, trước nay Quỳnh Nương chưa từng nhìn thấy hỗn chiến của phụ nhân đanh đá phường chợ búa mà náo nhiệt hiếm thấy như vậy, nhất thời không xoay sở kịp.

Mà khi thấy Thôi Truyền Bảo cũng đỡ gậy khập khiễng bước từ trong nhà ra muốn gia nhập cuộc chiến, nàng cảm thấy mình thân là người Thôi gia tứ chi khoẻ mạnh, kết cục nghênh chiến là không thể chối từ. Hơn nữa nếu không làm gì, hôm nay thanh danh của Thôi gia khó mà có kết thúc tốt.

Vì thế nàng nhìn xung quanh, tháo một sào phơi quần áo của nhà bên xuống nhập cuộc.

Cha và Trương đồ tể đánh nhau, nương cũng bước đến dùng móng tay cào mặt Trương đồ tể, hai hổ đấu một gấu liền chiếm thế thượng phong. Còn ca ca tuy cường tráng nhưng do chân gãy xương nên trượt ngã xuống đất bị Trương Vượng tay đấm chân đá.

Đời trước Quỳnh Nương đi theo sư phụ dạy võ học côn pháp, sào phơi đồ rung lên, nàng kéo côn hoa triêu quét qua Trương Vượng.

Nơi thôn quê nhỏ đâu từng nhìn thấy võ pháp này? Côn pháp làm người rối mắt từ một tiểu nương yểu điệu văn nhã mà ra, thật sự là đẹp không tả nổi! Cho nên những người khuyên can đều dừng lại, thất thần thưởng thức mỹ nhân côn hoa.

Còn Trương Vượng kia thảm rồi, tiểu nương này tay chân nhỏ nhắn nhưng từng chiêu đều dùng lực, chuyên môn đánh vào xương sườn mềm trên người. Trương Vượng bị tửu sắc đào khoét đâu có chịu nổi? Hắn đau đến mức hét lớn, giậm chân trốn tránh gậy của nàng. Thật ra hắn muốn bắt lấy Quỳnh Nương, nhưng binh khí dài chiếm ưu thế, tay mới vừa duỗi ra đã bị đánh đến ai u gọi nương rồi.

Một hồi đánh nhau kịch liệt lập tức có kết quả chỉ sau một chén trà nhỏ. Cuối cùng Trương Vượng bị đánh không còn đường trốn, bèn nhảy vào giữa sông tắm theo nương hắn.

Mà Trương đồ tể một thân thịt mỡ cũng không kiên nhẫn đánh lâu, hồng hộc ngã xuống đất má thịt rung lên tiếp tục chửi bậy, kêu gào đòi về nhà lấy dao nhọn róc xương quay lại đâm già trẻ Thôi gia.

Lưu thị mới vừa cùng mụ vợ Trương gia mắng nhau một trận, giọng đã khàn khàn, còn Thôi Trung và Truyền Bảo cũng không phải người mồm miệng nhanh nhảu, nghe thấy Trương đồ tể càng gào giọng càng lớn.

Lúc này Quỳnh Nương thu côn hướng về phía đồng hương cao giọng nói: “Hôm nay có láng giềng hai bên ở đây, không ngại nói chuyện rõ ràng. Nghe nói có người truyền sai về nô gia, lời nói khó nghe dơ bẩn lỗ tai. Không biết lời ong tiếng ve đó ban đầu do ai truyền ra?”

Một tiểu cô nương búi tóc tròn là hàng xóm của Quỳnh Nương, đã nhiều ngày học Quỳnh Nương thêu thùa may vá, không hề cố kỵ chỉ vào trong sông: “Là Trương Vượng nói hắn chính mắt thấy trên phố.”

Quỳnh Nương quét mắt bốn phía đám đông, cao giọng hỏi: “Lời này là thật?”

Ai nấy sợ dính hoạ lên người, toàn bộ im lặng không nói.

Quỳnh Nương cầm côn đi đến trước mặt Trương đồ tể, lạnh mặt nói: “Theo lý nên gọi ngươi một tiếng Trương bá, tranh chấp ngày hôm nay cũng không phải là Thôi gia chúng ta khơi mào. Ca ca ta bị xe ngựa phủ Vương gia tạm cư ngoài trấn đâm thương chân, được đưa vào phủ băng bó chữa thương. Ta làm gia quyến đi cùng thì có cái gì không đúng? Thế mà nhi tử ngươi nói quá quắt như vậy? Vương gia từng ăn điểm tâm nhà ta, cho nên ta cũng thuận tiện ở trong phủ nấu nướng một phần cho Vương gia, vừa vào phủ là bận rộn dưới bếp. Nghe nói có người ở biệt viện ngoài trấn làm công ngắn hạn, đen trắng thị phi cứ hỏi rồi là biết ngay.”

Trương đồ tể bị tiểu cô nương liếc mắt nhìn chằm chằm đến mức không được tự nhiên, không biết vì sao, ở trước mặt tiểu nương liễu yếu phù phong này, làm thế nào cũng không duy trì được khí thế, bây giờ còn bị nàng nói đến mức á khẩu không trả lời được, cuối cùng ông ta chỉ có thể không nói lý: “Tiểu cô nương tùy tiện lên xe ngựa người xa lạ, xem ra ngươi cũng không phải hạng người đứng đắn… Ai da!”

Còn chưa nói xong đã bị một gậy của Quỳnh Nương chặn miệng.

“Đứa con này của ngươi nhậu nhẹt cờ bạc chơi gái, hàng đêm vào hẻm tối uống rượu, nói gì đến đứng đắn? Cả ngày trêu chọc cô nương tiểu tức phụ nhà lành, cả phố có ai không biết nhi tử nhà ngươi là đồ hư hỏng đâu! Ngày trước đến trước mặt ta chiếm tiện nghi, bị ca ca ta mắng một trận nên ghi hận trong lòng? Nói cho ngươi biết, đừng có ngậm dao trong miệng hù dọa người ta, sự trong sạch mà nữ nhi coi trọng nhất lại bị cả nhà các ngươi bôi nhọ. Nếu nhi tử ngươi lại dám nhai lại, ta sẽ khiến cho Trương gia các ngươi đoạn tử tuyệt tôn, treo cổ trước cửa nhà!”

Lúc nói lời này, trên mặt Quỳnh Nương không mang theo sự tàn nhẫn, nhưng ngữ điệu bình thường phối hợp với ánh mắt lạnh nhạt không đúng với độ tuổi của nàng khiến Trương đồ tể rùng mình một cái.

Đúng lúc này, đồng hương có gương mặt hiền lành đến ba phải, nói Quỳnh Nương không hiểu chuyện. Nào có thể nói chuyện với trưởng bối như vậy, đều là hàng xóm láng giềng với nhau, hiểu lầm thì nói chuyện một lúc là xong, hơn nữa trong lời này liên lụy đến quý nhân, bình dân áo vải không nên lấy quý nhân ra để tranh cãi…

Mồm năm miệng mười như vậy, cuối cùng khuyên hai nhà về rồi, ai nấy tản đi.

Chẳng qua mọi người đã nhìn nữ nhi mới trả về của Thôi gia với con mắt khác.

Đúng là thân sinh, Lưu thị đanh đá có người kế tục rồi! Nếu thật sự bị bắt lên xe ngựa thì quả ớt nhỏ này cũng không chịu thiệt. Cổ tay mảnh khảnh vừa chuyển, côn pháp gia truyền chuyển thành đóa hoa mềm mại, đâu còn có thể mưa gió không dứt, mây mưa không ngừng?

Dù là thân nữ nhi trong trắng, nhưng nhạc mẫu Lưu thị đanh đá một lời không hợp là kéo y phục người ta, thật khiến người nhìn mà chùn bước.

Ít nhất, Sở Thịnh ở Vọng Vân tửu lâu bờ bên kia sông quan sát rồi nghĩ vậy. Ông yên lặng nhìn Vương gia nhà mình một cái. Vừa nãy bắt đầu hỗn chiến, Lang vương liền nhìn chằm chằm bóng hình xinh đẹp kia không rời mắt. Rượu trong tay một giọt cũng không uống.

“Vương gia, hôm nay trong cung có người truyền lời, Ung Dương công chúa nói muốn đến biệt quán gặp Vương gia, ngài xem…”

Lang Vương nhìn thân ảnh kia biến mất ở đầu ngõ, sau đó mới giơ chén rượu lên nói: “Không phải bảo ngươi mua vài thị thiếp về sao? Nàng ta muốn đến thì đến đi, để xem bên cạnh bổn vương có kim chi ngọc diệp không. Cũng để vị trong cung bớt lo, có cớ thêu dệt bổn vương không đúng....”

Sở Thịnh vội vàng nói: “Đã tìm bà mối mua vài thị thiếp mỹ mạo hiền thục rồi ạ… Tiểu nhân thấy Vương gia thuận mắt tiểu nương tử Thôi gia, ban đầu đã chuẩn bị danh sách quà tặng, bởi vì thấy nàng ta gia thế trong sạch, để biểu thị sự coi trọng, chuẩn bị đến cửa đề cập với phu phụ Thôi gia về chuyện đưa nàng ta vào phủ… Nhưng hôm nay thấy, tuy tiểu nương này đẹp, nhưng tính tình thật sự là…”

Lang Vương chậm rãi uống rượu, nhắm mắt phẩm chước mùi vị, sau đó từ từ nói: “Bỏ lễ đi, tìm quản gia không dễ, bổn vương sợ ngươi vào Thôi gia vừa mở miệng đã bị nhà đó loạn côn đánh chết trong sân.”

Sở Thịnh biết rõ tính cách của chủ tử nhà mình, hắn trời sinh âm lãnh, không thích nói giỡn, lời vừa rồi là ý trên mặt chữ.

Chính mắt thấy cả nhà Thôi gia ngang ngược, Sở Thịnh cũng đổ mồ hôi lạnh cho bản thân, nhưng tận lòng không lùi nửa bước: “Vì Lang Vương, thuộc hạ nhảy vào nơi nước sôi lửa bỏng cũng không chối từ!”

Sở Tà gật đầu, nói: “Trung tâm như vậy là tốt, thị thiếp trong phủ cũng không ít nhưng lại thiếu người nấu cơm có kinh nghiệm, ngươi đến Thôi gia mời tiểu nương kia vào phủ làm trù nương nấu cơm đi.”

Sở Thịnh vội vàng gật đầu: “Tuy cả nhà kia thật sự coi trọng nữ nhi này, nhưng đến lúc đó đưa ra ngân lượng nặng trịch, tiểu nương kia nhất định sẽ đồng ý.”

Lang Vương lười biếng vươn năm ngón tay. Sở Thịnh gật đầu tỏ vẻ đã hiểu: “Một tháng năm mươi lượng, đảm bảo tiểu nương kia không từ chối được!”

Sở Tà hừ lạnh một tiếng: “Năm đồng bạc là đủ rồi.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.