Trọng Sinh Trở Về Vị Trí Cũ

Chương 18




Liễu Tương Cư muốn đuổi theo nhưng hắn có việc, hộ tống công chúa xuất cung tất nhiên không thể rời đi nửa bước.

 

 

Chẳng qua thanh danh của Lang Vương quá bất kham, hắn lo cho an nguy của Quỳnh Nương, lập tức ôm quyền hỏi: “Tại hạ là thị vệ trưởng cấm quân doanh Kỳ Lân, xin hỏi Lang Vương, vì sao muội muội của tại hạ lại ở trong phủ Vương gia?”

 

 

Sở Tà đứng dậy thờ ơ hỏi: “Chẳng lẽ tiểu thư Liễu Bình Xuyên mà bổn vương nhìn thấy trên yến hội mấy ngày trước không phải muội ruột của ngươi à? Sao trù nương trong phủ bổn vương cũng thành thiên kim Liễu gia rồi?”

 

 

Lang Vương cũng đoán được bí mật này của Liễu gia, quả nhiên Liễu Tương Cư khựng lại.

 

 

Lúc Quỳnh Nương bị đưa về Thôi gia, hắn không ở nhà, lúc về nhà thì muội muội đã đổi rồi. Hắn lo cho Quỳnh Nương, muốn đón nàng về, nhưng mẫu thân Nghiêu thị khóc lóc, chất vấn hắn đón Quỳnh Nương về là muốn để muội ruột vào hoàn cảnh xấu hổ nào, phụ thân cũng lắc đầu thở dài nói không ổn.

 

 

Xưa nay Liễu Tương Cư quen tự quyết định, thấy cha nương ngăn cản nên cũng không dây dưa chuyện đón muội muội về nữa. Đành dành thời gian rảnh đến Thôi gia xem tình hình muội muội, nếu phu phụ Thôi gia không đối xử tử tế với Quỳnh Nương, hắn sẽ đưa bạc đón Quỳnh Nương ra, sau này chuyện cưới hỏi của muội muội đều do hắn phụ trách.

 

 

Nhưng việc trong cung không thể tự ý rời đi, mãi không được nhàn rỗi. Hắn định xin nghỉ xuất cung sau tiết Khất Xảo, nhưng không ngờ sẽ gặp Quỳnh Nương ở đây.

 

 

Tuy đã từng nghĩ tình cảnh của muội muội bây giờ không suôn sẻ, nhưng lúc thật sự thấy nàng mặc áo váy vải thô khom lưng cúi đầu quỳ gối trước người ta, hèn mọn hầu hạ, Liễu Tương Cư cảm thấy trái tim bị bóp chặt đến đau đớn.

 

 

Từ nhỏ Quỳnh Nương đã quen gảy đàn làm hương, ngâm thơ vẽ tranh, làm gì khổ sở như vậy chứ? Thế mà lại làm trù nương cho Giang Đông Vương thanh danh bê bối này?

 

 

Vừa rồi lúc tiến vào, hắn thấy rõ Lang Vương cố tình bám sát vào người nàng, ý đồ trêu chọc đùa bỡn rất rõ ràng, này là đang ngấp nghé viên minh châu phủ bụi, thịt tươi trong vỏ trai của Liễu gia hắn.

 

 

Nghĩ vậy, hắn không quan tâm đến lời dạy bảo của cha nương nữa, trầm giọng nói: “Tin rằng Lang Vương cũng đã nghe nói đến, cũng biết bí mật của Liễu gia. Quỳnh Nương là muội muội sớm chiều ở chung mười lăm năm của ti chức, bây giờ muội ấy gặp nạn, ta đâu thể mặc kệ?”

 

 

Sở Tà rất không thích nghe bốn chữ “sớm chiều ở chung” kia. Đã là nam nữ không chung huyết thống thì tất nhiên phải cố kỵ, nhưng Liễu Tương Cư này lại cố tình nhắc đến tình nghĩa của hắn và Quỳnh Nương…

 

 

Trong lòng không thoải mái, tất nhiên Giang Đông Vương phải phát tiết ra, khuôn mặt tuấn tú ngày thường ít nói cười kia lạnh đi vài phần: “Nếu không phải chính mắt thấy các hạ phát thi tập khắp nơi thay muội ruột thì bây giờ nghe vậy còn tưởng đúng là huynh muội tình thâm nhỉ?”

 

 

Nói rồi hắn ném quyển《 Thanh Khê thi tập 》 đến chân Liễu Tương Cư, vẻ mặt khinh miệt: “Liễu gia các ngươi đổi nữ nhi thân sinh về, vốn là chuyện nhà, nữ nhi nuôi nhiều năm nhưng nửa phần tình nghĩa cũng chẳng cho, chiếm thơ của người trước để nêu cao tên tuổi, giống đạo tặc vô liêm sỉ. Tuy Lang Vương phủ cách xa Giang Đông nhưng chi phí thức ăn cũng sẽ không thua kém Liễu gia. Thôi Tương Quỳnh đã làm người trong phủ ta, bổn vương sẽ không bạc đãi nàng ấy. Xin Liễu thị vệ tự trọng, chớ can thiệp vào chuyện của người bổn phủ.”

 

 

Liễu Tương Cư nghe mà sửng sốt, cúi đầu ngưng thần đọc thi tập kia. Hắn thượng võ từ nhỏ, không giỏi viết thơ đọc sách. Lúc mẫu thân mang thi tập tự in đến, nói là tác phẩm của muội muội Liễu Bình Xuyên, bảo hắn cầm đi phân phát, hắn liền theo lời cầm đi phát cho các khách khứa trong yến hội đọc, đâu nghĩ đến chuyện thi tập này là bút tích của Quỳnh Nương!

 

 

Lang Vương lười nhìn vẻ mặt ân hận của huynh trưởng Liễu gia, sau khi chế nhạo Liễu Tương Cư xong, hắn cao giọng nói: “Thường Tiến, tiễn khách! Hôm nay người trực trong viện tự lãnh năm mươi đại bản, nếu lần sau lại tùy tiện để người vào thì đánh chết mới thôi!”

 

 

Từ nãy đến giờ Ung Dương công chúa đứng ở một bên nghe bí sử Liễu gia, ân oán thân nữ dưỡng nữ mà như lọt vào trong sương mù. Chuyên chú quá nên đã quên mất dự tính ban đầu tới, bây giờ nghe Lang Vương giết gà dọa khỉ, vành mắt mới đỏ lên, mà Sở Tà đang tức giận, cứng đối cứng với hắn thì chẳng có trái cây ngon để ăn. Lúc nhỏ Ung Dương công chúa hay chạy phía sau Lang Vương, đã quen nhìn sắc mặt của hắn, cũng không dám làm hỏng uy phong quý nữ hoàng gia, mạnh mẽ đè nén oán khí, để thiệp mời lên bàn Lang Vương: “Ngày mai là tiết Khất Xảo, trong cung vô cùng náo nhiệt, mong Vong Sơn ca ca bớt thời gian đến…”

 

 

Nói rồi thút tha thút thít, mặc kệ thị vệ, lệ ròng chạy ra ngoài. Liễu Tương Cư siết chặt quyển thi tập kia, nhíu mày rậm đi ra theo.

 

 

Thư phòng lại khôi phục sự yên tĩnh ban đầu. Lang Vương nhấc đũa ngọc ngà voi lên, kẹp một miếng bánh lạnh cho vào miệng, hôm nay đầu lưỡi đã quen ăn đồ quý giá lại phải chịu thiệt. Chậm rãi nuốt xuống, Lang Vương tiếp tục đọc binh thư trong tay, nhưng trong đầu lại nghĩ, tiết Khất Xảo... hẳn là Quỳnh Nương nên mặc phục sức lộng lẫy trang điểm tiến cung. Đáng tiếc bây giờ lại bị nữ nhân không biết xấu hổ đó chiếm chỗ…

 

 

Nghĩ vậy, hắn ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, mơ hồ có thể thấy bóng dáng mặc váy áo vải thô đang luẩn quẩn ở bậc thang biệt quán…

 

 

Sau khi ra khỏi thư phòng, Quỳnh Nương về tiểu viện của mình. Nàng nhìn gương đồng mới phát hiện trâm cài lại lỏng ra, nghĩ chắc dung nhan vừa nãy rơi vào trong mắt ca ca Liễu Tương Cư là cảnh tượng cực kì thê thảm. Có điều hôm nay không chải đầu được, mới chải được một nửa, ngoài viện lại truyền đến tiếng gõ cửa.

 

 

Quỳnh Nương chỉ có thể để đầu tóc bù xù đi đến cửa viện. Ngoài cửa truyền đến giọng nói đã từng quen thuộc: “Quỳnh Nương, là huynh. Có tiện mở cửa gặp không?”

 

 

Hoá ra Liễu Tương Cư xin công chúa cho nghỉ, vừa ra khỏi nội viện lập tức tìm muội muội nói chuyện vài câu. Quỳnh Nương mở nửa cánh cửa ra, tim Liễu Tương Cư lại co rút.

 

 

Hắn thấy muội muội ngày xưa để tóc dài bóng mượt rối tung sau cổ, càng làm nổi bật khuôn mặt trái xoan nhỏ nhắn trắng nõn tinh tế của nàng, khiến người nhìn mà đau lòng.

 

 

Liễu Tương Cư lập tức hỏi: “Phu phụ Thôi thị khắt khe với muội, bán muội vào vương phủ làm nô sao?”

 

 

Quỳnh Nương thấy sắc mặt hắn không tốt, vẻ mặt tức giận, giống như một khắc sau sẽ tìm người tính sổ. Nàng vội vàng nói: “Cha nương rất yêu thương muội, ca ca đừng lo lắng.” Sau đó nàng nói chân tướng chuyện bản thân vào phủ.

 

 

Dù tuổi còn nhỏ nhưng thân hình Liễu Tương Cư cao lớn, tính cách trầm ổn, nhìn qua còn già dặn hơn độ tuổi thực tế nhiều. Nhưng giờ khắc này tính ông cụ non cũng không đè nén được cơn tức giận: “Hay cho tên Sở Tà, đây không phải lừa gạt người sao? Riêng việc lừa muội vào phủ là có chủ ý gì?” Nói đến đây, hắn lập tức bảo Quỳnh Nương: “Muội đừng lo, ta về chuẩn bị bạc đưa cho Lang Vương kia, chuộc muội ra khỏi phủ.”

 

 

Quỳnh Nương đang định mở miệng, Liễu Tương Cư đã ngắt lời nàng, nói: “Phụ thân mẫu thân đều có suy tính riêng, có lẽ làm việc hơi bất công với muội chút, chớ nên oán hận, bất kể thế nào muội đều là muội muội của ta, ta sẽ bảo vệ muội chu toàn!”

 

 

Quỳnh Nương cảm động trong lòng. Đời trước bản thân không như ý muốn, không có được tí tẹo sự trợ giúp nào từ ca ca. Quỳnh Nương cũng không oán hận, chỉ cảm thấy ca ca không thân thiết. Quỳnh Nương đâu ngờ kiếp này ca ca lại quan tâm nàng như vậy, e rằng đời trước nàng đã hiểu lầm ca ca, khi đó Liễu Tương Cư đang ở trong quân doanh biên cương, huynh muội hai người không có cơ hội gặp mặt, rất nhiều chuyện của nàng Liễu Tương Cư đều không biết.

 

 

Đúng lúc này, một người đi đến phía sau Liễu Tương Cư, đúng là Ung Dương công chúa.

 

 

Luận lên, kiếp trước giao tình của nàng và Ung Dương công chúa rất nặng. Tuy vị công chúa này là nữ nhi mà thánh thượng sủng ái nhất, nhưng không biết vì sao sau này lại mất thánh tâm, dần bị vắng vẻ. Hơn nữa đường tình duyên lận đận, đầu tiên là gả cho nhi tử của thái tử thái phó Niên đại nhân, vị Phò mã kia phúc bạc mệnh đoản, để công chúa làm quả phụ ở độ tuổi hai mươi. Sau đó nàng ấy tự chọn trượng phu, tái giá gả cho một vị tướng quân, đáng tiếc người nọ quanh năm đóng quân bên ngoài, nuôi hai thiếp ở bên đó, đều đã sinh con, mà công chúa vẫn chưa có con nối dõi.

 

 

Khi đó công chúa vô cùng khổ sở, thường xuyên tìm Quỳnh Nương hiểu lòng người để tâm sự.

 

 

Mà nay, công chúa vẫn đang được nâng niu trong thâm cung, chưa biết mùi khổ nhân gian, mặt mày phấn khởi mang theo nét đố kị hỏi: “Vong Sơn ca ca chọn ngươi làm trù nương là có ý với ngươi sao?”

 

 

Quỳnh Nương nhìn Ung Dương công chúa bằng ánh mắt đầy cảm xúc, cảm thấy đúng là nàng ấy chẳng gặp được người tốt, hoá ra người luyến mộ lúc niên thiếu cũng không phải thứ gì tốt.

 

 

Ung Dương công chúa định đến để chất vấn, nhưng lại thấy vị tiểu trù nương này dùng một loại ánh mắt trách trời thương dân nhìn mình, nhất thời cứng họng, trừng lớn mắt hỏi: “Bổn cung nói với ngươi đó, sao không trả lời?”

 

 

Quỳnh Nương rũ mắt đáp lễ: “Nô gia được chọn làm trù nương, tất nhiên là vì nấu ăn ngon. Không biết sao công chúa lại nghĩ đến chuyện khác vậy? Là bởi vì nô gia xuất thân hèn mọn thì không cần thanh danh của nữ nhi sao?”

 

 

Nếu đổi lại là quý nhân trong cung, Quỳnh Nương sẽ không dám nói lời lỗ mãng như vậy. Nhưng nàng biết rõ bản tính Ung Dương công chúa, bởi vì được nâng niu trong cung cho nên không hiểu đạo lí đối nhân xử thế, nhìn nàng ấy nói chuyện thì ngang ngược nhưng thật ra là cô nương thiện lương nhất. Nếu không thì kiếp trước cũng không để trượng phu tái giá kiêu ngạo như vậy, nuôi hai thiếp hầu hạ ở bên ngoài, lại để nàng ấy trống trải bên gối.

 

 

Nghe Quỳnh Nương nói, quả nhiên Ung Dương công chúa cảm thấy áy náy. Vừa nãy nàng ấy có nghe đoạn đối thoại giữa Liễu thị vệ và Lang Vương, tất nhiên cũng biết vị tiểu trù nương này vốn là đại tiểu thư Liễu gia.

 

 

Đáng tiếc bây giờ bị đưa về nhà, thơ mình làm đều bị người ta chiếm mất, thiệt thòi cỡ nào, nhưng nàng lại thất lễ như vậy, thấy thế nào cũng giống bỏ đá xuống giếng, bèn vội vàng hòa giải: “Không phải bổn cung nói ngươi câu dẫn Vong Sơn ca ca, chỉ muốn nhắc nhở cô nương, thị thiếp bên cạnh huynh ấy rất nhiều, không phải một phu quân có tình, tương lai nếu ngươi gả đi thì hãy tìm một người thành thật an phận!”

 

 

Quỳnh Nương thở dài, mặc niệm: “Lời này ta cũng muốn cùng quân cố gắng!”

 

 

Sau khi giải quyết chu toàn câu buột miệng vừa nãy, Ung Dương công chúa càng buồn bã: “Lần này đến vốn định nhờ Vong Sơn ca ca chỉ điểm tranh vẽ của ta. Mai là Khất Xảo, có đọ sức thi họa, tuy các tiểu thư đều sẽ nhường bổn cung nhưng bổn cung cũng muốn tranh đua, thể hiện chút bản lĩnh. Ở trong cung không nghe được một câu thật lòng, vốn định nhờ Vong Sơn ca ca ngay thẳng chỉ điểm cho bổn cung, nhưng bây giờ huynh ấy tức giận không gặp ai cả. Sắp phải hồi cung rồi, đi đâu tìm người phẩm vị không tầm thường chỉ điểm đây?”

 

 

Liễu Tương Cư muốn nhìn muội muội thêm một lúc, nghe vậy bèn nói: “Vị muội muội này của tại hạ là cao thủ vẽ tranh, nếu công chúa không chê, có thể để Quỳnh Nương xem tác phẩm của công chúa không?”

 

 

Thật ra công chúa cũng không muốn rời đi quá sớm, tuy vừa nãy bị chủ nhân nơi đây hạ lệnh trục khách nhưng cứ ở lại đây thêm một lúc, nói chuyện với trù nương của Vong Sơn ca ca, cũng như gần huynh ấy thêm một chút.

 

 

Nàng ấy lập tức phất tay để cung nữ đi theo lấy bức hoạ đến, mở ra trước mắt Quỳnh Nương.

 

 

Kỳ thực không cần mở ra Quỳnh Nương cũng biết công chúa vẽ tranh hàn mai của Tuyết Quốc, bởi chủ đề hôm sau là hàn mai. Nữ quan ra đề hiểu lòng người, tiết lộ đề mục cho công chúa trước để nàng ấy có thời gian chuẩn bị.

 

 

Thật ra đời trước tranh hàn mai công chúa vẽ không tồi, chỉ là hoa mai các nhà khác cũng không thua kém chút nào, nên không xuất chúng lắm. Trái lại tranh mai phun nước vẩy mực nở rộ trước gió của nàng lại được cả sảnh reo hò.

 

 

Quỳnh Nương lại thở dài, cảm thấy bản thân kiếp trước đúng là tranh cường háo thắng, không buông tha bất cứ cơ hội lộ mặt nào.

 

 

Chẳng qua kiếp này nàng không có duyên tham gia thịnh hội Khất Xảo. Người toả sáng rực rỡ trong yến hội… có lẽ là Liễu Bình Xuyên rồi.

 

 

Nhớ tới quyển thi tập đổi chủ vừa nãy, Quỳnh Nương không quá để tâm chuyện bị người khác chiếm tài danh lắm, nhưng cóc ghẻ rơi xuống chân, không cắn người cũng khiến người chán ghét.

 

 

Nghĩ đến đây, Quỳnh Nương tâm niệm khẽ động, nhìn bức hoạ cuộn tròn cười nói: “Tranh hàn mai của công chúa vừa nhìn đã biết là kế nghiệp danh sư, nhành mai có khí khái đại sư hàn khổ tiền triều, cánh hoa dùng ba phần bút pháp giảm mực, càng thêm thanh cao.”

 

 

Ung Dương công chúa nghe xong, gương mặt lộ vẻ vui mừng: “Quả nhiên là ngươi hiểu họa, toàn nói vào điểm mấu chốt.”

 

 

Quỳnh Nương hơi mỉm cười, nói tiếp: “Thật ra nô gia có một hoạ pháp thú vị, không biết công chúa có muốn thưởng thức?”

 

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.