Trọng Sinh Trở Về Vị Trí Cũ

Chương 169




Quỳnh Nương không ngờ Thượng Vân Thiên vẫn còn dám xuất hiện, nàng chưa hề chuẩn bị tâm lí, lui về phía sau một bước, nhíu mày nhìn hắn.

Lâu rồi Thượng Vân Thiên chưa nhìn thấy Quỳnh Nương, lúc này hắn tham lam nhìn nàng.

Nghe nói nàng sinh ra một đôi song bào thai, nhưng thân hình vẫn yểu điệu như kiếp trước lúc nàng gả cho hắn.

Đọc full tại Truyenfull.vn

Kiếp trước nàng là nương tử của hắn, hết thảy đều là đương nhiên; đến kiếp này lại khác xa, hắn vừa hiểu được, thế gian đâu ra nhiều đương nhiên như vậy?

Bây giờ đủ loại nỗ lực của hắn đều chỉ là muốn vãn hồi tất cả những gì kiếp trước hắn cho rằng là không quan trọng, nếu có thể vãn hồi tâm ý Quỳnh Nương, hắn sẽ làm tất cả mọi thứ.

Nhưng Quỳnh Nương nhìn gương mặt tươi cười dịu dàng của Thượng Vân Thiên, nàng chỉ cảm thấy ghê tởm không nói nên lời.

Người này thầm mưu tính Lang Vương và nàng, xuống tay tàn nhẫn vô tình, vu oan cho nàng tội danh tru tộc, bây giờ lại giả bộ phúc hậu và vô hại. Chẳng trách đời trước hắn có thể trở thành phu thê với Liễu Bình Xuyên, hai người vô sỉ vô tình giống nhau, đúng là xứng đôi.

Quỳnh Nương căn bản không muốn nói chuyện với hắn, dứt khoát không mua đồ nữa, trực tiếp xoay người muốn rời đi.

Thượng Vân Thiên thấy Quỳnh Nương không muốn nói chuyện với mình, hắn ở phía sau Quỳnh Nương nói: “Quỳnh Nương, trước đó nàng giận ta, khăng khăng làm theo ý mình. Nhưng bây giờ nàng nên hiểu Lang Vương thật sự không phải lương xứng, lần này xuất hiện một Điệp Y, lần sau khó tránh khỏi sẽ không xuất hiện Thanh Y, Phong Y. Hưu thư đã hạ thì nhân vậy rời xa hắn đi, nàng nên biết hắn tiền đồ tối tăm, chính là thiên sát cô tinh, rời khỏi hắn bất kể là đối với nàng hay là đối với Thôi gia đều chỉ có chỗ tốt không có chỗ xấu.”

Quỳnh Nương bỗng có suy nghĩ, tuy người ngoài phủ đều cố gắng tìm hiểu lí do Lang Vương hưu thê, nhưng đều không biết ngọn nguồn của trò khôi hài này là Điệp Y, chuyện này ngoại trừ Thúy Ngọc, Thường Tiến, Sở Thịnh và mấy người thân tín ra, những người khác đều không biết, sao Thượng Vân Thiên lại biết?

Đọc full tại Truyenfull.vn

Quỳnh Nương chậm rãi xoay người nhìn Thượng Vân Thiên.

Còn Thượng Vân Thiên lại nghĩ rằng mình đã thuyết phục được Quỳnh Nương, tinh thần phấn chấn lên, tiếp tục nói: “Chỉ cần nàng nguyện ý quay đầu lại, ta sẽ ở chỗ cũ chờ nàng, tuyệt đối sẽ không so đo chuyện nàng đã gả phu sinh con…”

Quỳnh Nương lười nghe mấy lời hắn tự cho là đúng, nàng hỏi: “Sao ngươi biết là Điệp Y?”

Thượng Vân Thiên bị hỏi sửng sốt, phát hiện mình nhất thời nói lỡ, nhưng chuyện đã đến nước này, hắn không sợ nói ra nữa: “Nàng không cần quan tâm ta biết thế nào, nàng chỉ cần biết ruồi bọ không chích trứng không nứt(1)…”

(1) Không vô cớ xảy ra chuyện, bất cứ chuyện gì cũng có nguyên nhân, nêu làm tốt sẽ không bị mắng nhiếc, gọi là thân chính không sợ bóng tà.

Thượng Vân Thiên còn chưa nói xong đã nghe thấy tiếng vó ngựa dồn dập từ xa đến gần, Thượng Vân Thiên ngẩng đầu nhìn qua, nhìn thấy một quả “trứng” lớn đang giục ngựa mà đến.

Tuy rằng mấy ngày nay Lang Vương liên tục ra chiêu ngầm hung ác trị hết những triều thần không biết cân lượng, muốn kế tục hắn cưới Quỳnh Nương về, nhưng hắn vẫn lo có cá lọt lưới, phải canh phòng nghiêm ngặt, chuyện này không thể chậm trễ, chỉ cần trở lại Giang Đông là không sợ nữa.

Quỳnh Nương muốn giữ thể diện, người khắp kinh thành đều biết nàng bị hưu ly, trong khoảng thời gian ngắn không có khả năng gương vỡ lại lành với hắn.

Quay lại Giang Đông rời xa mấy tên lưỡi dài trong kinh thành, lúc này mới có thể nối lại tiền duyên.

Vì vậy hôm nay xử lý công sự xong sớm, Lang Vương cưỡi ngựa đến tìm Quỳnh Nương.

Cách rất xa, Lang Vương nhìn thấy Quỳnh Nương đang nói chuyện với một người trước cửa tiệm, hắn vô cùng giận dữ, quả nhiên vẫn có người không sợ chết, bèn quất roi nhanh chóng đuổi đến gần Quỳnh Nương.

Đến gần, Lang Vương đã nhận ra Thượng Vân Thiên, lửa giận tràn đầy. Hắn phái thị vệ ra không tìm được người này, còn tưởng hắn đã bỏ chạy đi xa, không ngờ hắn lại xuất hiện trước mặt mình.

Lang Vương bỗng cười, ý cười u ám, chân dài nghiêng sang một bên, nhảy xuống ngựa, tay rút kiếm chĩa về phía Thượng Vân Thiên, mang theo sát khí nói: “Thượng Vân Thiên, không ngờ ngươi vẫn còn dám xuất hiện ở kinh thành! Rất tốt, rất tốt…”

Tuy rằng Quỳnh Nương cũng cực kỳ hận Thượng Vân Thiên, nhưng dẫu sao hắn vẫn có chức quan, Lang Vương đánh Thượng Vân Thiên trước công chúng sẽ cho Nhị hoàng tử cơ hội buộc tội, hơn nữa ẩu đả đồng liêu sẽ chọc giận quần thần, hiền danh Lang Vương khó khăn tích góp trong lòng quần thần sẽ lập tức tan thành mây khói, đến lúc đó dù vạn tuế gia có thiên vị cũng không thể làm quá lộ liễu.

Nghĩ vậy, nàng nhàn nhạt nói: “Không phải Thượng đại nhân còn có việc sao? Mời về trước!”

Thượng Vân Thiên cũng không ngờ sẽ gặp phải Lang Vương ở đây, tuy lần này hắn trở lại kinh thành đã chuẩn bị tốt để đối mặt với Lang Vương, nhưng chợt gặp được vẫn thầm chột dạ, sợ Lang Vương hành hung không quan tâm gì, nói vậy, nỗ lực trước đó của hắn chẳng phải là giỏ tre múc nước sao?

Nếu không thể cầu Quỳnh Nương về, trở thành cấp dưới đắc lực một lần nữa, vậy chết ở đầu đường có ích lợi gì với hắn? Hắn vội vàng lui ra phía sau vài bước, kéo khoảng cách với Lang Vương, thấy Quỳnh Nương mở miệng cho mình bậc thang mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, hành lễ, nói: “Gặp qua Lang Vương, ti chức còn có chuyện quan trọng, cáo từ!”

Thượng Vân Thiên vốn có lòng nói thêm vài câu, nói cho Lang Vương biết mình và Quỳnh Nương đã quen biết từ lâu, hơn nữa hưu thư đã hạ, hai người không phải là phu thê nữa, mình và Quỳnh Nương thế nào không liên quan đến hắn.

Nhưng nghĩ Lang Vương ngang ngược, thật sự không dám chắc chắn lời này nói ra miệng, Lang Vương kiếp trước ngay cả tạo phản cũng không lưỡng lự có thể nhịn xuống không động thủ không, vì vậy cuối cùng không dám nói ra, xoay người nhanh chóng rời đi.

Có điều Quỳnh Nương quản được Lang Vương, nhưng không quản được tôi tớ hung ác dưới tay hắn.

Thường Tiến muốn thu thập họ Thượng này từ lâu rồi, bây giờ nhìn thấy, sao có thể bỏ qua, chỏ đợi ánh mắt của Lang Vương qua đây, hắn đi sau theo dõi.

Thượng Vân Thiên bước nhanh, không nhìn thấy Lang Vương và Quỳnh Nương nữa mới dừng bước chân. Hắn luôn tự giữ, lần này đối với Lang Vương chỉ có thể vâng vâng dạ dạ, đặc biệt còn là trước mặt Quỳnh Nương, hắn hết sức tức giận, chỉ nghĩ nên trả thù thế nào.

Đối diện có một lão hán chầm chậm đánh xe lừa đi đến, trên xe lừa chất rất nhiều ấm sành.

Thượng Vân Thiên đang nghĩ ngợi, một tráng hán phía sau bước nhanh tới, đột nhiên đụng phải hắn. Lực của tráng hán này rất lớn, Thượng Vân Thiên vốn không cường tráng lắm, lại không phòng bị, không khống chế được thân thể, bị đụng cho nghiêng thân mình lảo đảo về phía trước vài bước, suýt chút nữa té ngã. Hắn đứng thẳng người, đang muốn xoay người tìm tráng hán kia, lúc này xe lừa đi đến bên cạnh hắn, đột nhiên lật nghiêng lại, ấm sành trên đó đổ hết xuống người hắn.

Thượng Vân Thiên kêu to ngã xuống đất, ấm sành tiếp tục rơi xuống, đập lên người lên đầu hắn, nhanh chóng vùi hắn xuống dưới. Lúc tráng hán kia đụng phải, tuy rằng ám vệ theo sau Thượng Vân Thiên vọt đến bằng tốc độ rất nhanh, nhưng rốt cuộc vẫn chậm một bước.

Xung quanh có người đến giúp, một lúc lâu mới kéo được Thượng Vân Thiên từ trong đống mảnh vỡ ấm sành ra, lúc này Thượng Vân Thiên đầu rơi máu chảy, từ trên xuống dưới đều bị đập cho đọng máu. Lão hán đánh xe lừa cũng gào khóc, túm chặt y phục Thượng Vân Thiên nói hắn đụng đổ xe lừa, bắt hắn bồi thường tiền ấm sành.

Bên cạnh có người đi qua nhìn thấy nói thẳng: “Ông lão hán này đúng là biết lừa tiền. Tuy rằng công tử này bị đụng cho lảo đảo những không đâm phải xe lừa của ông. Là xe lừa nhà ông đột nhiên đổ, còn làm công tử bị thương, sao lại đòi tiền của người ta?”

Thượng Vân Thiên choáng váng, trước mắt mê mê mang mang, bị lão hán lay đến nỗi ngã trái ngã phải nhưng lại không nói nên lời, qua một lúc lâu mới thanh tỉnh lại.

Trong dư quang nơi khoé mắt, dường như Thượng Vân Thiên nhìn thấy kiệu của Quỳnh Nương cũng đúng lúc đi ngang qua nơi này, dáng vẻ chật vật của hắn hoàn toàn lọt vào trong mắt nàng.

Có điều nữ tử kiếp trước luôn hỏi han hắn ân cần lần này lại chỉ liếc mắt một cái, như nhìn một con chó lang thang, kéo mành xuống nhanh chóng rời đi.

Thật ra Lang Vương cũng ở bên cạnh kiệu, nhìn dáng vẻ chật vật của Thượng Vân Thiên nhưng vẫn chưa hết hận, có điều nhìn thấy ám vệ nhanh chóng nhảy ra bên cạnh Thượng Vân Thiên, nói rõ, hắn đã nhận chủ mới.

Đến lúc cỗ kiệu quẹo ra ngoài khá xa, Lang Vương ngồi trên lưng ngựa mới cúi đầu nói với Quỳnh Nương trong kiệu: “Vừa nãy hắn nói gì?”

Quỳnh Nương nói chuyện Thượng Vân Thiên biết Điệp Y cho Lang Vương, sau đó nói mình nghi ngờ có lẽ Điệp Y có quan hệ với Thượng Vân Thiên.

Lang Vương trầm mặc một lát, nói: “Chỉ sợ con cẩu họ Thượng này không có nhiều bản lĩnh như vậy, hơn phân nửa là công lao của chủ tử con cẩu này mới nhận. Xem ra chuyện của vương phủ chúng ta hắn đều muốn nhúng tay vào, được, ta cũng muốn xem hắn kết thúc thế nào.”

Dứt lời, sắc mặt khôi phục bình tĩnh, lại nói: “Hôm nay ra ngoài mua cho Nhược Hoa và Hy Hoà cái gì, ta đi xem với nàng.”

Lang Vương và Quỳnh Nương đến mấy cửa hàng, mua đồ dùng cho hai đứa trẻ, Quỳnh Nương lên kiệu, Lang Vương cưỡi tuấn mã, cùng nhau về Thôi phủ.

Có điều, không biết thế nào, hôm nay đường cái trong kinh thành chú định là chen chúc.

Mới vừa đi quá đầu phố, một cỗ kiệu đến đối diện, mành mỏng màu lục, đỉnh xe che vải lam, rất là tinh xảo, hai nha hoàn đi cạnh cỗ kiệu. Lúc kiệu đỉnh lam đi đến chỗ Lang Vương, mành xanh lục động đậy, một bàn tay ngọc vươn ra, lại thu vào, một chiếc khăn thêu bướm nhẹ nhàng rơi xuống trước mặt Lang Vương.

Lúc này trong kiệu truyền ra một giọng nói thanh thúy: “Xin Vương gia dừng bước, khăn của ta rơi xuống đất, phiền Vương gia tìm giúp được không?”

Lông mày Lang Vương nhăn lại, nhìn thoáng qua kiệu của Quỳnh Nương, lại xem xét cỗ kiệu đỉnh màu lam, dứt khoát làm bộ không nghe thấy, nắm cương ngựa muốn đi.

Nha hoàn bên trái xe ngựa cũng lanh lẹ, vội vàng chạy đến hành lễ với Lang Vương rồi tìm khăn.

Lúc này mành mỏng màu xanh lục mở ra, một nữ tử tuổi xuân vô cùng mỹ lệ cúi đầu, chỉ lộ ra nửa khuôn mặt và tóc đẹp, dịu dàng nói: “Lại có thể gặp được Lang Vương ở đây. Gia phụ là tổng tham quân của ba sở, ngày sau muốn mở tiệc chiêu đãi khách khứa, có thể mời Lang Vương quang lâm hàn xá để gia phụ tạ ơn không?”

Lang Vương nhìn kiệu của Quỳnh Nương, cỗ kiệu vẫn không động dậy, dường như tất cả đều đang nhìn bên này.

Hắn tức khắc bực bội, vốn dĩ hôm nay còn tốt, chuẩn bị khuyên Quỳnh Nương quay lại vương phủ với hắn, không ngờ có một Trình Giảo Kim nhảy ra giữa đường, nữ nhi của tổng tham quân ba sở lại mời mình làm khách, hơn nữa tất cả đều rơi vào trong mắt Quỳnh Nương, sợ là hôm nay lại phải ngủ giường riêng.

Lang Vương nhịn cơn giận xuống, ra vẻ trấn tĩnh, nói: “Ngày sau bổn vương còn có việc, không rảnh dự tiệc, mong tiểu thư thông báo thay một tiếng.”

Nhưng tiểu thư kia vẫn còn không cam lòng, còn muốn nói tiếp, mặt Lang Vương kéo đến thật dài: “Bổng lộc của tham quân không đủ, không mời bà tử giáo tập cho nữ quyến trong nhà sao? Lộ mặt ra ngoài, thay phụ thân mời khách nam, thật sự chẳng có lễ giáo gì!”

Lúc này, ngẫu nhiên gặp gỡ ở ven đường, hoàn toàn thay đổi.

Lại nhìn vị tiểu thư kia, vẻ mặt xấu hổ và giận dữ, ngay sau đó dường như muốn đâm tường, oa một tiếng bật khóc, kiệu cũng nhanh chóng rời đi.

Thật ra Quỳnh Nương trong kiệu vẫn ổn, chỉ là nàng đột nhiên cảm thấy, về Giang Đông thật sự khá tốt, ít nhất có thể để Lang Vương không ác ngôn ác ngữ, bức tử mấy thiên kim nổi tiếng nữa. 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.