Trọng Sinh Trở Về Vị Trí Cũ

Chương 167




Thăm hai hài nhi xong, vốn dĩ hắn muốn ở lại, nhưng Quỳnh Nương lại nói, hưu thư đã qua Hộ Bộ rồi, đừng quan tâm là có ý hay vô tình, ván đã đóng thuyền, hai người không phải phu thê nữa. Đã vậy, nếu tùy tiện để hắn ở lại nghỉ ngơi, hiển nhiên là sẽ không thỏa đáng, mời Vương gia về vương phủ.

 

Sở Tà không thích nhìn Quỳnh Nương tích cực phủi sạch quan hệ với mình, quấy rầy đòi nàng đi với hắn, nếu sợ bị người ta thấy, vậy về biệt viện, càng có tư vị yêu đương vụng trộm.

 

Lời này vừa ra, Quỳnh Nương nghiêng mắt phượng nhìn hắn, nàng nói: “Bây giờ Vương gia cũng đã khôi phục thân tự do, nếu muốn yêu đương vụng trộm thì không cần để bản thân thiệt thòi vậy đâu.”

 

Lang Vương biết Quỳnh Nương lại đang bộc phát tính nóng nảy, hắn ôm nàng vuốt ve từ trên xuống dưới: “Ai bảo bổn vương yêu nữ đạo sĩ giả chứ, dù có giả đứng đắn, nhưng nếu bổn vương không được tưới, khô lại rồi thì làm sao bây giờ?”

 

Vừa dứt lời, Hỉ Thước ở ngoài cửa sổ kêu: “Tiểu thư, ngài ra ngoài một lúc được không ạ?”

 

Quỳnh Nương thầm nghĩ: Nha đầu này tinh quái như vậy? Nếu không thể qua tai Lang Vương cũng phải chờ hắn đi rồi nói sau chứ!

 

Lang Vương cũng không thích Hỉ Thước lén lút như thế, bèn gương mi nói: “Tiến vào nói chuyện!”

 

Hỉ Thướchối hận, cắn môi dưới bước vào, một lúc lâu không nói gì. Cuối cùng thấy Lang Vương trầm mặt, sợ hãi bèn nói ra hết: “Quách đại nhân ngõ Sư Tử phái bà mối đến cửa cầu hôn, hắn sợ ngài không nhớ rõ hắn, còn nhờ bà mối mang theo bức họa, đang ở sảnh ngoài chờ gặp ngài, lão phu nhân nói với bà mối kia hôm nay tiểu thư không tiện, nhưng nàng ta cũng là người biết nói chuyện, nhất quyết không chịu đi, nói đã cầm hồng bao của người ta, nếu không gặp được ngài, trở về không giao được việc.”

 

Lang Vương nghe vậy tức giận bật cười, ý cười gia tăng, ánh mắt hơi lóe: “Ngươi gọi Vương phi là gì?”

 

Quỳnh Nương không muốn để Lang Vương làm khó một nha hoàn, nàng bèn gạt đi: “Là ta bảo các nàng ấy đổi xưng hô, người ngoài đều biết chúng ta đã giải hôn thư, còn gọi là Vương phi sẽ khiến người ta nhạo báng ta tự mình đa tình…”

 

Sở Tà phất tay để Hỉ Thước ra ngoài, nhấc cánh tay Quỳnh Nương lên, lửa giận trong lòng bốc lên, lời vừa nãy của hắn thật sự ứng nghiệm.

 

Kiều thê của mình, lắc mình biến hoá thành tiểu thư, còn có người đến cửa cầu hôn nữa! Nếu chịu bớt thời giờ để hắn bình phẩm dung mạo, còn không phải là quay lưng yêu đương vụng trộm sao?

 

Quách đại nhân ngõ Sư Tử? Đó chẳng phải là Lại Bộ tả thị lang sao? Tên quan rắm to, tâm còn không nhỏ, lão bà chết năm trước rồi đúng không?

 

Quách đại nhân này gần ba mươi rồi còn tự nhận phong lưu phóng khoáng, động một cái là khoe khoang mấy bài thơ thương tiếc vong thê trước mặt người khác. Còn nhớ lúc tin đồn hắn hưu thê lan truyền đi, ánh mắt Quách đại nhân nhìn hắn rất là kỳ quái, bây giờ nghĩ lại là nhiễm vài phần vui sướng, hoá ra đã sớm nhớ thương lão bà của hắn!

 

Sở Tà càng nghĩ càng giận, buông Quỳnh Nương ra, bước đến tiền thính.

 

Sảnh ngoài, Lưu thị đang ngồi nói chuyện với một nữ tử khoảng ba mươi tuổi, thoạt

nhìn có vài phần đoan trang. Nữ tử này là bà mối Quách đại nhân mời đến, nhà thân nương họ Trương, xuất thân từ một nhà quan nhỏ, bởi vì nói năng khéo léo nên phu quân qua đời rồi chuyên môn làm mai cầu hôn cho quan hoạn phú thương.

 

Bà mối Trương nhìn thấy một công tử tuổi không lớn, anh khí tuấn mỹ tiến vào, nhất cử nhất động mang theo hơi thở hùng mãnh xưng bá, hai mắt sáng lên, gương mặt lộ ra nụ cười.

 

Tất nhiên nàng ta không biết Lang Vương, còn tưởng là nhi tử Thôi Truyền Bảo của Lưu thị, cười nói với Lưu thị: “Phu nhân đúng là có phúc khí tốt, chẳng những sinh nữ nhi diễm lệ vô song, ngay cả nhi tử cũng tuấn tú như vậy. Công tử bao nhiêu tuổi rồi, có hôn phối chưa? Ta quen vài tiểu thư quý trạch, tính tình hiền thục, dung mạo xuất chúng, đúng là lương xứng của Thôi công tử. Không phải ta nói ngoa, cả kinh thành chẳng có ai quen biết nhiều tiểu thư đợi gả hơn ta. Nếu công tử nhà ngươi có hứng thú…”

 

Lưu thị thấy nàng ta nhận tiền nữ tế nhà mình thành nhi tử của mình, hơn nữa càng nói càng hăng, vô cùng xấu hổ, muốn đứng lên giải thích với Lang Vương.

 

Lang Vương cũng cảm thấy mình đường đường một Vương gia không thể nhấc nổi quan hệ với bà mối, bước hai bước đến trước mặt bà mối Trương, dứt khoát nói theo nàng ta: “Ta tới trấn cửa ải thay muội gia, ngươi có mang bức hoạ của Quách đại nhân đến không?”

 

Bà mối Trương liên thanh nói: “Có, có.” Nói rồi móc ra một bức hoạ cuộn tròn từ trong ngực, đưa cho Lang Vương, vẻ mặt có vài phần vui sướng, nghĩ người Thôi gia chủ động muốn nhìn tranh là có thể thành rồi.

 

Lang Vương mở bức hoạ cuộn tròn ra, mặt trên vẽ một nam tử trẻ tuổi, có điều trừng mắt nhìn vài lần lại không thể lập tức nhận ra đây là Quách đại nhân thị lang đồng liêu kia.

 

Chỉ thấy nam tử trong bức hoạ mi thanh mục tú, ôn văn nho nhã, thân hình thẳng tắp tuấn nhã, mang mũ cao, cầm quạt xếp, đang ngửa đầu nhìn trời. Vẻ mặt hờ hững, lại phảng phất có chút phiền muộn.

 

Bên cạnh còn đề vài câu thơ:

 

Đông chí rồi thương thu, một mình lên lầu cao. Phóng mắt nhìn núi xa, hướng bắc chim nhạn kêu, bóng lẻ khổ sầu ngủ.

 

Lang Vương thấy văn vần chẳng ra thể thống gì, trái lại có thể sâu sắc cảm nhận được tâm trạng cấp bách gối đơn khó ngủ, muốn cầu ngủ với giai nhân của Quách đại nhân.

 

Hắn hao tâm tốn sức một lúc để nhớ lại dáng vẻ của Quách đại nhân: Dáng người cao gầy, nhưng thân mình không bao giờ thẳng như là vác trăm ngô nghìn đá lên lưng. Gương mặt vẫn xem như là đối xứng, có điều sắc mặt luôn xanh trắng, có khi thường thức đêm nên có quầng thâm mắt. Cái khác không có ấn tượng gì, tóm lại là khác bức hoạ cuộn tròn trước mắt như trời với đất.

 

Nếu là ngày thường nhìn thấy bức hoạ không biết xấu hổ điểm tô cho bản thân đẹp như vậy, lúc tâm trạng tốt, Lang Vương còn có thể hãnh diện nhếch miệng cười. Nhưng mà con mẹ nó đây rõ ràng là lừa gạt kiều thê của hắn, hắn không nhịn nổi.

 

Lang Vương vô cùng tức giận, ném trả bức hoạ cuộn tròn cho bà mối Trương: “Bổn… nhân đã từng gặp Quách đại nhân, nào có đẹp như trong bức hoạ? Quách đại nhân như vậy chẳng phải là lừa gạt gia muội sao?”

 

Lúc Lang Vương đang nhìn bức hoạ cuộn tròn, bà mối Trương vẫn luôn lén nhìn vẻ mặt của Lang Vương, thấy công tử tuấn nhã này lại nói là từng gặp Quách đại nhân, vội vàng khéo léo ứng đối: “Trình độ hoạ sư không tốt, có chút không chuẩn là khó tránh khỏi. Có điều quả thực dung mạo Quách đại nhân tốt, dù không vẽ giống tranh nhưng bảy tám phần thì vẫn có.”

 

Trước khi đến bà mối Trương nghe nói dung mạo Quỳnh Nương mỹ diễm tuyệt luân, bây giờ thấy đại ca của Quỳnh Nương tuấn nhã như vậy, không khó tưởng tượng Quỳnh Nương sẽ mỹ mạo thế nào. Nghe nói Quỳnh Nương thân là nữ tử lại giỏi làm ăn, tiền bạc trong nhà chồng chất như núi, vậy xem ra là coi thường Quách đại nhân.

 

Bà mối Trương rất được gọi tên trong kinh thành, thật ra trong tay còn có uỷ thác của không ít đại nhân, có điều Quách thị lang đưa nhiều tiền nhất, vì vậy chọn Quách đại nhân trước. Thấy Quách đại nhân khó vào mắt đại công tử Thôi gia, nàng ta vội vàng nói: “Nếu công tử không hài lòng với Quách đại nhân, chỗ ta còn có rất nhiều tài tuấn, ai nấy cũng hiểu rõ con đường làm quan, có tài có mạo. Tỷ như Tần đại nhân ngõ Lý gia, Thẩm đại nhân đường mười bốn, Kế đại nhân phủ trạng nguyên, Lý đại nhân Môn Tiền Lâu…”

 

Bà mối Trương đảo mắt nói ra bảy tám vị đại nhân, có rất nhiều người Lang Vương biết, có người lại chưa từng nghe nói đến. Nghe thấy có nhiều người luồn cúi không màng liêm sỉ đều ôm tâm tư với kiều thê của mình như vậy, Lang Vương vừa sợ vừa tức.

 

Hắn bảo gã sai vặt bên cạnh tìm giấy bút, ghi hết tên mấy vị đại nhân bà mối Trương nói lại, sau đó kéo dài giọng: “Sắc trời không còn sớm, có phải vị phu nhân này cũng nên về nhà không?”

 

Bà mối đang nói hăng say lại bị người lỗ mãng đuổi ra ngoài. Không khỏi sửng sốt, nhanh chóng bồi gương mặt tươi cười, sau đó đi về.

 

Lưu thị ở bên cạnh có chút bất ngờ. Bà mối Trương đến cửa cầu hôn lại bị tiền nữ tế nhìn thấy, người làm mẫu thân là bà thật sự ngượng ngùng.

 

Bà xem như đã hiểu rõ, tiền nữ tế nhà mình và nữ nhi vẫn tình thâm ý thiết như cũ, có điều bởi vì trời xui đất khiến, đưa hưu thư đến mới tạm thời tách ra, chờ sau này chuyện phai nhạt rồi bàn bạc lại.

 

Bà mở miệng nói: “Vương gia, khoảng thời gian trước Quỳnh Nương không hề ra cửa, chỉ ở nhà nuôi nấng hai hài tử. Chỉ là mấy ngày trước tham dự một yến hội, nào biết sau đó bà mối Trương này lại đến cửa tuyên bố cầu hôn cho Quách đại nhân…”

 

Lang Vương biết ý Lưu thị, bây giờ hậu viện của mình đốt vô số cây đuốc, đang cần tiền nhạc mẫu lợi hại dập tắt lửa, lập tức hiểu lòng người tự kiểm điểm một phen, nói lần này đón Quỳnh nương về phủ, tuyệt đối không để nàng thiệt thòi chút nào nữa.

 

Chẳng qua từ khi Lang Vương trở về từ Giang Đông, hắn vẫn luôn muốn nhanh chóng quay lại. Bây giờ ý càng kiên quyết, hổ sói trong kinh thành quá nhiều, hắn muốn đưa tiền thê và nhi nữ đi.

 

Tránh cho một đám người goá thê trong kinh thành ngứa ngáy, làm mai kéo thuyền!

 

Trước mắt cớ về Giang Đông đang có một cái.

 

Trước khi hắn trở về, một tam thúc công quăng tám sào cũng không đến ly thế, Sở Tà lấy danh nghĩa quan tâm thúc công, muốn đến trước linh cữu tẫn hiếu, phải về quê giữ đạo hiếu.

 

Hôm sau thượng triều, Lang Vương báo với thánh thượng tam thúc công của mình qua đời, thỉnh cầu vội về Giang Đông chịu tang.

 

Thánh thượng trầm mặc một lát, sau đó nói: “Trưởng bối của Vong Sơn qua đời, vốn nên chuẩn ái khanh về Giang Đông. Nhưng triều đình vẫn còn có chỗ cần nhờ, trước đó ngươi đã xin nghỉ dài hạn ở trong phủ tĩnh dưỡng, chậm trễ rất nhiều công sự, lúc này cần ái khanh ở lại kinh thành.”

 

Lang Vương xin về nhiều lần, nhưng thánh thượng lại không đồng ý, sau đó phát giận, ông nói: “Trẫm coi Vong Sơn là tay là cổ, thường có chuyện quan trọng để hỏi ý kiến. Lúc này Vong Sơn lấy quốc sự làm trọng, không cần nói nữa.”

 

Sở Tà không nói gì thêm, có điều ánh mắt hơi trầm xuống, nhìn gạch đá dưới chân.

 

Quần thần im lặng, chỉ nhìn Lang Vương và thánh thượng tấu đối, lại thầm hâm mộ Lang Vương được đế tâm như vậy.

 

Sau khi bãi triều, Nhị hoàng tử về phủ tiếp tục xử lý chính vụ đến lúc sắc trời biến thành màu đen. Một nam từ áo xanh nhẹ nhàng bước vào thư phòng, đốt đèn cho Nhị hoàng tử, đứng yên một bên.

 

Nhị hoàng tử phê xong phần tấu cuối cùng, mở miệng nói: “Hôm nay Sở Tà xin hoãn chức với phụ hoàng, chuẩn bị trở về Giang Đông, phụ hoàng không chuẩn. Ta thấy lần này Sở Tà quyết tâm trở về, ngày sau còn sẽ tấu thỉnh.”

 

Thượng Vân Thiên nói: “Nhị điện hạ, quyết không thể để Sở Tà trở lại Giang Đông. Ở kinh thành, trên tay hắn không có binh, một thân quyền thế đều gắn với thánh thượng, tuy rằng thoạt nhìn uy phong lọc lõi, thế áp quần thần, nhưng lại là tường lớn dựng nền, nặng mà không có móng. Nếu điện hạ đăng cơ, chỉ cần một giấy chiếu lệnh là có thể bắt được hắn. Thậm chí bây giờ, nếu không lo lắng thánh thượng trách tội, điện hạ ra hết thủ hạ ám vệ cũng bắt được.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.