Trọng Sinh Trở Về Vị Trí Cũ

Chương 165




Nhưng chưa khởi kiệu đã có người đuổi theo ra ngoài, hoá ra là Vương phi Vệ thị của Nhị hoàng tử.

Nàng ta cười mỉm nói với Quỳnh Nương: “Trước đó có mời công chúa qua phủ nói chuyện phiếm, nhưng thiệp đưa qua rồi lại không thấy công chúa trả lời, không biết có phải người dưới làm việc chưa tận lực, không đưa đến tay công chúa không?”

Quỳnh Nương cười trả lời: “Không phải ta cố ý làm lơ Vương phi, chỉ là trước đó nỗi lòng phiền loạn, không muốn ra khỏi cửa. Cũng lười nhác nên không trả lời từng cái, nếu ngày sau nhàn rỗi, tất nhiên sẽ đích thân qua phủ nhận lỗi.”

Đọc full tại Truyenfull.vn

Thật ra Quỳnh Nương nói vậy, ai cũng không tìm ra sai lầm. Một nữ nhân bị hưu ly ra khỏi phủ, tất nhiên sẽ tránh ở nhà thân nương lấy nước mắt rửa mặt cả ngày, nào còn cố kỵ đến lễ tiết chu toàn?

Vệ thị nghe nàng nói không phải cố ý từ chối, rõ ràng thở dài nhẹ nhõm một hơi, cười theo: “Đã vậy thì ta an tâm rồi. Nhị điện hạ thường nhắc công chúa là đệ nhất đẳng tài nữ của Nguyên Triều, bảo ta nên thân cận với ngươi nhiều hơn, dính chút ít tuệ trí linh căn, còn mong công chúa qua lại với ta!”

Quỳnh Nương chỉ hơi mỉm cười, nói một tiếng còn có hẹn, không thể trì hoãn rồi tạm biệt Vệ thị.

Nhưng nàng lên kiệu rồi mặt liền lạnh xuống, nhớ lại lời Vệ thị vừa nói, thầm nghĩ, nữ tử này đúng là nghe lời ngoan ngoãn, có thể nói là thê tử hiền của Nhị hoàng tử.

Bản lĩnh lòng dạ không kiêng kỵ nguội lạnh mà mở rộng nội trạch, chiêu binh mãi mã cho trượng phu này, hai đời nàng cũng không đuổi kịp.

Kiệu đến cửa đông, nàng lên xe ngựa đã chờ từ sớm, xe ngựa ra khỏi kinh thành, rất nhanh đã đến biệt viện ngoại ô —— đây là nơi mà lúc nàng và Lang Vương mới quen, nàng ở đây làm trù nương hơn một tháng.

Hiện giờ biệt viện này vẫn quanh co vắng vẻ, tĩnh nhã như cũ.

Đọc full tại Truyenfull.vn

Quỳnh Nương xuống xe ngựa, ngồi ở tiền thính đợi thị nữ bưng chậu nước ấm lên rồi dùng bồ kết rửa tay, cởi ngoại y, thay ngoại sam nhẹ nhàng, lại đổi giày đế lông thỏ thoải mái rồi đứng dậy đi đến phòng bếp nhỏ ngày xưa nàng lo liệu nấu nướng.

Mới vừa quẹo một cái, chưa qua cửa vòm đã ngửi thấy mùi khét, nàng đi qua cửa, Thường Tiến mặt cháy đen đang chạy ra ngoài, thấy Quỳnh Nương bèn nhanh chóng nói: “Vương… Khụ khụ… Vương phi, không phải bếp lò hỏng rồi chứ? Sao khói không theo đường ống khói mà lại thẳng từ mặt bếp bốc ra ngoài vậy!”

Hỉ Thước phía sau Quỳnh Nương không nhìn nổi bèn đi theo Thường Tiến vào phòng bếp nhỏ, quả nhiên mặt bếp bốc khói đặc cuồn cuộn, Hỉ Thước hỏi kỹ mới biết, vừa nãy lúc đặt nồi sắt, nước tung toé vào bếp lò hơn phân nửa, dùng củi ướt như vậy để nhóm lửa, chẳng trách bốc khói đen.

Lúc Hỉ Thước giúp lấy củi để đổi, Quỳnh Nương dời bước đến bên cạnh Lang Vương bên bệ bếp đang cầm xẻng chiên đảo thịt gà trong nồi, nhẹ giọng nói: “Vương gia, đừng nhìn nữa, cũng chưa chín, hơn nữa da cháy rồi, ninh nữa sẽ đắng đấy.”

Lang Vương hung hăng trừng Thường Tiến đang nhìn bếp, nghĩ đúng là không thể trọng dụng! Nếu không phải sợ miệng gã sai vặt không nghiêm, sao hắn lại dùng phế vật không biết nhóm lửa này cơ chứ!

Thường Tiến mệt mỏi cả buổi sáng, ghèn mắt cũng đã dính bụi xám, lúc này không còn sức ngồi bệt xuống mặt đất: “Vương phi, ngài nhìn vào sự cúc cung tận tụy của tiểu nhân, ký hôn thư với Vương gia một lần nữa đi!”

Sở Tà cảm thấy Thường Tiến mở miệng cầu xin như thế thật sự là quá mất mặt, hắn ném xẻng chiên đi: “Đâu ra lắm lời nhảm vậy? Còn không mau đi lấy củi mới đến đây!”

Thường Tiến rụt cổ, ra khỏi cửa viện với Hỉ Thước.

Quỳnh Nương nhìn Lang Vương mày rậm, mắt như sao sáng, có điều mặt lại dính khói bụi. Nếu bị Ung Dương công chúa thấy, sợ nàng ấy sẽ kêu một tiếng: Hỏng trích tiên ca ca của bổn cung rồi!

Nàng cũng không nhịn được rút khăn lụa ra lau tro bụi trên mặt cho hắn: “Cũng chỉ biết ăn thôi, tội gì phải chà đạp mình như vậy? Thánh nhân nói quân tử xa nhà bếp chàng quên rồi sao?”

Sở Tà hừ lạnh một tiếng: “Vậy nàng chịu nhận hôn thư lại với ta không?”

Quỳnh Nương nghe xong lời này lại ngậm miệng không nói gì nữa.

Thật ra Sở Tà đích thân xuống bếp rửa tay nấu canh vẫn phải nói từ sau khi Quỳnh Nương nhận hưu thư.

Ngày ấy Sở Tà vừa mệt vừa tức, nhưng hắn chịu nhìn thẳng vào thân thế của mình là tốt, Quỳnh Nương rèn sắt khi còn nóng, bảo Lang Vương đừng có rối rắm chuyện trước mắt, nếu có thể về Giang Đông điều tra rõ chuyện này mới là tốt nhất.

Thái độ của Nhị hoàng tử với Sở Tà mờ mịt không rõ, Thượng Vân Thiên và Liễu Bình Xuyên toàn bộ đến cậy nhờ Nhị hoàng tử đều làm Quỳnh Nương thấy không ổn.

Kiếp trước Lang Vương quá mức phóng đãng không thể kềm chế, bây giờ cẩn thận suy nghĩ lại lộ ra một loại tuỳ tiện tuyệt vọng.

Dù sau đó Lang Vương có soán quyền đoạt vị, như vậy hắn cướp lấy cũng nên là ngôi vị hoàng đế của Đại hoàng tử, vậy Nhị hoàng tử thì sao?

Dựa vào lòng dạ tâm cơ hắn bại lộ quá sớm ở kiếp này, sao có thể để Sở Tà cười đến cuối cùng?

Vì sao năm đó Sở Tà sẽ phẫn nộ khởi nghĩa, liệu có thể cũng liên quan đến thân thế của Sở Tà và cái chết ly kỳ của bà bà không?

Tất cả làm cho Quỳnh Nương đứng ngồi không yên, đây cũng là lý do trước đó nàng trằn trọc muốn hỏi vú Chương rõ ràng.

Còn chuyện Lang Vương hành hung Nhị hoàng tử ở Hộ Bộ, đương nhiên là thượng thư dính phải chuyện này báo cho vạn tuế.

Nhưng chuyện hoang đường này cũng không có gì, vạn tuế còn phái Văn công công đích thân đi hỏi Lang Vương lí do hưu thê, có điều ý đại khái cũng là hỏi Vương gia có chịu thiệt hay không, có muốn hoàng đế ra mặt đòi hai đứa trẻ về không.

Đến phần này, loại thiên vị này khó lấy cớ Sở Tà là cháu ngoại trai của hoàng đế để qua loa lấy lệ nữa.

Quỳnh Nương bảo hắn cần thận điều tra thân thế của mình, một câu Sở Tà cũng không nói, chỉ nắm tay thật chặt, lại hiếm khi không trừng tiền thê.

Cho nên, tháng này Quỳnh Nương đóng cửa không ra ngoài, Lang Vương cũng lấy cớ hưu thê ly tán, tâm trạng không tốt, quay lại Giang Đông.

Có điều trước khi đi, Lang Vương đòi Quỳnh Nương bảo đảm, hắn trở về rồi nàng phải viết lại hôn thư với hắn.

Nhưng Quỳnh Nương lại nói, nếu bị hưu ly trở về Thôi gia là đã nói rõ căn cơ nhân duyên trước đó của bọn họ thật sự không ổn, có khiếm khuyết.

Cẩn thận ngẫm lại, lúc hai người mới quen biết cũng không phải thiện duyên, nàng bị ép buộc ở lại phủ hắn làm trù nương, vốn sẽ ít đi một phần tôn trọng, trải qua chuyến này, nàng đã lạnh cái tâm tư làm làm thê tử, nếu có thể thì hai bên tự do như vậy cũng rất tốt…

Bây giờ Lang Vương thiếu hôn thư hộ thể, nhìn dáng vẻ trầm tĩnh nói chuyện của tiểu nương này mà hắn thầm hoảng hốt. Nhưng trên mặt lại không lộ rõ, chỉ khinh thường nói: “Còn không phải là làm trù nương cho bổn vương hơn một tháng thôi sao, nàng vẫn nghẹn khuất à? Cùng lắm thì bổn vương nấu cơm cho nàng hai tháng, nếu làm được thì nàng phải gả cho bổn vương một lần nữa!”

Thật ra lúc ấy hai người cũng chỉ nói đùa mà thôi, Quỳnh Nương không coi là thật, nhưng bây giờ thấy, Sở Tà lại làm thật.

Hôm nay hắn mới từ Giang Đông về đã gấp không chờ nổi mà chọn biệt viện thanh tĩnh xuống bếp rửa tay nấu cơm, kết quả lại xào ra một đĩa gà sống “da giòn”.

Sở Tà lại không cảm thấy là do mình trù nghệ chưa thông, trước khi về Giang Đông, hắn đã lục vô số quyển ghi chép thực đơn các triều trong thư phòng của Quỳnh Nương.

Ngựa xe mệt nhọc, đêm trăng nghỉ trọ, nhàm chán khêu đèn đọc đêm, tự nhận là đã có công lực diệu bếp ba phần của Dịch Nha, năm phần của Y Doãn.

(1) Dịch Nha: Đầu bếp nổi tiếng thời xuân thu.

Y Doãn: tướng nhà Thương, nấu ăn cực ngon.

Trong đầu đã bài binh bố trận, nhưng xuống bếp, tất cả đều biến thành một bãi loạn, thêm nữa chọn phải người gây cháy không lên được mặt bàn như Thường Tiến, mất thể diện trước mặt Quỳnh Nương.

Có điều hắn lăn lộn nửa ngày trong phòng bếp mới đích thân cảm nhận được sự khó chịu dưới bếp.

Nghĩ lúc trước ở biệt quán, mỗi ngày Quỳnh Nương phải nấu ba bữa cơm theo yêu cầu của hắn, không ngừng chiên xào như vậy. Nhưng hắn lại còn cố ý làm khó dễ, thường bắt bẻ thức ăn của nàng…

Bây giờ Lang Vương yêu thê sốt ruột thật sự không nhịn được muốn cho mình một cái tát vang dội.

Quỳnh Nương không biết trong đầu Sở Tà quay cuồng, có điều hắn vừa về từ Giang Đông, chưa kịp nghỉ ngơi đã xuống bếp nấu xào, gà cũng chặt rất mạnh, thớt dày sắp gãy, đủ thấy lòng đang phiền loạn.

Xem ra hành trình Giang Đông hẳn là không trôi chảy như mong muốn của Sở Tà.

Hắn ngựa xe lao khổ, dưới mắt còn có quầng đen nhàn nhạt, nàng cũng không muốn trêu ghẹo chế nhạo hắn ngay lúc này.

Vì thế nàng nhận dao phay, chọn dưa chuột từ cái chậu bên cạnh, đập trứng gà làm dưa chuột xào trứng ngon miệng, sau đó thái lát thịt lăn bột, làm bún thịt ớt đỏ.

Lúc này dưới bếp không có người nào khác, chỉ có nàng và hắn, một người xắt rau, một người giúp cho gia vị rồi thêm củi, khói bếp lượn lờ, xẻng chiên leng keng, trong tiếng khói dầu, đôi phu thê đã hoà li này càng giống phu thê bình thường dính khói lửa nhân gian.

Quỳnh Nương không phải đầu bếp thay đổi giữa chừng của Lang Vương, chỉ một lúc đã làm đồ ăn xong, còn làm một chén canh gà xé nhỏ.

Tiểu viện ngoài phòng bếp đặt bàn nhỏ, dưới bóng cây, trên bàn nhỏ, hai người chân dán chân, đầu chụm vào cùng ăn cơm.

Lâu rồi Lang Vương chưa ăn đồ Quỳnh Nương tự tay nấu, tuy rằng không phải sơn hào hải vị gì nhưng lại có hương vị hiếm có của gia đình, ăn rất thơm ngon.

Có điều hắn thấy Quỳnh Nương cũng ăn rất nhiều, bèn hỏi: “Không phải đến phủ Lễ Bộ thị lang dự tiệc à? Sao lại để bụng rỗng về?”

Quỳnh Nương cắn lát thịt: “Tất cả đều nhìn chằm chằm ta có đội nón xanh cho chàng hay không mới hại Vương gia tức giận vì đội nón rồi hưu thê bỏ con, ta nuốt trôi thế nào được?”

Lang Vương nghe vậy lại yên lòng, uống một ngụm canh: “Bổn vương nói rồi, hưu thư này tổn hại danh vọng của nữ tử nhất, nàng cho rằng nàng kinh doanh mấy cửa hàng kiếm tiền là có thể ngăn cản ác ngôn của người ta? Vẫn là sớm phục hôn với bổn vương mới là đứng đắn!”

Quỳnh Nương cúi đầu cuống canh, không tiếp lời bới móc.

Còn Lang Vương lại dần có tự tin, hắn nói: “Lát nữa đến nhà nhạc mẫu thăm Hy Hoà và Nhược Hoa, lâu như vậy rồi chưa gặp, không biết lớn béo thế nào rồi.”

Tất nhiên là Quỳnh Nương nói được.

Nhưng hai người ăn cơm xong, chuẩn bị ra ngoài, Quỳnh Nương phải thay y phục trở về.

Thay gần xong, chuẩn bị ra ngoài, Lang Vương đánh giá bóng hình xinh đẹp lả lướt trước mắt từ trên xuống dưới, quầng đen đáy mắt lan ra rất nhanh: “Đây là y phục gì? Sao lại mặc thế này đi dự tiệc?”

Quỳnh Nương cúi đầu nhìn nhìn, cố ý nhấc làn váy lên, lộ ra đôi giày thêu, cười nói: “Đây là trân châu vài ngày trước đó Vương gia nhờ người đưa tới, ta thêu lên giày, vì để lộ giày nên cố ý may váy mới, có chỗ nào không ổn sao?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.