(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Sắc mặt của Vương Thanh Phú không được tốt cho lắm, đi bán nhân sâm mà đi chung với anh cả thì còn có thể vớt vát được cái gì chứ?
Anh ta không muốn làm mấy chuyện mà không vớt vát được lợi ích gì.
Còn không bằng ở trong nhà xây phòng, còn khoảng mười ngày nữa là căn nhà này đã hoàn công rồi.
Hoàn công sớm thì anh ta và vợ cùng có thể dọn ra khỏi phòng cha mẹ sớm hơn.
Anh ta còn muốn có con trai, hiện tại ở cùng với cha mẹ, chỉ cách nhau một cái mành, cho dù có da mặt dày hơn nữa thì anh ta cũng không tiện làm cái gì.
Vương Thủ Thành cũng không vui, ông ta giao chuyện tốt này cho con trai út là vì tin tưởng anh ta. Vậy mà anh ta lại không biết điều như thế sao?
“Mấy đứa con thì có chuyện gì quan trọng chứ? Có chuyện gì quan trọng hơn việc bán nhân sâm kiếm tiền hả?” Triệu Quế Phân ở bên cạnh cũng không vui hỏi lại hai người bọn họ, hiện tại con trai lại còn đồng lòng với vợ, chuyện này sao mà được chứ?
Thằng năm chính là người mà bà ta và ông già coi trọng nhất, sau này nếu muốn dưỡng lão thì còn phải trông chờ vào thằng năm nữa.
“Bọn con…” Vương Thanh Kỳ có chút ấp úng, Kiều Kiều đã dặn trước rồi, không được nói ra.
“Cha mẹ, hai chúng con muốn vào thành xử lý chút chuyện cho nhà mẹ đẻ của con, bọn họ dặn dò bảo con đi làm một chút chuyện, có lợi cho nhà chúng ta.” Chu Kiều Kiều thuận miệng tìm cớ.
“Được rồi, vậy thằng hai đi đi, con và thằng cả đi sớm về sớm, đi về cũng đừng chậm trễ công việc. Nhất là thằng cả đó, đã mấy ngày liền con không mang con mồi nào về nhà rồi. Cha nghe nói ngày hôm qua ông tư Ngô còn mang về một con thỏ nữa đó.”
Vương Thủ Thành nhìn thoáng qua con trai cả, trong lòng chỉ có bực bội.
Con trai cả rõ ràng là cố ý.
“Cha, không phải cha bắt con săn con mồi cỡ lớn sao? Cho nên con đã đổi chỗ khác ngồi canh.” Vương Thanh Hòa nói có sách mách có chứng.
Không hề chột dạ chút nào.
Vương Thủ Thành nhìn mà trong lòng cũng nói thầm, không bằng lần sau ông ta cũng đi theo anh lên núi xem thử coi sao?
Không được, cho dù anh có bắt được con mồi hay không thì cũng phải đuổi thằng cả ra ở riêng.
Vợ thằng năm quá may mắn, không thể để bọn họ thơm lây được.
Thằng cả đi ra ở riêng thì vẫn cứ là con của ông ta, sau này anh sống sung sướng thì cũng phải báo hiếu cho ông ta.
Vương Thủ Thành nghĩ như thế, cũng thoải mái hơn, không hỏi thêm gì nữa.
Sắp xếp công việc cho cả gia đình xong, lập tức xuất phát.
Lúc Bạch Tú Tú đi đến đại đội thì những người khác đều đã đến.
Lúc này Trần Kim Hoa đang thống kê mọi người, đưa danh sách cho đội trưởng.
Để đội trưởng dùng loa phát thanh đi kêu gọi.
Bọn họ đi đến từng nhà kêu gọi chẳng có lực uy h.i.ế.p gì cả.
Loa phát thanh đã kêu thì ai cũng phải đi làm.
Nhìn thấy Bạch Tú Tú đến, Trần Kim Hoa nhanh chóng kêu cô: “Tú Tú đến đúng lúc lắm, mau lại đây dò lại giúp chúng tôi, xem xem có sai sót thiếu tên ai không?”
Bạch Tú Tú buông đồ xuống, bảo hai đứa nhỏ ở bên cạnh chơi, đi đến đối chiếu danh sách giúp bọn họ.
Trong danh sách cũng không có quá nhiều tên, nhưng để tránh cho thiếu sót nên vẫn đối chiếu lại vài lần.
Chờ xác định không có vấn đề gì rồi, Trần Kim Hoa lập tức cầm danh sách sang phòng bên cạnh tìm đại đội trưởng.
“Thím Kim Hoa, cháu có chuyện muốn thương lượng với thím.” Bạch Tú Tú đi theo bà ấy ra ngoài nói.
Trần Kim Hoa có chút khó hiểu: “Có chuyện gì thế Tú Tú?”
“Thím Kim Hoa, dạo gần đây nhà của cháu nhộn nhịp lắm, cháu cảm thấy có lẽ là vì bọn họ quá rảnh rỗi, thím sắp xếp cho mẹ chồng cháu đi làm việc đầu tiên được không? Cho bà ấy làm nhiều việc một chút, tuy rằng hiện tại chân cẳng bà ấy không tốt, nhưng cháu cảm thấy chỉ cần gánh ít phân đi một chút là được rồi. Làm việc ít thì làm thêm vài ngày, nhưng vậy cũng không sợ lượng lao động của bà ấy ít hơn người khác.”
Bạch Tú Tú đề nghị với Trần Kim Hoa.
Trần Kim Hoa cũng là người thông minh, lập tức hiểu cô có ý gì.
Bà ấy nhìn cô cười cười nói: “Được, đây cũng không phải chuyện to tát gì. Mẹ chồng của cháu rất có tiếng trong thôn chúng ta, cứ để bà ta đi gánh phân trước đi.”
Được Trần Kim Hoa đồng ý, Bạch Tú Tú cũng hài lòng quay về phòng, nói chuyện với những người khác.
Trong nhà họ Vương.
Cả gia đình đi ra ngoài chưa được bao lâu, Triệu Quế Phân rảnh rỗi không có chuyện gì làm lại bắt đàu kiếm chuyện.
Bà ta nhìn vợ thằng ba, cảm thấy cực kỳ ngứa mắt: “Vợ thằng ba, cô đi nấu nước cho tôi, trời lạnh thế này, cô cũng không biết tự tìm việc mà làm sao?”
Triệu Thúy Hoa đang may vá quần áo nghe thế lập tức không vui.
Không phải lúc nãy Lưu Tiểu Nga đã nấu nước cho bà ta rồi sao?
Hiện tại nước trong nồi còn nóng hổi, còn muốn cô ta làm gì nữa?
“Mẹ, không phải trong nồi đã có sẵn nước ấm rồi sao?” Triệu Thúy Hoa không nhúc nhích, hỏi ngược lại bà ta.
“Nấu sôi lại lần nữa, tôi uống thử nước kia rồi, uống không ngon, sao nào? Tôi sai cô làm chút chuyện cũng không được đúng không?” Triệu Quế Phân nhìn cô ta là lại thấy giận.
“Mẹ bảo chị hai đi làm đi, con còn đang may quần áo cho con trai nè.” Triệu Thúy Hoa không thèm ngẩng đầu lên.
Bà ta rõ ràng là đang muốn kiếm chuyện với cô ta.
Bình thường cô ta đều phải đi lên núi, hôm nay không phải lên núi là bà ta lập tức chạy đến kiếm chuyện.
Cả gia đình đang làm việc ở bên cạnh đều không có ai nói tiếng nào.
Triệu Quế Phân thấy cô ta không nhúc nhích, trong lòng đang tính toán phải mắng cô ta như thế nào thì loa phát thanh trong đại đội đã vang lên: “Mọi người nghe rõ chưa? Nghe rõ chưa? Tôi là đại đội trưởng Trần Tráng Thực, sau khi thu hoạch vụ thu xong, phân trong ba thôn của đại đội chúng ta đã không còn ai đi gánh nữa. Đất trong thôn còn chưa được bón phân chuồng tốt nhất, việc này sẽ ảnh hưởng rất xấu đến mùa thu hoạch năm sau của chúng ta. Nhưng mà tôi cũng thông cảm, mọi người đều muốn đi vào núi. Tôi đã thương lượng với mọi người trong hiệp hội phụ nữ của chúng ta. Mấy năm nay, những người có danh tiếng không tốt trong thôn chúng ta, những người ăn h.i.ế.p con dâu, đánh chửi mẹ chồng và khắt khe hành hạ con gái đều sẽ phải ở lại trong thôn gánh phân, làm những công việc còn sót lại. Mỗi người một ngày ba công điểm. Bây giờ tôi bắt đầu đọc tên, người sẽ làm việc ngày hôm nay là: Bà Triệu Quế Phân của nhà Vương Thủ Thành, Trương Tứ Hỉ của nhà ông Ngô…”
Đại đội trưởng đọc tên một đống người.
Triệu Quế Phân đang suy nghĩ coi hôm nay phải hành hạ con dâu như thế nào nghe được tên của mình, lập tức nổi điên.
Triệu Thúy Hoa thấy thế, trong lòng sung sướng vô cùng, cố ý hỏi bà ta một câu: “Mẹ, đại đội trưởng kêu mẹ đi gánh phân kìa, mẹ có còn muốn uống nước nữa không? Hay là lát nữa con mang nước đến chỗ đống phân kia cho mẹ ha? Mẹ nói coi, có phải dạo gần đây mẹ rất có duyên với phân không. Lần trước mẹ đã rớt xuống đống phân của người ta, lần này lại còn phải đánh gánh phân.”
“Ngậm cái miệng thối của cô lại, cô không nói chuyện thì người ta sẽ nói cô câm sao?” Triệu Quế Phân cắn răng, khập khiễng đi tới đi lui trong sân.
“Mẹ, miệng của con chắc chắn sẽ không thối bằng phân đâu, mẹ cũng đừng đi tới đi lui nữa, mau đi đến đại đội đi.” Triệu Thúy Hoa cố nhịn cười, tiếp tục khiêu khích.
Câu nói này rơi vào trong lỗ tai của lão tam Vương Thanh Lượng đang làm việc, anh ta cũng sợ hãi theo.
Vợ của anh ta bị điên rồi đúng không? Khiêu khích mẹ như thế thì cô ta có ích lợi gì chứ?
Coi chừng sau này lại bị mẹ làm khó dễ ngược lại.
“Ông già, ông nói coi… Chân của tôi còn chưa lành nữa đó.” Triệu Quế Phân tủi thân muốn chết, bà ta nhìn ông chồng nhà mình, muốn đối phương làm chủ cho bà ta.
Nhìn thấy dáng vẻ này của bà ta, Vương Thủ Thành nổi da gà đầy người, ghét bỏ nhíu mày nói: “Bà xem dạo gần đây bà quậy bao nhiêu chuyện, mau đi đi. Đừng có để đại đội trưởng lại kêu thêm lần nữa, lại mất mặt thêm một lần. Lúc trước tôi đã khuyên bà rồi, miệng rảnh rỗi cũng hạn chế đừng có mắng người ta. Bà lại cứ thích mắng, chẳng kiếm chác được ích lợi gì, lại còn làm cho người cả thôn đều mắng bà chanh chua cay nghiệt. Bây giờ còn có thể làm gì nữa bây giờ?”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");