(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Trần Kim Hoa xách theo túi vải, trong lòng càng cảm thấy Bạch Tú Tú rất biết cách cư xử, bà ấy xách theo thế này, giống như mấy thứ này vốn dĩ là do bà ấy mang theo, cũng không cần phải giấu diếm.
Hai người đi đến đại đội, trong đại đội cũng không có quá nhiều người, ngoại trừ kế toán trong đội và đại đội trưởng mỗi ngày đều sẽ đến ra, những người khác đều là lo làm việc trong nhà của mình, hoặc là đến công xã mở họp, hoặc là ở nhà làm việc.
Công xã của đại đội là sáu căn nhà ngói, tường ngoài sân được xây ngay ngắn, cao chừng hai mét.
Trong sân cũng rất bằng phẳng.
Nhìn thấy Trần Kim Hoa đến, đại đội trưởng thấy vợ mình dẫn theo con dâu cả nhà họ Vương đến, gật đầu nói: “Tiểu Uông đang chờ đó, bà mau đi qua đó đi.”
“Được rồi, tôi đi qua đó ngay, đúng rồi, nồi cơm trong nhà mình vẫn còn đang giữ lửa đó, lúc tôi đi ra ngoài thì mẹ khó chịu không chịu ăn, lát nữa ông tranh thủ về nhà chăm sóc mẹ ăn cơm.” Trần Kim Hoa dặn dò chồng vài câu rồi dẫn theo Bạch Tú Tú vào phòng.
Trong phòng có một cái bàn lớn được ghép lại từ bốn cái bàn nhỏ.
Lúc này trong phòng đã có ba người.
Một người trong số đó cao gầy, trông khoảng chừng ba mươi tuổi, mặc quần áo màu xanh lục, để tóc ngắn.
Cô ta là bận nhất, lúc thì cho hai người còn lại xem cái gì đó, lúc lại nói chuyện này nọ.
Nhìn thấy Bạch Tú Tú đi theo Trần Kim Hoa đến, cô ta cũng lên tiếng chào hỏi: “Chị Trần, chị đến rồi à? Chỉ chờ chị thôi đó. Tôi đã bàn giao gần xong hết những công việc cần bàn giao rồi, đây là phần của chị. Công xã còn đang chờ tôi đi nhận chức, thời gian có chút gấp gáp. Chị đến đúng lúc lắm, số còn lại các chị tự nhìn xem là được đúng không? Nếu có chuyện gì không quen thì sau này cứ đến công xã tìm tôi.”
Trần Kim Hoa nghe thế, cực kỳ vui vẻ.
Điều bà ấy sợ nhất chính là chủ nhiệm Uông đi rồi nhưng vẫn để lại một đống yêu cầu.
Hiện tại cô ta muốn đi, vậy thì không còn gì tốt hơn.
Trần Kim Hoa cầm lấy mấy thứ mà chủ nhiệm Uông đưa qua nói: “Chủ nhiệm, cô cứ yên tâm đi, sau này tôi nhất định sẽ quản lý thật tốt hiệp hội phụ nữ của thôn chúng ta, sẽ không mang thêm phiền phức cho cô. Cô đến công xã, chúc cô mọi chuyện đều thuận lợi.”
“Cảm ơn chị Trần, vậy tôi đi trước đây.”
Phong cách làm việc của chủ nhiệm Uông cũng giống như Trần Kim Hoa, hấp tấp vội vàng.
Chờ cô ta rời đi, Trần Kim Hoa lập tức tự nhiên hơn rất nhiều, nhìn hai người còn lại nói: “Để tôi giới thiệu cho hai người, đây là Bạch Tú Tú của thôn Hạ Hà.”
“Mọi người gọi tôi là Tú Tú là được.” Bạch Tú Tú vô cùng thân thiện cười cười.
“Tú Tú, người mặc áo sơ mi xanh lam bên trái là Lưu Tiểu Tuệ của thôn Thượng Hà, cô ấy lớn hơn cháu một chút, năm nay hai mươi sáu, cô ấy thay thế vị trí của thím, cháu cứ gọi cô ấy là chị được rồi. Người mặc áo sơ mi màu xanh lục bên phải là Tiêu Miêu, là con gái của thôn trưởng thôn Trung Hà, năm nay mới hai mươi. Cháu cứ gọi cô ấy là Miêu Miêu, công việc của cháu và cô ấy giống nhau. Sau này chúng ta đi điều tiết tranh cãi trong gia đình đều là cháu và cô ấy đi theo chúng ta. Đến lúc đó chuyện ghi chép phải dựa vào cháu và cô ấy.”
Trần Kim Hoa giới thiệu ba cô gái trong phòng cho nhau.
Hiện tại Lưu Tiểu Tuệ chính là phó lãnh đạo trong phòng này.
Cô ấy trông có vẻ như không dễ chọc, nhưng thái độ lại rất hiền hòa.
Miêu Miêu lại vô cùng tò mò với Bạch Tú Tú, đại đội xây dựng ở thôn Hạ Hà, cô ấy cũng thường xuyên đi lại trong thôn.
Bạch Tú Tú bị mẹ chồng mắng là ham ăn biếng làm rất nhiều lần, cũng chỉ là dạo gần đây mới bị thím Kim Hoa phá hủy lời đồn này.
Mấy người trong phòng chào hỏi nhau một chút, cũng lập tức quen thuộc với nhau.
Đều là người trong một đại đội, mọi người đều làm quen rất nhanh.
“Mỗi ngày chúng ta cũng không có chuyện quan trọng gì, nếu như có vợ hoặc là mẹ chồng nhà ai khóc lóc chạy đến tố cáo, chúng ta lại đi qua đó điều tiết một chút là được.”
Trần Kim Hoa giải thích công việc của hiệp hội phụ nữ cho ba người nghe lần nữa, chủ yếu là nói cho Bạch Tú Tú nghe, dù sao thì trong phòng này chỉ có một mình Bạch Tú Tú là người mới đến.
“Ngoài ra mỗi năm đại đội đều sẽ phát một phần phúc lợi cho chúng ta, mỗi một người phụ nữ trong thôn đều có. Cứ mỗi năm đến lúc đó, chúng ta sẽ phân phát cho bọn họ. Bình thường thì cần phải chú ý một ít người già lớn tuổi sống một mình, cái này thì trong thôn chúng ta đều có danh sách. Ba người các cô là do chúng tôi cố ý tuyển chọn, mục đích là để tiện cho ba thôn. Chuyện người già lớn tuổi sống một mình thì mỗi người các cô phụ trách thôn của mình, đưa vật tư mà đại đội phân phát cho bọn họ đến định kỳ là được. Chuyện giải quyết tranh cãi cũng cố gắng phân công như thế. Như vậy cũng tiện hơn một chút, dù sao thì chúng ta triển khai công việc cũng không dễ dàng gì.”
Trần Kim Hoa nói đến chuyện công việc, lại tiếp tục nói đến chuyện tiền lương trong thôn sẽ trả cho bọn họ: “Tuy rằng chúng ta là hiệp hội phụ nữ, nhưng mà tiền lương sẽ do đại đội trả, chừng nào chúng ta đến công xã thì mới có thể có tiền lương giống như người ta. Ở trong thôn thì tiền lương sẽ ít hơn bọn họ một chút, tiền lương mỗi tháng của Tú Tú và Miêu Miêu là mười đồng, tôi thì mỗi tháng mười ba đồng, Tiểu Tuệ mỗi tháng mười hai. Bốn người chúng ta đều là người của một đại đội, không được gây gổ xích mích gì với nhau đó.”
“Thím Kim Hoa cứ yên tâm đi, chúng tôi thì có gì mà xích mích chứ?” Miêu Miêu có vẻ vô cùng nhiệt tình trước sự gia nhập của Bạch Tú Tú. Dù sao thì tuổi của Bạch Tú Tú và cô ấy không chênh lệch quá nhiều, vừa khéo có thể nói chuyện với nhau.
Trần Kim Hoa cũng hài lòng gật đầu, đang chuẩn bị gọi bọn họ cùng nhau xem những thứ mà chủ nhiệm Uông để lại thì bên ngoài đã có người xông vào.
“Có chuyện rồi, Kim Hoa, mọi người mau chạy đến nhà họ Ngô xem đi, con dâu út nhà bọn họ lại cãi nhau với mẹ chồng nữa rồi. Chị Ngô cũng già rồi, sao có thể chịu được cô ta cứ quậy mãi thế chứ.” Đại đội trưởng nhăn mặt, giọng điệu rất nặng.
Nhà họ Ngô?
Trần Kim Hoa vừa nhớ đến cuộc đại chiến của bà cụ Ngô và con dâu là da đầu bà ấy lại tê rần.
“Ba người các cô… Thôi, Miêu Miêu và Tú Tú đi cùng tôi đi, Tiểu Tuệ cô ở lại nơi này canh chừng, chúng ta cũng không thể bỏ đi hết được. Cô để ý hai đứa nhỏ giúp Tú Tú luôn, đừng để hai đứa nhỏ chạy ra khỏi sân.” Trần Kim Hoa nói xong lập tức đi ra ngoài.
Lưu Tiểu Tuệ vừa nghe nói không cần cô ấy đi, lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Lần trước cô ấy đi, suýt chút nữa đã bị con dâu nhà họ Ngô cào rách mặt rồi.
Đến cả người có khí thế mạnh như chủ nhiệm Uông thì lúc đó cũng bị kéo tóc rối bời.
Cô ấy thật sự không muốn đi chút nào, may mà hôm nay có thêm thành viên mới, cảm ơn Tú Tú!
Bạch Tú Tú đi theo Trần Kim Hoa ra ngoài, Trần Kim Hoa đã bắt đầu kể đến ân oán của cả gia đình này.
“Tú Tú à, chờ đến khi chúng ta đến nhà họ Ngô rồi, cháu nhớ trốn sau lưng thím, Miêu Miêu cũng thế, đừng có để con dâu nhà họ Ngô bắt lấy.” Trần Kim Hoa lộ ra vẻ mặt vô cùng nặng nề, chỉ cần nhớ đến con dâu út của nhà họ Ngô, hiện tại bà ấy đã bắt đầu cảm thấy hoảng rồi.
Mấy năm nay, bà ấy gặp người đanh đá, nhưng chưa từng gặp phải ai như thế.
Bạch Tú Tú không quá xa lạ với nhà của chú tư Ngô, mấy ngày hôm trước cô còn nói đến chuyện này với Vương Thanh Hòa nữa mà.
Nhà họ Ngô cách đại đội không đến hai con đường, lúc bọn họ chạy đến thì đã có người tụ tập xung quanh nhà họ Ngô hóng chuyện.
Thu hoạch vụ thu xong, các gia đình đều không có chuyện gì làm, tuy rằng có vào núi, nhưng mà nhà ai cũng đều sẽ để lại một hai người giữ nhà, rảnh rỗi không có chuyện gì làm, đương nhiên phải chạy đến hóng chuyện rồi?
“Đứng ở đây làm cái gì? Mau nhường đường cho chúng tôi đi qua nào.” Trần Kim Hoa thúc giục những người đứng hóng chuyện trước cửa nhường đường cho bọn họ, muốn bảo bọn họ không được hóng chuyện thì là chuyện không tưởng, bà ấy cũng không thể quản nhiều chuyện như thế.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");