(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Sau khi Vương Thanh Hòa cất xong, cả nhà bốn người liền nhanh chóng ăn hết phần cơm còn lại.
Lúc này có thức ăn mặn đã coi như là đồ tốt, mặc kệ có thích ăn hay không, vẫn ăn sạch sẽ!
Người nhà họ Vương đều có thói quen nghỉ trưa, nhưng Vương Thanh Hòa không có!
Anh cất tiền rồi đi ra ngoài.
"Con muốn đi đâu đó?" Triệu Quế Phân đã sớm chờ ở cửa, muốn tẩy não con trai trưởng trước, để anh nhường phòng cho thằng năm.
Nhìn thấy anh đi ra, vội vàng cản người lại.
Nhưng mà vẫn muộn rồi!
Vương Thanh Hòa không nghe nửa chữ, chạy rất nhanh.
"Anh đứng lại! Anh chạy cái gì mà chạy!" Triệu Quế Phân hùng hùng hổ hổ đuổi theo cả buổi nhưng không đuổi kịp, tức giận xoay người trở về viện.
Con dâu thứ năm Chu Kiều Kiều vẫn trốn trong phòng xem tình huống thấy thế cũng sốt ruột, véo người đàn ông nhà mình một cái.
Lão ngũ Vương Thanh Kỳ đau đến nhe răng trợn mắt, từ trong phòng đi ra: "Mẹ, hay là nói với chị dâu cả trước đi? Chuyện này, không phải sớm muộn gì cũng phải thông qua chị dâu cả sao? Hơn nữa, chị dâu cả không đồng ý, anh cả anh ấy..."
Triệu Quế Phân nghe xong, cũng không nói gì.
Con trai cả ngoại trừ có khuôn mặt đẹp trai ra thì chẳng có chút tác dụng nào!
Sợ vợ giống như sợ cái gì vậy!
Triệu Quế Phân suy nghĩ, liền gõ cửa phòng phía tây.
Trong phòng, Bạch Tú Tú đang sửa sang lại vải vóc trong nhà, lát nữa may cho cô và hai đứa con, ừm... Còn có người đàn ông xui xẻo nhà cô, mỗi người làm một bộ quần áo.
Vải vóc này, để đó không dùng cũng cũ!
Nghe thấy tiếng gõ cửa, Bạch Tú Tú đặt hết đồ vào trong rương lớn của cô, mở chốt cửa ra.
Lập tức liền đối mặt với khuôn mặt già nua của mẹ chồng cô.
Tâm tình tốt biến mất không còn sót lại chút gì.
Triệu Quế Phân vừa vào phòng, nhìn thấy tường trắng trong phòng, còn có chiếu tốt trên giường, còn có gạch xanh này, liền tức giận không chỗ phát tiết.
Một căn phòng, sau khi sao chổi họ Bạch này vào cửa, cái gì cũng chuyển hết vào trong này.
Những căn phòng khác so sánh với căn phòng này thì giống như ổ chó vậy.
Cũng không nhìn xem, cô vừa ham ăn lười làm, sao xứng với căn phòng tốt này chứ?
"Vợ thằng cả, sức khỏe con có tốt hơn không? Vừa rồi mẹ thấy thằng cả chạy ra ngoài vội vội vàng vàng, đây là định làm gì vậy?" Triệu Quế Phân cố gắng nở nụ cười, chen vào trong phòng.
Phía sau, Chu Kiều Kiều cũng vội vàng đi theo vào.
Bạch Tú Tú nhìn từng người mắt sáng lên, biết là giống như kiếp trước, muốn đổi phòng với cô.
Mơ tưởng hão huyền!
Nghĩ đến những suy đoán cuối cùng của người đàn ông nhà mình kiếp trước, Bạch Tú Tú cũng nổi lên ý muốn thử xem.
Chuyện đổi phòng này, không chỉ có thể đổi với một mình cô.
Đời trước, cả nhà lão nhị đều là chó săn của Chu Kiều Kiều. Nếu ngay từ đầu Bạch Tú Tú đã đắc tội cả nhà lão nhị thì sao?
Nghĩ một chút, Bạch Tú Tú lộ ra nụ cười: "Cảm ơn mẹ đã quan tâm con, đầu con vẫn còn đau lắm. Con bảo chồng con đến công xã mua đồ, thím năm mới gả qua đây, con nghĩ mua cho em ấy hai bức tranh, dán trong phòng cho có không khí vui mừng."
Cô còn có lòng tốt này sao?
Triệu Quế Phân sợ ngây người, Chu Kiều Kiều ở bên cạnh cũng đắc ý trong lòng.
Quả nhiên, mặc kệ cô ta đi tới đâu, đều không có người nào chán ghét cô ta! Đây là phúc khí mà ông trời ban cho cô ta!
Xem ra chuyện cái phòng nhà này có thể giải quyết rồi!
"Nói đến phòng ở, Tú Tú, mẹ có chuyện muốn thương lượng với con một chút." Triệu Quế Phân thuận cột leo lên trên.
"Mẹ, vừa hay con cũng có chuyện muốn nói." Bạch Tú Tú vội vàng nhận lời, không cho bà ta có cơ hội nói tiếp: "Mẹ, con thấy hai người chú năm và thím năm ở trong phòng hai người thật sự là quá bất tiện.
Vợ chồng son bọn họ không bằng chuyển đến phòng phía đông đi?"
"Cái gì? Phòng phía Đông? Phòng phía Đông làm sao được, đó là phòng của em hai con mà..." Triệu Quế Phân lập tức nghẹn họng.
Bạch Tú Tú cười ha ha, vừa nghi hoặc lại khiếp sợ, mở miệng hỏi: "Sao không được chứ? Con thấy vợ chồng chú năm vừa kết hôn, trước tiên chuyển đến phòng phía Đông để ở, chờ sau này xây dựng thêm bên phòng chứa củi trong nhà một chút không phải là được rồi sao? Mẹ, mẹ cũng không thể tiết kiệm tiền vào loại chuyện này được.
Hai năm nữa, các phòng đều sinh con, không xây dựng thêm sao ở được nữa?
Chờ đến khi thu hoạch vụ thu kết thúc thì bắt đầu mở rộng ha?"
Bạch Tú Tú giành tất cả lời nói.
Cô đứng trên góc độ mưu cầu phúc lợi cho Chu Kiều Kiều nói những lời này, cô muốn thử xem có thể tránh được vận khí quỷ dị kia của Chu Kiều Kiều hay không!
Trong lòng Chu Kiều Kiều càng thích căn phòng này hơn, nhưng nói đến đây rồi, những lời còn lại cũng không nói ra được.
Cô ta muốn đổi qua, là lấy cơ tân hôn không tiện ở bên cha mẹ chồng.
Nhưng phòng phía Đông cũng ở như vậy thôi! Cô ta không muốn đi phòng phía Đông thì không thể nào nói nổi!
Chỉ là... Chị dâu cả cũng thật quá đáng. Nhìn giống như tính toán cho cô ta, có ý tốt. Nếu như cô ta không đồng ý, đó chính là không biết tốt xấu! Trên thực tế, còn không phải là không muốn nhường phòng của mình ra sao?
Thôi, về sau có rất nhiều cơ hội!
Chu Kiều Kiều thầm khuyên mình một trận, lúc này mới thuyết phục được bản thân.
Triệu Quế Phân bày ra vẻ mặt ăn phân, trong lòng ghê tởm: "Mở rộng? Xây dựng thêm không tốn tiền à?"
"Tốn tiền, nhưng mà đều là vì hai vợ chồng chú thím năm. Mẹ, mẹ cũng không thể chuyện gì cũng keo kiệt chứ?" Bạch Tú Tú không chút do dự ném hết cho Triệu Quế Phân.
Triệu Quế Phân tức giận muốn mắng người, nhưng lại nghẹn không nói ra lời nào.
Thằng hai bọn họ ở phòng phía đông, nhà thằng cả ở phòng phía tây.
Nói cái đồ lười Bạch Tú Tú này trước nhưng hiện tại mình làm mẹ chồng nói cái gì cũng không có trọng lượng!
Nếu bà ta từ chối, không chừng trong lòng vợ thằng năm còn cho rằng mình là mẹ chồng bất công!
Thằng hai thằng năm, đó đều là thịt trong lòng bà ta!
Triệu Quế Phân không cam lòng, quyết định vớt vát một chút: "Vợ thằng cả, phòng thằng hai rách nát, hai vợ chồng thằng năm vừa mới kết hôn, phòng này của con tốt hơn một chút. Bằng không, vẫn là phòng của con đi?"
"Mẹ, nói đến chuyện này, con vừa nãy cũng muốn nói. Phòng của chú hai bọn họ cũng quá rách nát, mẹ xem phòng con? Là mẹ con và chị cả của con cố ý cho con con bưu phiếu và tiền để sửa sang. Tuy rằng nhà chú hai không có tiền, nhưng tốt xấu gì thì chú hai cũng là con của mẹ mà.
Tốt xấu gì cũng phải sửa sang lại căn phòng kia một chút chứ?
Vừa vặn, nếu vợ chồng chú năm muốn qua đó ở, liền mượn cái cớ này sửa sang lại.
Sửa lại phòng mới để ở, không tốt hơn phòng của con sao?
Hơn nữa, để người ta ở phòng này của con, sau này mẹ con và chị con nghe được tiếng gió, truyền ra ngoài thì người mất mặt chính là nhà mình."
Bạch Tú Tú vẫn cười như cũ, cuộc sống mấy năm nay của hồn ma, cô ở bên cạnh Vương Thanh Hòa đã nhìn thấy rất nhiều chuyện đời! Một chút chuyện nhỏ này, đừng mong đấu lại cô!
Chỉ cần bà lão này chịu bỏ tiền ra, nhà chú ba và nhà chú tư còn ở phòng chứa củi đấy!
Đến lúc đó chuyện này sẽ không xong.
Cô muốn khiến cho bà mẹ chồng tốt này của cô công bằng tiêu tiền cho mỗi phòng!
Tuy rằng cô gả tới đây chưa được mấy năm, nhưng chồng cô làm không ít việc trong nhà này.
Tiền của nhà họ Vương, nếu đều đổ hết vào trong tay hai vợ chồng già nhà họ Vương, vậy cô và Vương Thanh Hòa về sau một xu cũng không kiếm được.
Đời trước cô không có hứng thú, chỉ cần hai đứa nhỏ ăn no thì cô sẽ không muốn làm ầm ĩ.
Hiện tại không thể được! Cả nhà này ai cũng đừng hòng chiếm tiện nghi của cô!
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");