(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Nhìn thấy vợ đi ra ngoài, Vương Thanh Hòa nhanh chóng đi đến bên cạnh Bạch Tú Tú, nắm lấy tay cô.
“Hôm nay cảm ơn hai người.” Bạch Tú Tú cảm ơn hai người, sau đó cùng Vương Thanh Hòa quay về nhà.
Cả gia đình bọn họ mua vé xe đêm nay, trong nhà, bà Ngụy đã xử lý đống thịt kia và đóng gói lại, đến lúc đó mọi người xách theo túi cũng sẽ không thu hút ánh mắt của những người khác.
Chỉ cần đông lạnh cứng lại thì khi lên xe sẽ không tan.
Vương Thanh Hòa và Bạch Tú Tú về nhà rồi cũng giúp đỡ sửa soạn cất gọn mấy món đồ đặc sản mà thím Kim Hoa tặng cho bọn họ.
Hạ Minh đi theo đến đây một chuyến cũng nhận được không ít đồ tốt, nhưng mà con mồi mà cậu ta được chia thì lại gửi ở chỗ Vương Thanh Hòa, đến lúc đó coi như là cậu ta góp đồ ăn để đến ăn cơm.
Mấy thứ tốt mà cậu ta có được khi đi theo anh cả nhất định không thể mang về nhà được!
Cả gia đình ngồi lên chuyến xe lửa quay về thành, mãi đến sáng hôm sau mới về đến tỉnh thành.
Hai đứa nhỏ vẫn còn chưa thức dậy, bà Ngụy mặc áo khoác cho hai đứa nhỏ kín kẽ rồi mới đưa cho Vương Thanh Hòa và Bạch Tú Tú ôm.
Còn mấy túi thịt kia thì mọi người lại chia nhau ra cầm, Vương Thanh Hòa là người cầm nhiều nhất, Bạch Tú Tú thì chỉ ôm con và một túi thịt nhỏ.
Quay về nhà, bà Ngụy đã cất kỹ thịt, mà Hạ Minh thì chào hỏi với bọn họ một tiếng rồi về nhà.
“Anh cả, chi cả, em về nhà báo bình an cho trong nhà trước nha!” Hạ Minh báo một tiếng rồi lập tức rời đi.
Bạch Tú Tú đưa hai đứa nhỏ vào phòng nằm ngay ngắn, đắp chăn xong rồi mới đi ra giúp đỡ.
Cũng may mà mấy thứ trong nhà đều được được cất giữ gọn gàng, cho nên không mất quá nhiều thời gian đã dọn dẹp xong rồi.
“Vậy là xong rồi, mẹ đi nấu cơm đây. Năm nay ăn tết, chúng ta sẽ có một cái tết sung túc ấm no rồi.” Bà Ngụy thích việc trong nhà có đầy đủ mọi thứ, nấu cơm cũng cực kỳ có nhiệt tình.
Lần này quay về quê một lần, nỗi bất an cuối cùng trong lòng Bạch Tú Tú cũng đã biến mất.
Ngay khoảnh khắc cô nhìn thấy Chu Kiều Kiều bị nhốt lại và phán tội thì cơn tức giận và lo lắng sau khi sống lại cũng đã hoàn toàn biến mất.
Kiếp này, cô chỉ cần cùng người yêu sống với nhau cả đời, sau đó bảo vệ cho hai đứa nhỏ lớn lên. Cô và Vương Thanh Hòa sẽ cho bọn họ cuộc sống tốt nhất.
Cuộc sống sau khi quay về tỉnh thành có thể nói là bình tĩnh quy luật.
Bởi vì đều được nghỉ rồi, cho nên trong nhà cũng hiếm khi trở nên rảnh rỗi một chút.
Cuộc sống vui vẻ như thế cũng trôi qua rất nhanh.
Chỉ trong chớp mắt cũng đã đến giao thừa.
Hôm nay các gia đình đều rất bận rộn.
Sáng sớm Vương Thanh Hòa đã vội vàng giúp mẹ vợ chuẩn bị chặt thịt.
Anh đang bận rộn, ngoài cửa đã xuất hiện một vị khách không mời.
Hạ Chí Phi lén lút đứng ở cửa, ra vẻ như muốn gõ cửa đi vào rồi lại rối rắm do dự.
Vương Thanh Hòa buông đao xuống, lạnh nhạt đi ra sân, hơn nữa còn đóng chặt cửa lại, không có ý định muốn cho ông ta đi vào.
Hạ Chí Phi lập tức càng xấu hổ hơn: “Thanh Hòa...”
“Chúng ta cũng chẳng thân thiết gì với nhau, ngài đừng gọi tôi như thế.” Vương Thanh Hòa lạnh nhạt nhắc nhở một câu.
Trong lòng Hạ Chí Phi càng khổ sở hơn: “Cha đã đuổi cả gia đình chú ba con đi rồi, sau này sẽ không gặp được bọn họ ở trong tỉnh thành nữa. Con vẫn không chịu tha thứ cho cha sao?”
“Ha...” Vương Thanh Hòa nghe ông ta nói thế, cười khẽ.
Anh nhìn về phía Hạ Chí Phi nói: “Ông không phải muốn lấy lại công bằng cho tôi, mà chỉ là lấy lại công bằng cho chính ông thôi. Hạ Chí Phi, những người kia lén trộm tôi đi, sau khi ông tìm tôi về rồi, ông cũng chưa từng nghĩ đến chuyện làm gì bọn họ, quyết định tha thứ cho bọn họ. Mấy người kia muốn g.i.ế.c tôi, ông vẫn cứ không muốn lấy lại công bằng cho tôi. Ngược lại khi tôi muốn tự lấy lại công bằng cho chính mình thì ông lại cảm thấy tôi đang bỏ đá xuống giếng. Sao bây giờ đến lượt ông bị thương tổn thì ông đã lập tức không chịu tha thứ cho bọn họ rồi?”
“Cha...” Hạ Chí Phi muốn giải thích.
“Bởi vì chuyện này đụng chạm đến ích lợi của ông, những lúc nào ông cảm thấy bọn họ làm việc quá đáng, cảm thấy đau lòng tôi? Không phải đều là cảm thấy tôi có thể làm ông nở mày nở mặt sao? Từ trước đến nay ông chưa bao giờ đặt tôi và mấy người Hạ Minh ở cùng một vị trí. Ông có rảnh đến đây làm tôi buồn nôn thì còn không bằng về nhà soi gương đi? Chúng ta không có duyên làm cha con, ông cứ giữ lại cái mặt mũi mà ông yêu nhất đi. Đời này cố gắng hạn chế đừng đến gặp tôi.”
Thái độ của Vương Thanh Hòa vô cùng lạnh nhạt.
Hạ Chí Phi nghe xong chỉ cảm thấy trong lòng vô cùng khó chịu, nhưng mà ông ta không thể không thừa nhận, những lời anh nói đều là sự thật.
Ông ta không yêu đứa con này, Tề Nghênh Nghênh cũng không yêu anh.
Ông ta và Tề Nghênh Nghênh đều có yêu cầu riêng đối với đứa con này.
Hạ Chí Phi không biết như thế nào mất hồn mất vía rời đi.
Vương Thanh Hòa xoay người quay về sân, đóng cửa lại, tiếp tục chặt thịt.
Tối hôm đó.
Tiếng pháo trúc ầm ĩ, tuy rằng thời buổi này vật tư không phong phú, nhưng mà trong mỗi gia đình đều đốt đèn.
Bà Ngụy nấu chừng mười hai món ăn.
“Ăn cơm, ăn cơm thôi.”
Bà kêu xong, cả gia đình quây quần ở bên cạnh bàn.
Bà Ngụy vô cùng vui vẻ: “Hôm nay là lần đầu tiên cả gia đình chúng ta cùng nhau ăn tết, hi vọng sau này mỗi năm đều có thể ăn tết cùng nhau, cuộc sống mỗi năm sẽ càng ngày càng tốt hơn!”
“Mẹ nói đúng lắm! Chúng ta phải sống càng ngày càng tốt hơn.” Bạch Tú Tú biết tương lai tốt đẹp kia, cho nên cô chắc chắn sẽ càng ngày càng tốt.
Vương Thanh Hòa cũng gật đầu nói: “Mẹ và vợ nói đúng lắm.”
Anh đã từng năm mơ, cũng nhìn thấy tương lai trong đó.
Đêm dài, qua mười hai giờ đêm.
Vương Thanh Hòa và Bạch Tú Tú canh đúng giờ chúc mừng năm mới cho bà Ngụy: “Mẹ, chúc mừng năm mới.”
Bà Ngụy cực kỳ kích động, tặng cho hai người mỗi người một bao lì xì: “Lẽ ra nên tặng cho hai đứa từ sớm rồi, mấy năm nay mẹ luôn ở cùng với chị, mãi vẫn không có cơ hội.”
“Cảm ơn mẹ.” Hai người bọn họ đều nhận lấy bao lì xì.
Sau đó Minh Minh và Nguyệt Nguyệt lại chúc tết cho ba người, chờ tặng bao lì xì cho hai đứa nhỏ xong rồi, Vương Thanh Hòa và Bạch Tú Tú chuẩn bị cùng nhau đi ra ngoài.
Thầy của Vương Thanh Hòa có ân rất lớn với bọn họ, lần này lúc bọn họ quay về thôn cũng đã đến chúc tết ông cụ Trương trước.
Sau khi quay về, bọn họ còn phải canh đúng giờ đi chúc tết thầy.
Nhà họ Chu, Chu Giải Thư cô đơn nhìn ra bên ngoài, nghe tiếng pháo trúc.
Vu Tú Quyên nhìn chồng mình, trong lòng cũng có chút ê ẩm.
Bà ấy đang suy nghĩ xem phải nói gì để trấn an ông ấy thì đã nhìn thấy vht và vợ anh cùng nhau xách theo quà tặng đến.
“Tú Quyên, mau mở cửa.” Chu Giải Thư cũng rất kinh ngạc.
Vu Tú Quyên mở cửa ra, Vương Thanh Hòa và Bạch Tú Tú lập tức chúc tên hai người trước: “Thầy cô, năm mới vui vẻ.”
Nói xong, Vương Thanh Hòa và vợ cùng nhau cúi lạy bọn họ.
“Mau đứng lên! Mau đứng lên! Hai đứa con, sao giờ này hai đứa con lại đến đây?” Chu Giải Thư vui vẻ không biết nên nói như thế nào, ông ấy còn đang suy nghĩ chờ sáng nay học trò đến đây lại bảo anh ở lại nơi này ăn một bữa cơm.
Không ngờ giờ này rồi mà bọn họ còn muốn đến đây.
“Năm nay là năm đầu tiên bọn con bái sư, giờ này đến đây là chuyện đương nhiên. Thầy cô đừng chê bọn con phiền là được rồi.” Vương Thanh Hòa hiền hòa nói.
“Con nói cái gì thế? Tú Quyên, chúng ta mau ăn cơm đi. Hai đứa ở nhà đã ăn cái gì chưa? Thôi, ăn rồi thì cũng lại đây ăn thêm lần nữa với thầy cô! Cô của con nấu sủi cảo ngon lắm!” Chu Giải Thư vui vẻ như một đứa trẻ.
Vương Thanh Hòa và Bạch Tú Tú cũng không từ chối ý tốt của thầy.
Ở nơi này ăn thêm một bữa, bọn họ được giữ lại nói chuyện đến khuya, chờ trời sáng rồi, Bạch Tú Tú và Vương Thanh Hòa mới cùng nhau ra về.
Ra khỏi nhà, đi ra hẻm nhỏ, mặt trời đã bắt đầu lấp ló ở bầu trời bên ngoài.
Các gia đình vẫn chưa thổi tắt đèn dầu, Bạch Tú Tú nhìn bàn tay đang được nắm chặt của mình, nhiệt độ trên lòng bàn tay kia làm cô cảm thấy vô cùng yên tâm.
Cô thoảng ngẩng đầu lên, nhìn gương mặt dịu dàng của chồng mình, nhẹ nhàng mở miệng nói: “Thanh Hòa, em có bao giờ nói với anh là em rất yêu anh chưa? Kiếp này, em muốn cùng anh sống đến khi bạc đầu. Nếu có kiếp sau, vậy kiếp sau vẫn muốn.”
Vương Thanh Hòa nghe được lời này cũng vô cùng kinh ngạc, trong lòng bắt đầu nhảy lên thình thích.
Cô...
Vương Thanh Hòa nhìn thoáng qua vợ mình, bắt đầu từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy cô, cô cũng đã có thể tùy ý làm bậy trong lòng anh.
Lúc này cuối cùng thì đôi mắt linh động kia cũng đã có anh.
Cảm xúc trong đôi mắt kia là thứ anh có nằm mơ cũng muốn nhìn thấy, cô nói cô đồng ý sống bên anh cả đời!
Trong khoảng thời gian ngắn Vương Thanh Hòa cảm thấy cho dù là cảm xúc nào thì cũng không thể nào hình dung được sự vui sướng trong lòng anh lúc này.
Anh ôm lấy cô, dưới ánh nắng ban mai này, vừa kích động vừa vui vẻ nói: “Được chứ, chúng ta đời đời kiếp kiếp đều ở bên nhau. Tú Tú, hôm nay là ngày anh vui vẻ nhất đời, anh nghĩ sẽ không có ngày nào khiến anh vui vẻ hơn nữa.”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");