(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); “Anh dám tin không? Mẹ của Hạ Hữu Đức lại không phải là mẹ của cha đó! Cha là do vợ trước của ông nội sinh, sau đó ông nội vì vợ sau mà hại c.h.ế.t vợ trước. Sau đó mới có Hạ Hữu Đức. Chuyện này là Hạ Hữu Đức nói cho Hạ Thiên biết, suýt chút nữa cha đã bị tức c.h.ế.t rồi. Cha còn nói thẳng suốt đời này cũng không muốn gặp lại bọn họ. Còn đi xin xưởng trưởng của nhà máy dược phẩm điều Hạ Thiên đi nơi khác, lại còn muốn đuổi ông nội đi. Sau này trong nhà sẽ không còn quan hệ gì với nhà Hạ Hữu Đức nữa.”
Hạ Minh nói xong cũng cảm thấy vô cùng kích động.
Ánh mắt của cậu ta khi nhìn về phía Vương Thanh Hòa tràn ngập sùng bái: “Anh cả, mấy chuyện này đều là do anh đã tính toán trước rồi sao?”
“Làm gì có chuyện đó chứ? Anh chỉ là sợ Hạ Thiên sẽ lợi dụng em, cho nên cảm thấy em kêu anh ấy đi cùng sẽ càng tốt hơn.” Vương Thanh Hòa cảm thấy lần này Dư Thành đã giúp anh một chuyện rất lớn.
Anh biết Hạ Thiên không thông minh, nhưng lại không ngờ rằng hiệu quả lại đến nhanh như thế.
Anh mới đến tỉnh thành mới được bao lâu chứ?
Người mà Dư Thành tìm đến giúp anh cũng đã làm cho Hạ Thiên nghe theo răm rắp rồi?
“Là em may mắn đó,” Vương Thanh Hòa lạnh nhạt nhìn thoáng qua cậu ta.
Hạ Minh nghe thế, đột nhiên phản ứng lại.
Đúng vậy. Nếu bọn họ đi không nghe được mấy chuyện này, vậy sau đó bọn họ chắc chắn sẽ muốn hại mẹ!
Còn nữa, nói không chừng bọn họ còn có thể làm ra chuyện gì khác.
Chỉ cần nghĩ đến đây, Hạ Minh lập tức run lập cập.
“May quá! May mà trong nhà đều có có việc gì! Anh cả ngày hôm qua ông ngoại...” Hạ Minh nói cho Vương Thanh Hòa biết quyết định của ông ngoại.
Vương Thanh Hòa nghe thế cũng cảm thấy rất kinh ngạc.
Anh còn tưởng rằng ông cụ này sẽ thương yêu con gái của ông ấy hơn chứ.
“Anh cả, sau này trong nhà sẽ không còn những người đó nữa, cha cũng đã biết lỗi của mình rồi. Em biết anh cả không muốn tha thứ cho bọn họ, nhưng mà em còn muốn hỏi anh một chuyện, anh có muốn về nhà không?” Hạ Minh chờ mong nhìn anh cả.
Vương Thanh Hòa mỉm cười hỏi lại cậu ta: “Hiện tại tôi đang ở nhà mình đó thôi. Hạ Minh, anh và gia đình em không phải là người một nhà.”
Hạ Minh có chút mất mát: “Anh cả, có khi nào một ngày nào đó anh sẽ không nhận em luôn không?”
“Không có chuyện đó.” Ngoại trừ vợ của mình ra, Vương Thanh Hòa không quá biết cách an ủi những người khác, cho nên anh chỉ có thể đáp lại bằng hai chữ lạnh nhạt.
“Vậy là tốt rồi, bọn họ là bọn họ, em là em. Anh cả, sau này em sẽ đi theo anh lăn lộn.”
Hạ Minh lại cười tươi rói, che giấu kỹ chút mất mát lúc nãy.
“Ngày mai nhà máy sẽ được nghỉ, anh cả, chờ anh nghỉ rồi, anh và chị dâu có tính toán gì không?” Hạ Minh vô cùng chờ mong, cậu ta cũng muốn đi theo.
“Anh sẽ về huyện, nếu em muốn đi theo thì ba ngày sau anh sẽ dẫn em theo.” Vương Thanh Hòa cũng biết cậu ta suy nghĩ cái gì, chủ động mời.
Vừa nghe đến chuyện này, Hạ Minh càng vui vẻ hơn: “Dạ được! Vậy em đến nhà máy đi làm trước.”
“Tú Tú, anh cũng phải đi làm rồi.” Vương Thanh Hòa ăn cơm xong báo với vợ một tiếng.
“Anh mau đi đi, lát nữa em sẽ xem kế hoạch thăng cấp không gian của chúng ta có hiệu quả không, còn thiếu bao nhiêu nữa mới thể thăng cấp.” Ngày hôm qua Bạch Tú Tú và Vương Thanh Hòa thương lượng rất lâu, làm thế nào mới có thể làm không gian nhanh chóng thăng cấp.
Vì chuyện này, ngày hôm qua Vương Thanh Hòa còn cầm một ít dược liệu quý báu về.
Đều là do anh lấy từ nhà thầy.
Nếu đều có tác dụng thì bọn họ sẽ nhanh chóng làm không gian thăng cấp, xem xem chờ thăng cấp rồi nó có thay đổi mới gì không.
Đây chính là nền tảng cho mọi kế hoạch sau này của bọn họ.
“Được rồi.” Vương Thanh Hòa liếc nhìn vợ thêm vài lần mới đi ra ngoài. Bình thường đều là anh và Bạch Tú Tú cùng nhau đi ra ngoài, anh còn có thể đưa vợ đến chỗ làm việc, trên đường đi còn có thể ở chung với nhau thêm một lúc.
Hiện tại bởi vì Bạch Tú Tú đã được nghỉ cho nên khoảng thời gian này ngắn đi rất nhiều.
Vương Thanh Hòa đi ra ngoài hẻm, quẹo một hướng đi chưa được bao xa thì đã gặp được Dư Thành đang đứng đợi anh từ lâu.
Dư Thành đạp xe đạp nhanh chóng đuổi theo nói: “Sao rồi? Chuyện ngày hôm qua có thành công không?”
Chờ đến khi chạy đến nơi không người, Dư Thành mới hỏi.
Dù sao thì đến nơi đông người, Vương Thanh Hòa cũng sẽ không thèm để ý đến anh ấy!
“Thành công rồi, hơn nữa còn thành công vượt sự mong đợi.” Nghĩ đến mấy chuyện chấn động mà Hạ Minh nói với anh, Vương Thanh Hòa cũng tóm tắt ngắn gọn lại cho Dư Thành.
Dư Thành nghe xong chuyện riêng của nhà họ Hạ, suýt chút nữa đã lái xe đạp cắm đầu xuống mương.
“Gì chứ? Nhà bọn họ điên đến mức này à? May mà ngay từ đầu cậu đã không trông chờ gì vào bọn họ, nếu không thì còn sẽ nhộn nhịp hơn nữa. Đúng rồi, chuyện công việc cũng có rồi.” Dư Thành đến đây chủ yếu là vì chuyện này.
“Đối phương có điều kiện gì?” Vương Thanh Hòa hỏi lại Dư Thành.
“Một nghìn đồng, nếu cậu đồng ý thì tôi sẽ đi liên lạc giúp. Là công việc ở nhà máy đồ nội thất, đến đó làm việc còn có thể học thêm một chút tay nghề.”
“Chờ tôi hỏi anh ấy đã.” Vương Thanh Hòa chỉ là hỏi thăm công việc giúp Đại Trương, Tiểu Trương đã được giáo viên sắp xếp đến nhà máy dược phẩm rồi, tuy rằng là công việc tay chân, nhưng mà lại làm việc cùng một nhà máy với anh, sau này làm cái gì cũng sẽ tiện hơn.
Chỉ còn lại chuyện của Đại Trương mà thôi.
Hai anh em bọn họ đều không thiếu tiền, chỉ là không tìm thấy cách để xin việc lên tỉnh thành.
“Được rồi, tôi chờ tin tức của cậu.”
Dư Thành đạp xe đạp, chỉ cần nghĩ đến mấy chuyện chấn động mà Vương Thanh Hòa vừa mới kể cho anh ấy, anh ấy lập tức nhịn không được muốn bật cười.
Người nhà họ Hạ thật sự quá nực cười!
Đường đến chỗ làm của Dư Thành và Vương Thanh Hòa không giống nhau, bọn họ nhanh chóng tách ra ở riêng.
Chờ đến khi Vương Thanh Hòa đạp xe đạp đến nhà máy, Tiểu Trương cũng trùng hợp đến.
Vừa nhìn thấy Vương Thanh Hòa, Tiểu Trương chạy chậm đến: “Anh Vương!”
“Đúng lúc lắm, tôi đang có chuyện nhờ cậu hỏi thăm anh cậu nè. Đã có công việc cho anh cậu rồi, là công việc ở nhà máy đồ nội thất, đối phương đòi một nghìn đồng thì sẽ cho anh của cậu thay ca ngay.” Vương Thanh Hòa nói thẳng.
Tiểu Trương vừa nghe thế, lập tức mừng rỡ như điên: “Tốt quá rồi, em còn đang lo không biết đến bao giờ mới tìm được công việc cho anh ấy đây. Trưa nay về nhà em lập tức hỏi anh ấy ngay!”
“Được rồi.” Vương Thanh Hòa rất để ý đến hai anh em Đại Trương và Tiểu Trương, nhất là Tiểu Trương.
Bên kia.
Bạch Tú Tú ăn sáng xong, thấy mẹ vẫn còn ngồi trong sân, lập tức lên tiếng chào hỏi: “Mẹ, con vào phòng nghỉ ngơi một chút, hai đứa nhỏ dậy mẹ đừng dẫn vào phòng con nha, chờ con dậy lại tính.”
Bà Ngụy không thèm quay đầu lại chỉ lên tiếng: “Con mau đi đi, khó khăn lắm mới được nghỉ, mấy ngày nữa chúng ta còn phải về huyện nữa, cũng nên nghỉ ngơi cho lấy lại sức.”
Bạch Tú Tú vào phòng, lập tức mở không gian ra.
Từ sau khi dọn ra nhà họ Vương rồi, cô không mở không gian ra quá nhiều lần.
Chủ yếu là mấy dược liệu bình thường cô trồng khi thu hoạch cũng sẽ không làm không gian kiếm được bao nhiêu kinh nghiệm.
Không ảnh hưởng gì đến chuyện thăng cấp.
Mà mấy cây nhân sâm kia còn phải chờ đến năm sau mới có thể dần dần thu hoạch, hiện tại nó còn chưa đủ tuổi.
Ít nhất cũng phải đủ mười năm mới được.
Bạch Tú Tú thu hoạch cây cát cánh đã trưởng thành, lập tức gieo giống các loại dược liệu mà Vương Thanh Hòa vừa mới xin được từ nhà thầy.
Cần hai ngày nữa các dược đó mới đến kỳ thu hoạch, Bạch Tú Tú gieo giống xong lập tức đóng không gian lại.
Kinh nghiệm trên màn hình nước của không gian cũng có thay đổi, chờ đến khi thu hoạch mấy thứ cô vừa mới gieo giống xong thì có lẽ có thể kiếm được một phần ba kinh nghiệm để thăng cấp.
Nhưng mà chờ đến khi gieo giống lần nữa thì có lẽ sẽ lại ít đi một chút kinh nghiệm.
Nhưng mà ít nhất cũng đã chứng minh phương pháp cày kinh nghiệm này là có thể thực hiện được.
Ra khỏi không gian, Bạch Tú Tú đã lại kiểm kê tài sản của cô và Vương Thanh Hòa, lúc này mới yên tâm nghỉ ngơi.
Chiều tối lúc Vương Thanh Hòa tan ca về nhà gặp được Đại Trương đang đứng đợi trước cửa.
Trưa nay anh ấy nghe em trai nói xong, lập tức quyết định tối nay sẽ đích thân đến.
Anh ấy đến để chính miệng nói lời cảm ơn.
“Anh Vương, tôi đã nghe em trai tôi nói chuyện kia rồi. Hai anh em chúng tôi coi như là đi theo đúng người, sau này anh bảo hai anh em chúng tôi làm gì, hai anh em chúng tôi sẽ không hỏi thêm một chữ!” Đại Trương vô cùng cảm động.
Còn chuyện tiền bạc, anh ấy cũng đã chuẩn bị luôn rồi.
Bắt đầu từ giây phút Vương Thanh Hòa gửi tin tức về quê, nói là anh đã chuẩn bị công việc cho em trai, hơn nữa còn không đòi lấy một xu thì anh ấy đã quyết định mình nhất định phải cắm rễ ở tỉnh thành, đi theo Vương Thanh Hòa lăn lộn.
Cho nên anh ấy đã mang theo hết toàn bộ đồ đạc có giá trị trong nhà đến đây.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");