Trọng Sinh Trở Về Trước Ngày Nữ Chính Gian Xảo Gả Vào Nhà

Chương 481




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Hạ Chí Phi bị bà ta đẩy cho ngơ ngác, ông ta làm hại cái gì?

“Tôi đã làm gì?” Hạ Chí Phi không rõ nguyên do.

Tề Nghênh Nghênh chỉ cảm thấy vô cùng uất ức: “Nếu không phải ông vì Hạ Hữu Đức mà trở mặt với con trai cả thì nó đã không chặt đứt quan hệ với chúng ta. Cha tôi cũng đã biết chuyện này rồi, giờ thì hay rồi đó, ông ấy mới đến đây giáo huấn tôi một trận cũng thôi đi, thậm chí còn chuẩn bị mang phần tài sản của mấy đứa nhỏ chia hết cho con trai cả, sau này tôi cũng chỉ có thể nhận được một phần năm. Nhà ta thiệt thòi bao nhiêu rồi? Hạ Thành và Vi Vi đều tức giận, đều là ông làm hại!” Tề Nghênh Nghênh nghĩ thái độ lạnh nhạt của hai đứa nhỏ khi nãy là lại cảm thấy khó chịu.

Mấy năm nay bà ta dốc toàn lực để đổi lấy hạnh phúc cho mấy đứa nó, chẳng lẽ bà ta chưa đủ tốt sao? Bọn nó vì chuyện này mà tỏ thái độ với bà ta.

Hạ Chí Phi nghe vợ vừa khóc vừa nói, ít nhiều cũng hiểu ra, ông ta cũng rất hối hận, nếu không có một nhà Hạ Hữu Đức thì sẽ không xảy ra những chuyện này. Cả nhà bọn họ vẫn sẽ hòa thuận vui vẻ.

“Bây giờ chúng ta đối xử tốt với nó, sau này sẽ hòa hảo thôi.” Hạ Chí Phi khuyên bà ta.

Tề Nghênh Nghênh nghe vậy chỉ cười trào phúng: “Hòa hảo? Cha tôi là người khôn khéo thế nào? Nếu ông ấy cảm thấy có thể hòa hảo thì đã không làm ra chuyện này. Ông ấy đại khái đã nhìn ra con trai cả không thể nào hòa hảo với nhà ta cho nên mới tìm tôi trút giận, mới xảy ra chuyện này. Tôi nói ông biết, ông phải đuổi cả nhà Hạ Hữu Đức đi thật xa cho tôi!” Sự tình đã như vậy, tốt xấu gì thì chuyện nhà Hạ Hữu Đức cũng không được xảy ra sai lầm. Hạ Chí Phi cũng nghĩ giống Tề Nghênh Nghênh.

“Yên tâm đi Nghênh Nghênh, tôi cũng không muốn thấy bọn họ nữa. Ông Thẩm đã đồng ý rồi, vừa vặn bọn họ muốn mở phân xưởng, tôi sẽ điều Hạ Thiên đến đỏ. Bây giờ ông ấy còn không muốn thấy Hạ Thiên hơn cả tôi.” Hạ Chí Phi nói vậy cũng khiến tâm tình của Tề Nghênh Nghênh tốt lên một chút.

“Cha, mẹ, con về rồi.” Bên ngoài, Hạ Minh đi trả đồ về đẩy cửa vào nhà, vô cùng vui vẻ. Nhìn thấy bộ dáng của Hạ Thiên và ông nội lúc nãy, trong lòng cậu ta vô cùng thoải mái.

“Sao bây giờ con mới về?”

Hạ Chí Phi nhíu mày, cơn tức giận đè nén từ nãy giờ đều đổ lên đầu con trai.

Hạ Minh vui tươi hớn hở trở về lại bị làm cho ngơ ngác: “Con? Đầu cha bị gì sao? Nhà chú ba cách nhà ta rất xa, cha không biết hả? Con đi đi về về một chuyến rất mất thời gian!”

“Được rồi, đi gọi anh trai và em gái con ra ăn cơm.” Hạ Chí Phi có chút xấu hổ đánh trống lảng.

Hạ Minh không rõ nội tình đi gọi người, trên bàn cơm, Hạ Minh nhìn sắc mặt khó coi của mẹ, còn có bộ dáng chẳng khá hơn là bao của cha, cùng với gương mặt lạnh lùng của Hạ Vi và Hạ Thành, trong lòng chỉ cảm thấy kỳ lạ.

“Lúc con ra ngoài trong nhà lại xảy ra chuyện gì sao?” Hạ Minh cảm thấy quá kỳ quái, sao trông mấy người này cứ như có thâm thù đại hận vậy.

“Đúng là xảy ra chuyện, ông ngoại tới, nói bởi vì mẹ quá bất công cho nên ông sẽ thay mẹ bồi thường cho anh cả. Tài sản mẹ được chia sau này chỉ còn một phần năm, còn lại đều cho anh cả, phần của mẹ mẹ muốn chia cho chúng ta thì chia.” Hạ Thành âm dương quái khí nói.

Tề Nghênh Nghênh cúi đầu không muốn nhìn con trai, sợ thái độ của nó khiến bà ta đau lòng.

Hạ Minh nghe xong, thật sự muốn vỗ tay cho ông ngoại. Đây đúng là chuyện ông ngoại có thể làm ra, cũng chỉ khi ông ngoại làm như vậy thì mẹ mới có thể thành thật. Dù sao mẹ căn bản không muốn bồi thường cho anh cả, cũng không xem anh cả là con trai, nếu đã như vậy thì anh cả nên được chia phần nhiều hơn!

Bọn họ chỉ nhìn thấy bây giờ trong nhà anh cả có cái gì nhưng cũng không nghĩ, lỡ đâu... lỡ đâu năm đó sau khi bị bắt cóc, anh cả không phải là thiên tài, không có năng lực rời khỏi cái thôn kia thì bây giờ anh cả phải sống thế nào? Anh cả chỉ là dựa vào chính bản lĩnh của mình bò ra khỏi vũng bùn, tất cả những chuyện đó đều không liên quan tới bọn họ.

“Hạ Minh, đừng giả làm người câm, bình thường quan hệ của chú mày và Vương Thanh Hòa rất tốt mà, bây giờ chú mày nghĩ thế nào?” Hạ Thành bất mãn hỏi em trai.

“Nghĩ gì hả? Không phải là tốt lắm sao?” Hạ Minh xới cho mình một chén cơm lớn, bắt đầu dùng bữa khiến Hạ Thành nghẹn họng.

“Tốt cái gì mà tốt?”

“Gia sản của ông ngoại, ông ngoại muốn cho ai thì cho, đó là do ông quyết định. Đâu ai quy định phải cho anh? Mặt mũi anh lớn như vậy sao?” Hạ Minh hỏi lại anh ta.

“Mày!” Hạ Thành quăng đũa muốn đánh em trai.

“Đủ rồi! Cảm thấy cái nhà này còn chưa đủ ầm ĩ sao? Chuyện này chúng ta cũng không có biện pháp, Hạ Minh nói rất đúng, đó là chuyện của ông ngoại các con. Còn cha và mẹ các con, sau này dù thằng bé có nhận cha mẹ hay không thì gia sản vẫn sẽ có phần của nó.”

Hạ Chí Phi lạnh nhạt cả đứa con thứ hai, chuyện hôm này khiến ông ta gặp đả kích quá lớn, đến bây giờ còn chưa thể bình tĩnh nổi!

Tề Nghênh Nghênh thật sự rất muốn khóc, nếu biết sớm... nếu có thể chọn lại một lần, bà ta tuyệt đối không mang con trai cả về, đứa con trai này còn có sức uy h.i.ế.p hơn cả nhà Hạ Hữu Đức nhiều.

Hạ Minh ăn xong thì chạy về phòng nghỉ ngơi, cả buổi tối trong lòng đều nghĩ ngợi chuyện vừa xảy ra!

Sáng sớm hôm sau, Hạ Minh chạy tới nhà Vương Thanh Hòa.

“Tiểu Minh tới sao? Sao quầng thâm mắt lại đậm thế kia?” Bà Ngụy đang đứng ngoài sân thu dọn đồ đạc thì bị bộ dáng của Hạ Minh dọa cho hoảng sợ.

“Thím, anh trai và chị dâu cháu có ở nhà không?” Hạ Minh cảm thấy không hỏi rõ thì đêm nay cậu ta lại không ngủ được!

“Ở nhà đó, hôm nay trong nhà làm hoành thánh, cháu ăn một chút đi.” Bà Ngụy nói xong cũng không ra tiếp đón.

Hạ Minh lúc này đã chẳng phải là khách nữa, đứa nhỏ này giống như người nhà của bà ấy vậy.

Hạ Minh vào nhà, Vương Thanh Hòa và Bạch Tú Tú đang nói chuyện, thấy cậu ta tới thì cũng không bất ngờ. Ngày hôm qua Vương Thanh Hòa nói những lời đó, hẳn là cậu ta rất tò mò.

Hạ Minh vừa vào trong đã hỏi ngay: “Anh cả, sao hôm qua anh lại bảo em tới nhà Hạ Hữu Đức, còn phải dắt cha theo? Anh đã biết chuyện gì sao?”

“Ngày hôm qua nhà bọn họ náo nhiệt lắm à?” Vương Thanh Hòa hỏi lại Hạ Minh.

Gần đây Dư Thành thường giúp đỡ anh, Dư Thành lại có nhiều bạn bè, muốn giao thiệp với Hạ Thiên mà không để Hạ Thiên phát hiện ra mối quan hệ giữa họ cũng chẳng phải việc khó khăn gì. Lúc người ta cùng đường sẽ hay tìm bạn bè chí cốt tâm sự, nhờ người khác nói mấy câu đôi khi lại có tác dụng không ngờ, vô cùng hiệu quả, chỉ là anh đang đánh cược mà thôi. Đánh cược trực giác của anh, đêm qua dự cảm của anh vô cùng mãnh liệt nên mới cố ý nhắc tới điểm không bình thường của Hạ Thiên, khiến Hạ Minh lo lắng cho người nhà. Chỉ cần dự cảm của anh chính xác là anh có thể ngồi yên xem tuồng, nếu không có gì thì Hạ Thiên cũng sẽ mau chóng gây chuyện lớn mà thôi, cũng chỉ là chờ thêm mấy ngày. Nhưng nhìn bộ dáng của Hạ Minh hiện tại, hẳn là anh đã đoán đúng rồi.

Nhắc tới Hạ Thiên, Hạ Minh cứ như máy hát được bật công tắc: “Anh cả không biết đâu, ngày hôm qua Hạ Thiên ở nhà anh ta la hét nói muốn hại mẹ em, còn cầu xin ông nội. Ông nội không đồng ý nên hai người lập tức xé rách mặt nhau. Sau đó Hạ Thiên lại nói nếu ông nội không đồng ý thì anh ta sẽ nói cho cha em biết nguyên nhân vì sao ông nội không thương cha em, cha em tức giận chạy vọt vào trong. Có lẽ là Hạ Thiên cảm thấy mình không còn đất diễn nữa nên lập tức trở thành tên điên, khui hết bí mật của ông nội!”

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.