(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); “Cái gì?” Tề Nghênh Nghênh nghi ngờ không biết lỗ tai của mình có vấn đề không, bà ta quay đầu nhìn con trai, không phải hai người này đến nhà Hạ Thiên thăm hỏi sao? Sao đột nhiên trở về như vậy? Lại còn tức giận tới mức đòi ném hết đồ của cha ra ngoài? Ông Hạ tôn kính người cha kia như vậy mà, ông ta điên rồi sao?
Hạ Minh nhận được ánh mắt khó hiểu của mẹ ruột thì chỉ hận không thể ba hoa chích chòe nói hết những chuyện mà mình mới vừa ăn dưa được, nhưng bây giờ tinh thần của cha trông có vẻ không được tốt, nói ra không phải sẽ có chuyện sao?
Hạ Minh vẫn còn mãi rối rắm, Hạ Chí Phi lại thấy vợ mình cứ đứng đó không động đậy thì lại càng tức giận: “Bà không nghe thấy sao? Thôi, để tôi tự làm!” Hạ Chí Phi nói xong thì vọt vào phòng Hạ Toàn.
“Cha con làm sao vậy?” Trong lòng Tề Nghênh Nghênh mừng như điên nhưng vẫn lo lắng cho trạng thái tinh thần của chồng mình.
Hạ Minh nghe bà ta hỏi thì lập tức thuật lại những chuyện đã xảy ra.
Tề Nghênh Nghênh cảm thấy bản thân mình ở trong cái nhà này đã chứng kiến rất nhiều chuyện, kiến thức rộng rãi, dù có nghe thấy chuyện gì thì quá lắm cũng chỉ tức giận mà thôi, chắc chắn sẽ không khiếp sợ, nhưng mà... quả dưa con trai vừa ném xuống khiến bà ta ngơ ngác hồi lâu. Tin này, không phải là quá chấn động rồi chứ?
“Thiệt hay giả?” Tề Nghênh Nghênh hỏi xong cũng cảm thấy bản thân đang hỏi thừa. Nếu không phải sự thật thì ông Hạ sẽ tức giận như vậy sao?
“Sau này nhà bọn họ sẽ không thể lắc lư trước mặt chúng ta nữa, chỉ đáng tiếc mấy năm nay để họ chiếm nhiều tài nguyên như vậy. Cả nhà đó chẳng phải thứ gì tốt mà! Cả ông nội con nữa, sau này nhà ta không được phép nhắc tới bọn họ nữa. Đừng để ngày nào đó cha con hết giận, nhớ tới bọn họ rồi lại đem người về đây.”
Tề Nghênh Nghênh cảm thấy hôm nay bà ta mua quá ít thức ăn, lẽ ra phải mua nhiều một chút! Ăn mừng chuyện tốt ngày hôm nay
Chỉ một lúc sau, Hạ Chí Phi mang theo một bọc đồ lớn xuống cầu thang rồi ném ra cửa.
Hai vợ chồng Hạ Thành từ trong phòng đi ra, thấy hành động của Hạ Chí Phi thì cũng ngớ người.
“Cha, làm sao vậy?” Hạ Thành nghi hoặc.
Hạ Chí Phi căn bản không muốn nói, ông ta liếc nhìn đứa con nhỏ: “Hạ Minh, con đem mấy thứ này tới nhà họ trả đi, cha tới nhà chú Thẩm một chuyến.” Ông ta nói xong thì lập tức ra cửa, tốc độ này khiến hai vợ chồng Hạ Thành ngơ ngác, khó hiểu nhìn về phía Tề Nghênh Nghênh.
“Hạ Minh, con đi trả đồ đi, để mẹ nói.” Tề Nghênh Nghênh bảo con trai nhỏ đi xong thì lại gọi cả con gái tới, sau đó nói cho bọn họ biết chuyện gì đang xảy ra khiến tất cả đều kinh hãi.
Hứa Niệm Đệ nghe xong cũng choáng váng, sao nhà chồng lại loạn như vậy chứ? Cô ta còn đang nghĩ chuyện nhà mình đã đủ phiền lòng rồi, không ngờ chuyện nhà họ Hạ mới thật sự là hết chỗ nói. Chẳng trách ông nội vẫn luôn đối xử tốt với nhà chú ba nhưng lại đối xử với cha mẹ chồng không ra gì, thì ra bên trong còn có ẩn tình.
“Sau này các con đừng lui tới với nhà họ nữa, đặc biệt là con đó Hạ Thành, đừng có đi tìm Hạ Thiên nói chuyện rồi bị cậu ta lợi dụng.” Tề Nghênh Nghênh lo lắng cho đứa con thứ hai. Đứa nhỏ này vì cưới Hứa Niệm Đệ mà vẫn luôn thiếu tiền dùng, bây giờ Hạ Thiên đã cùng đường, nếu cậu ta tìm đến Hạ Thành thì trong nhà lại rối loạn. Vất vả lắm bà ta mới có được thứ mình muốn, không thể để xảy ra chuyện ngay lúc này.
“Mẹ yên tâm, con đâu có ngốc, còn không phân biệt được chuyện nào quan trọng sao? Sau này nhà ta không cần lo cho ông nội nữa, cũng nhẹ gánh một phần rồi.” Hạ Thành vô cùng vui vẻ.
Sau này Hạ Vi sẽ gả ra ngoài, trong nhà chỉ còn anh ta và Hạ Minh. Anh cả không muốn nhận cái nhà này nữa, vậy tài sản trong nhà sẽ không có phần của anh cả. Anh ta là người duy nhất có thể sở hữu căn nhà này, kế thừa gia sản của cha mẹ. Như vậy không phải cuộc sống sẽ tốt lên sao? Trước đây anh ta vẫn luôn nháo đòi ra ngoài ở, nhưng ra ngoài có gì tốt chứ? Anh ta đã nghĩ kỹ rồi, sau này sẽ ở đây phụng dưỡng cha mẹ, để Hạ Minh ra ngoài ở đi!
“Mẹ, sau này cha có đón anh cả về nữa không? Mẹ phối hợp với cha một chút, anh cả và chúng ta mới là người một nhà.” Hạ Vi thoáng nhìn anh hai thì biết anh ta đang toan tính gì. Anh hai nào so được với anh cả.
Nhắc tới con trai cả, ý cười trên mặt Tề Nghênh Nghênh lập tức biến mất. Thật sự là một mối phiền toái!
Cha mẹ bà ta còn chưa biết chuyện con trai cả tuyệt giao với nhà bà ta đâu. Gần đây các đơn vị đang bước vào kỳ nghỉ, nói không chừng cha mẹ sẽ tìm thời điểm thích hợp đưa anh trai bà ta tới thăm Thanh Hòa, khi bọn họ biết được những chuyện đã xảy ra, còn không mắng bà ta té tát sao? Tề Nghênh Nghênh vô cùng buồn bực, mà hai ông bà lão được bà ta nhớ thương cũng đã xuất hiện trước cửa nhà của hai vợ chồng Vương Thanh Hòa.
Một hồi náo loạn qua đi, lúc này cũng đã khuya. Hai người già cố ý tới vào lúc này là vì sợ cháu trai tới nhà thầy học tập, bọn họ sẽ không gặp được.
Tề Thế Trung vừa muốn gõ cửa thì Vương Thanh Hòa đang trên đường về đến ngõ nhỏ đã trông thấy bọn họ.
“Sao hai vị lại tới đây vào giờ này?” Vương Thanh Hòa nghi hoặc.
Vừa nhìn thấy cháu ngoại, sự vui vẻ của Tề Thế Trung đều viết hết lên mặt: “Thanh Hòa, ông và bà ngoại cháu tới đây thăm cháu, đã lâu rồi không gặp cháu, dạo gần đây cháu có ổn không? Chú ba của cháu không gây chuyện với cháu nữa chứ? Lần trước cậu cháu sai anh họ cháu tìm ông ta gây phiền toái, ông ta đã gặp phiền toái chưa?” Tề Thế Trung liên tục đặt câu hỏi.
Vương Thanh Hòa nghĩ một hồi, cũng nhớ tới lúc trước Hạ Minh có nhắc tới chuyện chú ba của cậu ta bị người ta đánh cho một trận, cũng không biết là ai, vả lại không chỉ có một lần, có lẽ là chuyện này nhỉ?
“Đúng là ông ta đã dính phải phiền phức, nhưng sau này không cần nữa. Hai vị vào nhà đi, bên ngoài lạnh lắm.” Đối với hai ông bà cụ này, Vương Thanh Hòa không có ác ý.
Quách Xuân Hoa nhìn đứa cháu ngoại, phát hiện đứa nhỏ này nói chuyện càng ngày càng có chừng mực, hình như là càng xa cách bọn họ, lần trước gặp nhau rõ ràng là tốt hơn hiện tại nhiều, nhưng Tề Thế Trung lại không cảm nhận được, hai người theo Vương Thanh Hòa vào nhà.
Trong nhà có đốt lò sưởi, vô cùng ấm áp, lúc này bà Ngụy đã sớm đưa hai đứa bé đi nghỉ ngơi. Vì bắt đầu từ ngày mai không cần phải đi làm, Bạch Tú Tú quyết định dành thời gian đọc sách. Cô trông thấy Vương Thanh Hòa đưa hai ông bà cụ vào nhà thì khép sách lại, lên tiếng hỏi: “Sao hai vị lại tới đây giờ này? Trời tối đường trơn, hai vị mau ngồi đi.”
Tề Thế Trung cùng Quách Xuân Hoa cũng không quá mức xa lạ, lập tức ngồi xuống.
Tề Thế Trung vẫn còn thắc mắc chuyện Vương Thanh Hòa nói khi nãy: “Thanh Hòa, lúc nãy cháu nói không cần tìm chú ba cháu gây phiền toái nữa là như thế nào?”
“Ông ta liên thủ với hai đứa con trai nhà họ Vương dụ dỗ tôi, thuê người khác g.i.ế.c tôi, kết quả kế hoạch thất bại, bây giờ đã bị bắt vào tù rồi. Tôi còn thuận tiện giao nộp cả chứng cứ bọn họ bắt cóc tôi khi trước, vì chuyện này mà đã đoạn tuyệt quan hệ với nhà họ Hạ, cho nên sau này không cần phải tìm họ gây phiền toái nữa.” Vương Thanh Hòa thuật lại mọi chuyện một cách ngắn gọn.
Tề Thế Trung tức đến mức muốn hôn mê, đưa tay vỗ bàn: “Một lũ súc sinh!”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");