Trọng Sinh Trở Về Trước Ngày Nữ Chính Gian Xảo Gả Vào Nhà

Chương 474




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Dư Thành vừa nghe được lời này cũng ngơ ra, cái này mà còn cần hỏi điều kiện nữa à?

Trực tiếp đồng ý đi chứ! Đây là chuyện tốt cỡ nào chứ.

Tiểu Phương cũng có chút kinh ngạc, lúc này Vương Thanh Hòa chỉ cần gật đầu là được rồi.

Sao anh lại còn đi hỏi điều kiện gia nhập nhà máy nữa?

Nếu nói đến điều kiện trong nhà máy bọn họ thì Vương Thanh Hòa đương nhiên là không đủ tiêu chuẩn, phải tốt nghiệp cấp ba mới được. Nhưng mà Vương Thanh Hòa là học trò của ông cụ Chu Giải Thư, ông cụ đã khen ngợi Vương Thanh Hòa thông minh đến cỡ nào rất nhiều lần.

Với lại còn đưa ra một lợi ích mà anh ấy không thể nào từ chối được.

Cho nên anh ấy chuẩn bị giúp đỡ chuyện này.

Tiểu Phương không hiểu Vương Thanh Hòa có ý gì, Chu Giải Thư ở bên cạnh thì đã hiểu.

Học trò là đang sợ ông ấy thiếu nợ quá nhiều nhân tình đây mà.

“Thanh Hòa, điều kiện của bọn họ không quan trọng, quan trọng là con có muốn đi hay không.” Chu Giải Thư không cảm thấy một tờ giấy bằng cấp kia là có thể cản đường học trò mình. Anh chăm chỉ hiếu học, hơn nữa cũng đủ thông minh.

Những kiến thức trong trường học anh cũng học rất nhanh, không cần bao lâu nữa là sẽ lấy được tờ bằng cấp kia.

Vốn dĩ ông ấy còn muốn để anh làm từng bước một, nhưng mà chuyện lần này cũng làm ông ấy tính toán nhiều hơn cho vấn đề công việc của học trò.

Làm việc ở nhà máy đồ hộp sẽ không giúp đỡ được bất cứ thứ gì cho học trò!

Đó cũng không phải là nơi có thể làm anh phát huy tài năng.

“Đúng vậy, ông cụ Giải nói đúng lắm. Hơn nữa ông cụ Giải cũng đã nói cho tôi biết tình huống của cậu rồi, tôi sẽ giải quyết phiền phức cho cậu. Chỉ cần cậu có thể theo kịp tiến độ công việc, đừng có đụng vào cái gì cũng không hiểu, ảnh hưởng đến tiến độ công việc của tôi là được rồi.”

Tiểu Phương cũng có ấn tượng tốt hơn đối với Vương Thanh Hòa, quan trọng nhất chính là ông cụ Chu Giải Thư đã chịu bỏ không ít vốn liếng cho cậu học trò này.

Thậm chí ông ấy còn lấy ra một toa thuốc, đây chính là đồ tổ tiên ông cụ truyền xuống.

Nhà máy thí nghiệm chắc chắn sẽ được thông qua, chờ thuốc trả qua kiểm nghiệm rồi là có thể phê chuẩn chế tạo, có ích lợi cực lớn đối với nhà máy.

Đừng nói là cho Vương Thanh Hòa đi làm, cho dù là muốn cho con ch.ó trong nhà ông ấy đi làm thì trong nhà máy cũng sẽ tạo ra một cương vị chó canh gác.

Thái độ của Tiểu Phương cũng làm Vương Thanh Hòa hiểu rõ, thầy của anh đã đưa ra điều kiện gì đó làm bọn họ động lòng.

“Thầy, con muốn đi.” Vương Thanh Hòa không chút do dự nói.

“Tốt, ngoan lắm. Đúng rồi, con có muốn đổi công việc của vợ con qua đó không? Vợ con và con đi làm cùng một nhà máy, sau này hai đứa đi làm tan ca còn có thể tiết kiệm ra không ít thời gian để học tập.” Ý cười trong mắt Chu Giải Thư cũng nhiều hơn rất nhiều.

Ông ấy đã dần dần có chút hiểu biết về tính cách của học trò, biết học trò không phải là người cứng nhắc. Nhưng mà cũng lo lắng không biết lòng tự trọng của anh có quá cao, không muốn nhận sự giúp đỡ của ông ấy không. Dù sao thì học trò rất thông minh, người thông minh đều sẽ có suy nghĩ riêng của mình.

Cũng may mà học trò đã đồng ý, cũng hiểu được sự khổ tâm của ông ấy.

“Thầy à, chờ con về nhà hỏi ý kiến của Tú Tú rồi quyết định có được không ạ?” Vương Thanh Hòa từ chối ý tốt này của thầy, Bạch Tú Tú đã nói cô thích công việc hiện tại rất nhiều lần.

Anh không thể tự quyết định thay cô được.

“Tiểu Phương, bên cháu chắc là không có vấn đề gì đúng không?” Chu Giải Thư lại hỏi Tiểu Phương.

“Đương nhiên là không có vấn đề gì rồi, nếu vợ của học trò ngài không muốn đi mà có người quen khác muốn đi cũng được. Thật ra kho hàng vẫn còn thiếu một người phụ giúp.” Tiểu Phương tính toán chắc là kho hàng có thể tăng thêm hai vị trí làm công.

Toa thuốc mà ông cụ Chu Giải Thư cung cấp cũng không thể chỉ dùng để đổi lấy một vị trí công việc được.

“Ừm, vẫn là thằng nhóc cậu hiểu chuyện. Thanh Hòa, nếu vợ con không muốn đi, con có bạn bè gì đó cũng có thể gọi đến đi làm chung với con.”

Trong nhà Chu Giải Thư không có bà con họ hàng gì cần phải chăm sóc, ông ấy đã không tiếp xúc quá nhiều với những người nhà khác từ lâu lắm rồi.

Hiện tại trên cơ bản đã không còn liên lạc gì với nhau nữa.

So với mấy bà con họ hàng xa lạ kia, ông ấy càng để ý cậu học trò làm ông ấy hài lòng này.

“Cảm ơn thầy.” Vương Thanh Hòa vô cùng biết ơn.

“Tiểu Phương, thuốc của cháu xong rồi.” Vu Tú Quyên ra khỏi phòng bếp, đưa thuốc của Tiểu Phương cho anh ấy.

Tiểu Phương thấy thuốc đã chuẩn bị xong, cũng không ở lại quá lâu, đứng lên chào tạm biệt: “Vậy cháu đi về trước. Ngày mai chờ Thanh Hòa xác nhận cậu ấy sẽ đi làm cùng vợ hay là đi làm cùng bạn rồi, cháu sẽ lập tức sắp xếp ngay.”

“Ừ, đi về sớm đi. Đúng rồi, ngày ba tháng sau bảo cha của cháu đến đây.” Chu Giải Thư nhắc nhở Tiểu Phương.

Tiểu Phương đến lấy thuốc cho chị, nhưng mà khám bệnh thì bệnh nhân phải tự đến mới được.

Cứ một khoảng thời gian ông ấy sẽ lại điều chỉnh toa thuốc một lần.

“Cảm ơn ngài, cháu về nhà sẽ nói với chị.” Tiểu Phương cầm thuốc đi ra ngoài.

Dư Thành cũng yên tâm, may quá, tuy rằng anh ấy không biết vì sao Vương Thanh Hòa sẽ hỏi một câu như thế, nhưng mà tóm lại cũng không có vấn đề gì quá lớn!

“Được rồi, chúng ta học tập trước đi. Thanh Hòa, dạo gần đây con học tập còn nhanh hơn kế hoạch mà thầy quy hoạch ra cho con, con thật sự quá thông minh.”

Chu Giải Thư cực kỳ hài lòng với tiến độ học tập của học trò, cũng càng ngày càng cảm thấy người nhà họ Hạ và mấy người nhà họ Vương kia thật sự quá đáng ghét!

Cũng may, cái tên Hạ Hữu Đức kia, còn có mấy người nhà họ Vương đó nữa, tất cả đều đã bị trừng phạt đúng tội rồi.

Nhưng mà cho dù như thế thì khoảng thời gian Vương Thanh Hòa đã từng lãng phí cũng không thể nào bù đắp trở lại.

Vương Thanh Hòa nghe thầy khen ngợi, cũng không cảm thấy bản thân mình ghê gớm đến cỡ nào. Anh cũng chỉ là có trí nhớ tốt hơn người khác một chút mà thôi, anh không có phẩm cách cao thượng, cũng không có tấm lòng nhân từ.

Không phải người có học thức uyên bác giống như thầy.

Nhưng mà anh còn có rất nhiều thời gian, anh dần dần có thể trở nên tốt hơn.

Anh sẽ vừa bảo đảm ích lợi của bản thân, vừa trở thành người mà thầy cho rằng có thể làm cho ông ấy kiêu ngạo.

Để báo đáp lại ân tình của thầy.

Chu Giải Thư đã bắt đầu lên kế hoạch học tập tiếp theo đó cho Vương Thanh Hòa, Dư Thành ngồi ở một bên nhàm chán đến muốn nổi mốc.

Lại bắt đầu rồi!

Để tiện trao đổi tin tức với Vương Thanh Hòa, anh ấy đều sẽ canh khoảng thời gian Vương Thanh Hòa đến đi học để đến nơi này.

Cũng dẫn đến việc anh ấy bắt buộc phải ngồi ở bên cạnh lắng nghe những nội dung mà anh ấy cảm thấy như thiên thư kia.

Nếu không phải anh ấy cố gắng khống chế thì chắc đã ngủ gục mất luôn rồi.

Hiện tại lại càng khó, tương lai tốt đẹp mà Vương Thanh Hòa vẽ ra cho anh ấy quá tốt, làm hại anh ấy tối hôm qua chạy ngược chạy xuôi mượn một quyển sách giới thiệu các loại dược liệu về nhà.

Thức xem đến hơn nửa đêm!

Sáng sớm hôm nay anh ấy còn phải đi làm, anh ấy thật sự quá khó khăn.

Vương Thanh Hòa cũng không biết được sự đau khổ của Dư Thành, anh đang điên cuồng hấp thu những tri thức vừa mới học được.

Chu Giải Thư lại chuẩn bị một ít sách vở kiến thức cấp ba cho Vương Thanh Hòa, để Vương Thanh Hòa học từ từ thì quá chậm, ông ấy phải gạch trọng điểm trước, như vậy anh học sẽ càng nhanh hơn.

Dư Thành nhìn mà trợn mắt há hốc mồm, quả nhiên không phải ai cũng có thể lấy được ích lợi của ông cụ này.

“Tiểu Thành, thuốc của cháu.” Dì Tú Quyên đưa thuốc của Dư Thành cho anh ấy.

Dư Thành nói cảm ơn xong lập tức rời đi ngay.

Anh ấy đã nói hết cho Vương Thanh Hòa biết những chuyện cần nói rồi, cũng không muốn ngồi lại ở đây nghe thiên thư.

Anh ấy vẫn là quay về xem tranh vẽ học nhận biết các loại dược liệu đi.

Dù sao thì anh ấy cũng chỉ cần học được chút da lông, không có lỗi lầm gì ở phương diện phân biệt dược liệu là được. Chuyện còn lại thì chỉ cần đi làm việc vặt giúp Vương Thanh Hòa, sau đó hưởng lợi.

Nhưng mà... Anh ấy có cần chạy đến nhà máy dược liệu đi làm luôn không nhỉ?

Hiện tại anh ấy đổi công việc mua sắm thì vẫn còn khá tốt, thời gian lại còn tự do.

Quan trọng nhất là còn có thể yểm trợ cho chuyện làm ăn buôn bán nhỏ của anh ấy và Vương Thanh Hòa.

Dựa theo tương lai tốt đẹp mà Vương Thanh Hòa vẽ ra, mấy năm tiếp theo đó, bọn họ vẫn cần phải tiếp tục cẩn thận làm ăn buôn bán.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.