(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); “Không lẽ anh còn không biết chuyện này sao? Em nói coi đến bao giờ chúng ta mới hết khổ đây?” Vương lão tứ nghĩ thôi cũng cảm thấy khổ, anh hai và thằng năm vì muốn sống sung sướng nên mới đến tỉnh thành, kết quả hai người bọn họ và tên Hạ Hữu Đức kia cùng nhau xảy ra chuyện.
Người xui xẻo lại biến thành người thành thật ở nhà là anh ta?
“Anh cũng đừng dong dài nữa, sắp ăn tết đến nơi rồi, trong khoảng thời gian này anh nhớ làm việc chăm chỉ vào. Chờ được nghỉ, chúng ta lại lén đi nói chuyện với người ta. Chỉ cần người ta đừng nhìn chằm chằm vào anh, làm anh cứ làm việc bình thường như những người khác là được. Anh cũng vậy, lúc trước em đã dặn dò anh rồi, không được lười biếng! Suốt ngày anh cứ đi theo cha cùng nhau chạy vào chợ đen, bây giờ thì hay rồi, xảy ra chuyện rồi đó, thấy chứ?”
Trần Phương quở trách anh ta một trận, quay đầu lập tức nhìn thấy chị hai đang nước mắt lưng tròng.
Biết cô ta muốn nói cái gì, cho nên Trần Phương tiếp tục thương lượng với chồng mình: “Tuy rằng chúng ta không thể giúp gì trong chuyện của anh hai và thằng năm, nhưng mà chờ đến ngày nghỉ, anh lại chạy đến tỉnh thành hỏi thăm thêm lần nữa đi.”
“Lại phải tốn tiền.” Hiện tại Vương lão tứ cảm thấy không thể tiêu xài phung phí một đồng nào.
“Chị hai, tôi đi làm việc giúp chị, dù sao chị cũng phải bỏ tiền ra đúng không?” Trần Phương hỏi lại Lưu Tiểu Nga.
Tuy rằng Lưu Tiểu Nga đau lòng, nhưng mà vẫn lấy tiền riêng ra.
“Ba mươi đồng này...”
“Yên tâm, số tiền còn dư tôi sẽ giữ lại coi như tiền cơm của ba mẹ con nhà chị. Chị cũng đừng trách tôi, thật sự là vì cái nhà này có quá nhiều thứ cần phải chi tiêu.” Trần Phương nhận lấy hết toàn bộ.
Sau này muốn moi tiền trong tay Lưu Tiểu Nga thì sẽ lại càng khó khăn hơn.
Nhất định phải lấy cho hết.
“Ăn cơm đi, hai đứa nhỏ cũng đi ra ngoài ăn cơm. Lúc trước cha làm chủ, tôi đã không thích cái cách để hai đứa nhỏ ở trong phòng ăn riêng rồi, cứ như là không có hai đứa nhỏ này vậy.” Trần Phương thấy Lưu Tiểu Nga lại muốn bưng đồ ăn vào phòng cho hai đứa nhỏ, nhanh chóng cản lại.
Lưu Tiểu Nga lại có chút không vui, hai đứa nhóc ranh thì có gì tốt mà đi ra ngoài này ăn chứ.
Nhưng hiện tại lời nói của cô ta không có giá trị, chỉ có thể đi gọi hai đứa nhỏ ra.
Cuộc sống nhà họ Vương dần dần trở nên bình tĩnh.
Tỉnh thành.
Trời vừa tối, Vương Thanh Hòa đã đến đón Bạch Tú Tú về nhà.
Lúc hai người về đến nhà thì bà Ngụy cũng vừa nấu cơm xong.
Mùi thơm thức ăn từ trong nhà bay ra và tiếng cười đùa của hai đứa nhỏ làm hai người cảm thấy vô cùng ấm áp.
“Hai đứa về rồi à? Đi lấy chén đũa rồi rửa tay ăn cơm thôi.” Bà Ngụy nhìn thấy con gái và con rể về nhà, lên tiếng chào rồi tiếp tục bận rộn.
Trong khoảng thời gian này đồ ăn trong nhà đều rất phong phú, lại sắp ăn tết, cung tiêu xã cũng cung ứng thịt heo nhiều hơn lúc trước một chút.
Hôm nay bà còn giành được một ít xương sườn và một miếng thịt nạc to.
Thời đại này thịt mỡ và thịt ba rọi sẽ bán đắt hơn thịt nạc. Nhưng mà trong nhà lại không thiếu chất béo, với lại trong nhà vẫn còn mỡ heo.
Cho nên bà dứt khoát mua một miếng thịt nạc, dùng hết hơn phân nửa phiếu thịt trong nhà.
Mua đến mười cân.
Mười cân thịt này lại cộng thêm mấy con mồi mà lần trước con rể về thốn ăn được, tết này coi như đã đủ thịt để ăn rồi.
Chỉ là đáng tiếc thời tiết này không thể bắt được cá.
Nếu không năm mới sẽ không có bầu không khí ăn tết.
“Mẹ, con và Thanh Hòa đã thương lượng rồi, chờ bọn con được nghỉ, chúng ta lại về thôn được không?” Bạch Tú Tú ngồi xuống thương lượng với bà.
Chủ yếu là bà và Vương Thanh Hòa muốn quay về huyện xem căn nhà của mình, sau đó về thôn thăm chú Trần và thím Kim Hoa.
Cũng có thể nói cho bọn họ biết chuyện của nhà họ Vương.
Hiện tại nhà họ Vương đã hoàn toàn không còn có uy h.i.ế.p nữa, có lẽ Chu Kiều Kiều cũng không thể thoát khỏi số ngồi tù.
Cô và Vương Thanh Hòa cũng không cần phải mãi đề phòng ai đó muốn làm hại mình nữa.
Nghe Vương Thanh Hòa nói thầy của anh cũng sẽ giúp đỡ xử lý chuyện của nhà họ Hạ. Sau này nhà họ Hạ sẽ không chạy đến trước mặt anh kiếm chuyện nữa, cuộc sống này thật sự sẽ trở nên càng ngày càng tốt đẹp.
“Về thôn hả? Được thôi. Mẹ cũng đang muốn tâm sự với Kim Hoa, lâu lắm rồi không được gặp bà ấy.”
Bà Ngụy vừa nghe nói sẽ đi về, lập tức vui vẻ muốn đi về ngày.
Tuy rằng cuộc sống ở tỉnh thành rất thuận tiện, xung quanh rộng lớn lại còn náo nhiệt, nhưng mà trong lòng bà vẫn còn nhớ quê quán.
Cũng không biết đến bao giờ con gái lớn mới có thể quay về, hoặc là chờ đến khi ăn tết đến thăm bọn họ cũng được.
Cả gia đình cùng nhau ăn cơm chiều, Vương Thanh Hòa sửa soạn một chút rồi lập tức đến nhà thấy.
Bà Ngụy kéo con gái đến nói chuyện: “Tú Tú, mấy người ở nhà họ Hạ thế nào rồi? Còn có Chu Kiều Kiều và người nhà họ Vương từng hại hai đứa lúc trước nữa!”
“Mẹ, sau này mẹ không cần lo lắng gì nữa, bọn họ đều là ở ác gặp dữ. Nhà chúng ta cứ sống như bình thường, có con và con rể của mẹ, sau này cuộc sống nhà chúng ta sẽ càng ngày càng tốt.” Bạch Tú Tú vô cùng vui vẻ, những người có thù có oán với cô sẽ không nhảy nhót trước mặt cô nữa, hiện tại cô cảm thấy bầu không khí lạnh lẽo ở bên ngoài còn ngọt hơn bình thường rất nhiều!
“Vậy là tốt rồi, chuyện khác mẹ không quan tâm, chỉ cần hai đứa an toàn, gia đình chúng ta êm ấm là được rồi.”
“Đúng rồi, con lại đây quấn len cho mẹ, mẹ đang chuẩn bị đan áo lông cho con đây.” Bà Ngụy kéo con gái cùng nhau đi vào phòng phía tây.
Trên đường đi đến nhà thầy, Vương Thanh Hòa gặp được Dư Thành đang chờ mình.
Dư Thành lạnh đến run lẩy bẩy, thấy anh đến lập tức chạy lại gần: “Khoảng một tiếng trước Tiểu Trương vừa mới gọi điện thoại cho tôi.”
“Giải quyết xong hết rồi sao?” Vương Thanh Hòa hỏi ngược lại anh ấy.
“Cậu gặp chuyện gì cũng đều tự tin như thế này sao? Nhưng mà đúng là đã xong hết rồi. Tiểu Trương nói cậu ấy đã dựa theo lời cậu nói, đi tìm tên Vương Thủ Thành kia, Vương Thủ Thành đã đồng ý rồi. Với lại chiều nay cậu ấy cũng đã nghe ngóng được một chút chuyện. Cái cô Chu Kiều Kiều cũng bởi vì chứng cứ của chị ba cô ta và chứng cứ của vợ cậu, lại cộng thêm có người trình lên chứng cứ cô ta đầu cơ trục lợi mua đi bán lại lương thực, Vương Thủ Thành còn chủ động đứng ra chỉ tôi. Cho dù cuối cùng phán tội như thế nào thì cô ta chắc chắn sẽ không được thả ra quá sớm.”
Dư Thành nói liên tục một lèo, nói xong đến chính anh ấy cũng cảm thấy rất kinh ngạc, cho nên hai người này đã im hơi lặng tiếng tìm ra được nhiều chứng cứ như thế rồi sao?
“Vậy là tốt rồi, đúng rồi, chuyện lúc trước tôi nhờ anh, anh đã làm được chưa?” Vương Thanh Hòa lại hỏi anh ấy.
Dư Thành nghe thế, lập tức cầu xin tha thứ: “Anh hai ơi, cậu bảo tôi tìm một công việc chính thức đó, chuyện này còn khó hơn nhặt được tiền trên đường nữa. Chờ có tin tức rồi, tôi nhất định sẽ liên lạc với cậu ngay.”
“Phiền anh rồi.”
Chờ đến khi hai người đi đến nhà thầy, Vương Thanh Hòa đi vào trước, Dư Thành thì lại chờ thêm một lúc nữa mới đi vào.
Lúc này Tiểu Phương còn đang đợi lấy thuốc, anh ấy đang nói gì đó với Chu Giải Thư.
Nhìn thấy có người đến, Tiểu Phương lập tức khôi phục lại dáng vẻ ít nói ít cười.
“Thanh Hòa đến rồi à? Mau lại đây ngồi, dì Tú Quyên của con đã pha trà xong rồi.” Hiện tại Chu Giải Thư vô cùng vui vẻ, Tiểu Phương vừa mới nói cho ông ấy nghe chuyện về thằng nhóc Hạ Thiên kia, ông ấy nghe xong cảm thấy vô cùng vui vẻ.
Lát nữa chờ Tiểu Phương đi rồi, ông ấy phải kể lại cho Vương Thanh Hòa nghe mới được.
Nhưng mà hiện tại mấy chuyện này cũng không quan trọng, Chu Giải Thư hiền hòa hỏi Vương Thanh Hòa: “Thanh Hòa, con có suy xét đến việc thay đổi công việc không? Đây là Tiểu Phương, công việc ở nhà máy bọn họ rất nhẹ nhàng, lại còn có không gian cho con tiến bộ. Nhà máy của bọn họ là nhà máy thuốc. Nếu con đồng ý thì thầy bảo Tiểu Phương để ý giúp con một chút.”
Vương Thanh Hòa nghe thế cũng có chút kinh ngạc, nhưng mà anh cũng không có ý định từ chối.
Đến nhà máy thuốc có thể làm anh tiến bộ càng nhẹ nhàng hơn, anh đương nhiên không có lý do gì để từ chối.
Nhưng mà anh cũng không trực tiếp đồng ý, ngược lại đi hỏi Tiểu Phương: “Xin hỏi nếu muốn đến nhà máy thuốc làm việc thì cần có yêu cầu gì?”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");