Trọng Sinh Trở Về Trước Ngày Nữ Chính Gian Xảo Gả Vào Nhà

Chương 472




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Vương Thủ Thành có cảm giác như lập tức già đi mười tuổi, trong mắt không còn chút ánh sáng nào.

Cố gắng nhiều năm như thế, lại bị mấy thằng ranh con khốn nạn kia phá hủy trong vòng vài tháng ngắn ngủi.

“Được rồi, ông nhớ kỹ đừng giở trò gì.” Tiểu Trương thấy ông ta đồng ý, những lời anh Vương bảo anh ấy nói cũng đã nói hết rồi, lập tức đứng dậy rời đi.

Anh ấy không muốn ở đây chung với tên Vương Thủ Thành này.

Ông già này rất xấu xa, đến bây giờ cũng chưa bao giờ nói cảm thấy có lỗi với anh Vương, vẫn còn luôn oán hận. Anh ấy còn phải đi hỏi thăm mấy chuyện của nhà họ Vương một chút, chờ hỏi thăm xong lại đi báo tin cho anh Vương.

Sáng sớm, người nhà họ Vương ngồi xe lửa xuyên đêm, cuối cùng mới quay về huyện.

Vừa về đến huyện, Chu Kiều Kiều đã bị bắt đi, dọc theo đường đi, Lưu Tiểu Nga đã khóc đến sưng cả mắt, là bị Trần Phương đỡ về nhà.

Mấy người bọn họ về đến nhà, Vương lão tứ muốn đi nghỉ ngơi.

Trần Phương thấy thế, lập tức cản anh ta lại: “Anh làm cái gì đó?”

“Anh đi về ngủ, cả đêm không ngủ rồi.” Vương lão tứ nói một cách đương nhiên.”

“Ha! Anh hai và thằng năm nhà anh đều đã vào tù rồi, Chu Kiều Kiều chắc cũng không xong rồi, anh ba đã dọn ra ở riêng với chúng ta. Hiện tại cái nhà này còn đang trông chờ vào anh kiếm tiền đó, sao anh còn muốn đi nghỉ ngơi nữa? Anh ngủ được sao?”

Trần Phương cười lạnh hỏi lại.

Vương lão tứ nghe vợ trách mắng, mùa đông khắc nghiệt nhưng lại toát mồ hôi lạnh.

Anh ta làm gì còn dám nằm nghỉ nữa chứ?

“Vậy anh lập tức đến nhà máy ngay.” Vương lão tứ không dám tưởng tượng cuộc sống sau này sẽ như thế nào, nhất là công việc của bọn họ vốn dĩ là do Hạ Hữu Đức giúp bọn họ có được.

Hiện tại Hạ Hữu Đức đã vào tù, cha cũng vào tù, hai người thông minh nhất là anh hai và thằng năm cũng vào tù luôn.

Vợ thằng năm thường xuyên tự nhận là ngôi sao may mắn trong nhà cũng không còn nữa.

Sau này anh ta chỉ có thể dựa vào chính mình.

“Anh mau đi đi, trong túi vẫn còn tiền và phiếu đúng không? Trên đường đi mua vài cái bánh bao ăn lót dạ là được, chị hai khóc thảm như thế, em cũng không thể nào nấu cơm cho anh được.” Trần Phương nhanh chóng đuổi anh ta đi ra ngoài.

Trong lòng cô ta cũng rất sầu, cô ta và lão tứ chưa hưởng được bao nhiêu phúc từ nhà họ Vương, nhưng chuyện xấu thì lại hưởng không thiếu chuyện nào.

Bây giờ thì hay rồi, Lưu Tiểu Nga còn không có công việc nữa.

Cô ta và anh hai còn có hai đứa con gái, cả gia đình đều trông chờ vào tiền lương của chồng cô ta mà sống.

May mà còn giữ lại được một căn nhà như thế này.

“Trần Phương, tôi càng nghĩ càng cảm thấy không đúng, tôi phải đi tìm chồng tôi mới được. Anh ấy là người tốt như thế, chắc chắn là đã bị vu oan! Nói không chừng chính là bị ngôi sao chổi Chu Kiều Kiều kia hãm hại.”

Lúc này trong đầu Lưu Tiểu Nga toàn là chuyện của chồng mình, khóc một lúc lâu, lập tức đi đến đây tìm Trần Phương.

Trần Phương nghe xong cảm thấy nhức đầu.

“Chị hai, chị có đi thì cũng không gặp được anh ấy. Chị cứ chờ tin báo đi, với lại chuyện này cũng không phải chuyện mà dân chúng bình thường như chúng ta có thể nhúng tay vào. Tôi thấy chị nên suy nghĩ xem sau này phải làm thế nào đi, tôi và lão tứ cũng không thể nào nuôi nhà chị mãi được. Một là chị dẫn theo hai đứa nhỏ quay về thôn, hai là cũng chỉ có thể đi làm chút chuyện vặt. Dù sao thì tôi và chồng tôi có thể lo ăn lo uống cho nhà chị, nhưng lại không thể nào cho con chị đi học được.”

Hiện tại Trần Phương cũng rất muốn bỏ trốn.

Lưu Tiểu Nga cứ khóc mãi, hiện tại cô ta cũng rất hoang mang lo sợ.

“Muốn đến tỉnh thành thì phải tốn tiền, chờ sau này để một mình chồng tôi đi hỏi là được. Chị đi theo tôi đón hai đứa con gái của chị về nhà trước đã, không thể để hai đứa nó ở nhà mẹ đẻ tôi mãi.” Trần Phương kéo Lưu Tiểu Nga đi ra ngoài.

Trong lòng Lưu Tiểu Nga hận Chu Kiều Kiều muốn chết, đổ hết mọi chuyện của chồng mình lên đầu Chu Kiều Kiều.

“Cái ngôi sao chổi kia, tốt nhất là nó đừng có về, cứ bị tống vào tù luôn đi! Nếu không tôi nhất định phải đánh c.h.ế.t nó.”

Giọng điệu của cô ta vô cùng hung ác, Trần Phương trợn trắng mắt.

“Chị đừng có suy nghĩ đến chuyện này, vẫn cứ lo chăm sóc cho hai đứa con trước đi. Còn nữa, chị còn phải giúp đỡ phụ giúp chuyện nhà nữa, Hiện tại tôi đang mang thai, sau này trong nhà chỉ còn lại mấy người chúng ta. Nếu chị vẫn không chịu yên thì chị tự sống một mình đi.”

Trần Phương cảnh cáo Lưu Tiểu Nga, cực kỳ bực bội vì đến bây giờ Lưu Tiểu Nga vẫn chưa chịu nhận rõ hiện thực.

Lưu Tiểu Nga vừa nghe nói đến chuyện tự sống một mình thì cũng không dám hó hé tiếng nào nữa.

Cô ta ấm ức tủi thân lau nước mắt, sao số của cô ta lại khổ thế này?

Bình thường cô ta là người làm việc nhà nhiều nhất, mấy người đàn ông trong nhà họ Vương đều nghe lời vợ, chỉ có chồng cô ta là không nghe.

Hiện tại anh ta đã bị bắt rồi, còn để lại cho cô ta hai đứa con gái phải nuôi nữa.

Rốt cuộc là sẽ bị phán tù bao nhiêu năm, cũng không thấy có động tĩnh gì.

Lưu Tiểu Nga cũng cực kỳ sốt ruột, nhưng trong tay lại không có tiền bạc gì, đại đa số tiền bạc trong nhà đều đã bị Vương Thanh Phú lấy đi hết rồi.

Hiện tại chỉ có thể dựa vào hai vợ chồng lão tứ.

Nghĩ đến đây, Lưu Tiểu Nga thậm chí còn không dám khóc nữa, chỉ có thể ấm ức năn nỉ Trần Phương: “Tôi biết rồi, tôi nhất định sẽ làm việc chăm chỉ. Nhưng mà chú thím cũng không thể bỏ mặc chồng tôi, anh ấy cũng là vì cái nhà này.”

“Sao chị cứ nghe không hiểu lời người khác nói vậy hỏi? Chúng tôi không thể nhúng tay vào chuyện này được, chỉ có thể hỏi thăm một chút tình hình mà thôi. Còn nữa, chị đừng có mà đến tỉnh thành tự tìm đường c.h.ế.t đó. Anh cả chị cả không dễ chọc đâu, chị c.h.ế.t cũng không sao, nhưng đừng liên lụy đến chúng tôi. Chị muốn trách thì đi mà trách Chu Kiều Kiều. Vốn dĩ không có Chu Kiều Kiều, nhà mình vẫn còn sống rất êm ấm hạnh phúc.”

Trần Phương lại cảnh cáo Lưu Tiểu Nga lần nữa, dọc theo đường đi đến nhà mẹ đẻ, Trần Phương liên tục dặn dò Lưu Tiểu Nga, sợ cô ta luẩn quẩn trong lòng lại gây chuyện gì nữa.

Bận rộn một đống chuyện đến tận lúc trời tối.

Hôm nay lúc Vương lão tứ từ trong nhà máy quay về, trên mặt cũng tràn ngập vẻ bực bội.

Lưu Tiểu Nga đã nấu cơm chiều xong rồi, trong lòng đang suy nghĩ xem làm thế nào mới có thể thúc giục Vương lão tứ đi tìm chồng cô ta.

Trần Phương thấy chồng mình vừa về đến nhà đã có vẻ rất bực bội buồn rầu, trong lòng dâng lên dự cảm chẳng lành.

“Anh lại có chuyện gì thế?”

Trần Phương khó hiểu.

Vương lão tứ uống chút nước, mắng to: “Anh biết ngay là chuyện nhà họ Hạ không ổn mà! Chuyện của Hạ Hữu Đức lớn lắm. Anh cũng quá xui xẻo, người xử lý công việc cho anh lúc trước trùng hợp thế nào mà hôm qua cũng đến tỉnh thành. Chuyện gì cũng đều biết hết rồi. Bây giờ thì hay rồi, hôm nay anh chỉ nghỉ ngơi vài phút đã bị mắng cho xối xả. Người kia còn cảnh cáo anh, nói anh đã không còn chỗ dựa, nếu còn lười biếng thì khỏi đi làm nữa.”

“Dựa vào cái gì chứ? Cho dù chúng ta dùng mối quan hệ, nhưng mà hiện tại cũng đã là công nhân chính thức rồi, người kia dựa vào cái gì mà nói thế?” Trần Phương cũng luống cuống.

“Anh cũng chịu, người ta không nghe lời anh nói. Nhưng mà anh thấy cũng nhanh thôi, vị trí công nhân chính thức hiếm có biết bao nhiêu chứ, nhà ai mà không có mấy người bà con họ hàng đang chờ công việc? Anh thấy hôm nay ý của người xử lý công việc cho anh chính là đang hi vọng anh biết điều một chút, tự xin nghỉ việc. Tối nhất còn có thể cho bà con họ hàng của người kia nhận ca. Như vậy thì người kia còn sẽ cho anh chút chỗ tốt. Nếu không anh cứ chờ bị làm khó dễ thôi.”

Vương lão tứ càng nghĩ càng sốt ruột, hiện tại anh ta cũng không thể quay về thôn nữa, anh ta đã chuyển hộ khẩu qua đây rồi.

Chỉ có thể thành thật làm việc, đừng nói là dùng thủ đoạn gian dối lười biếng như lúc trước, hiện tại muốn xin nghỉ cũng phải suy xét cho cẩn thận.

Không thể có bất cứ sai lầm gì!

Chỉ cần nghĩ đến cuộc sống kiểu này, Vương lão tứ lại cảm thấy ngạt thở.

“Không thể đi được, hiện tại chúng ta không thể về thôn. Tuy rằng công việc hiện tại của anh rất mệt, hơn nữa người ta ghét anh, nhưng mà có một điểm, chỉ cần anh không đồng ý thì anh còn có thể tiếp tục đi làm, còn có thể lấy tiền lương. Nhà chúng ta còn có thể sống được. Sau này anh cứ thành thật làm việc đi, đừng nghĩ đến chuyện lười biếng nữa.”

Trần Phương cũng nhíu chặt mày, cảm thấy cuộc sống sau này chắc là sẽ chẳng tốt lành gì.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.