Trọng Sinh Trở Về Trước Ngày Nữ Chính Gian Xảo Gả Vào Nhà

Chương 47




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Bạch Tú Tú và Vương Thanh Hòa về phòng. Vương Thanh Hòa rót một ly nước ấm cho vợ, lại cầm quần áo bẩn của hai đứa nhỏ lên: “Hôm nay đến lượt nhà mình rửa chén, anh rửa chén xong rồi đi giặt quần áo, tối nay ba mẹ con em rửa mặt trễ một chút. Chờ anh về nấu nước cho.”

Anh nói xong còn nhìn Bạch Tú Tú cười cười.

Làm tim Bạch Tú Tú đập nhanh hơn!

Quả nhiên, những người của vài chục năm sau nói không sai mà!

Hiền huệ chính là đức tính tốt đẹp nhất của một người đàn ông!

Tuy rằng Vương Thanh Hòa vốn dĩ đã đẹp sẵn rồi.

Bạch Tú Tú tiện tay lấy viên kẹo mà bình thường cô hay cho hai đứa con ăn ra cho anh ăn, chớp mắt với anh: “Anh mau đi đi, đi sớm về sớm.”

Chờ anh đi ra ngoài rồi, Bạch Tú Tú quay đầu lại, lập tức nhìn thấy hai đứa nhỏ đang nhìn cô.

Nguyệt Nguyệt trực tiếp chui vào trong lòng n.g.ự.c của cô: “Mẹ ơi, Nguyệt Nguyệt cũng muốn ăn.”

“Vậy hai đứa cởi giày lên giường đất ngồi yên, mẹ lại lấy kẹo cho hai đứa ăn.” Bạch Tú Tú tự leo lên giường sưởi trước, lấy hai viên kẹo ra cho con.

Cô thì tiếp tục sự nghiệp đan áo to lớn mình!

Cô cũng có chút năng khiếu về chuyện đan len và thuê hoa này!

Nhưng mà hiện tại cũng không cần kiểu dáng xinh đẹp gì, chỉ cần quần áo gọn gàng là được.

Phòng phía đông, Chu Kiều Kiều đang đếm tiền riêng của mình, lập tức nhìn thấy anh cả Vương Thanh Hòa ở bên ngoài đi vào phòng bếp, lập tức trợn tròn mắt. Anh lại giúp con quỷ lười Bạch Tú Tú kia rửa chén nữa hả?

Dựa vào cái gì chứ?

“Vợ, cả ngày hôm nay anh mệt quá, em mau xoa bóp cho anh đi! Xây nhà thật sự quá vất vả! Còn có nhà của chúng ta nữa, cha anh nói tuần sau sẽ bắt đầu xây nhà cho chúng ta. Sao nào? Anh không lừa em đúng không? Cha mẹ anh thương anh lắm, em gả cho anh coi như là được hưởng phúc rồi!”

Vương Thành Kỳ từ bên ngoài quay về phòng trực tiếp nằm xuống bên cạnh Chu Kiều Kiều, nói đến chuyện nhà mình, anh ta lại nhịn không được đắc ý.

Bình thường nghe Vương Thành Kỳ nói thế cô ta vẫn cảm thấy khá vui vẻ. Nhưng mà hiện tại… Chu Kiều Kiều lại không thể nào vui nổi.

Sao Bạch Tú Tú lại không cần phải làm việc chứ? Cô ta không chỉ phải làm việc mà còn phải xoa bóp đ.ấ.m lưng cho chồng nhà mình nữa?

“Thanh Kỳ, em thấy anh cả lại đi rửa chén giúp chị cả nữa đó…” Chu Kiều Kiều thử mở miệng nói.

Trong lòng cô ta dâng lên một chút chờ mong.

Vương Thành Kỳ nghe xong, khinh thường cười mỉa nói: “Loại đàn ông hèn nhát như anh ta cũng chỉ có thể như thế mà thôi. Cha mẹ không thương anh ta, anh ta thậm chí còn không được đi học cấp hai. Trước kia đều chỉ có thể nhặt sách rách mà anh không cần để xem, kết hôn cũng không có lễ hỏi gì đưa cho chị cả. Mấy năm nay trong nhà có cái gì tốt cũng đều là của anh và anh hai, anh ta là cái thá gì chứ? Anh ta còn thua anh ba và anh tư nữa kìa. Anh ta chính là một con lừa của nhà mình, lừa không đi làm việc thì còn có thể làm cái gì nữa? Em cứ chờ đi, cha mẹ đã lên kế hoạch chuẩn bị hết rồi, anh đến công xã, chỉ cần dựa vào bản lĩnh của anh, nhất định có thể đến thành phố sớm thôi! Đến lúc đó chúng ta chính là người thành phố, ăn lương thực được phân phối! Ở nhà lầu! Cuộc sống sung sướng của chúng ta sau này còn dài lắm.”

Nhắc đến đi vào thành phố, Chu Kiều Kiều lập tức kích động.

Cô ta hâm mộ những người có thể gả vào thành phố nhất.

Từ sau khi cô ta hiểu chuyện đến bây giờ, vẫn luôn ngóng trông người trong nhà có thể đi ra ngoài, đi vào huyện, để cô ta cũng có thể tìm bạn trai trong huyện kết hôn.

Nhưng mà mẹ cô ta lại cứ nhất quyết nói cái gì mà vận may của cô ta phải ở trong thôn mới phát huy tác dụng lớn nhất.

Chờ sau này toàn bộ dược liệu trong núi đều bị cả gia đình bọn họ chiếm hết rồi lại đi vào trong thành phố là được.

Nếu không phải cô ta lén yêu đương với Vương Thành Kỳ, hiện tại nói không chừng còn chưa được gả chồng nữa đó!

Cha mẹ nói là thương cô ta, không nỡ gả cô ta đi, trên thực tế… Trong lòng cô ta đã hiểu rất rõ, đây mà là thương cô ta cái gì chứ? Rõ ràng là luyến tiếc không nỡ mất đi vận may của cô ta thì có!

Gả cho Vương Thành Kỳ, cũng là vì cô ta biết rõ Vương Thành Kỳ là con trai nhỏ nhất trong nhà, cha mẹ anh ta đều rất yêu thương anh ta!

Chu Kiều Kiều cô ta phải làm người phụ nữ tốt số nhất trên đời mới được.

Chu Kiều Kiều lập tức nhiệt tình trở lại, bắt đầu đ.ấ.m bóp cho người đàn ông ở trước mặt: “Vậy chúng ta phải nhanh chóng giải quyết chuyện vào công xã làm công nhân mới được. Chờ chúng ta sửa nhà xong sẽ lập tức đi làm. Làm xong chuyện này rồi, lại bảo cha mẹ mua cho chúng ta một chiếc xe đạp!”

Chuyện xe đạp này, trong lòng Chu Kiều Kiều cũng có chút tính toán.

“Chuyện này có được không?” Vương Thành Kỳ hoảng sợ, cha mẹ anh ta cũng không phải người hào phóng như thế.

Nhất là cái thứ đắt đỏ mà đến người thành phố cũng chưa chắc là ai cũng có.

Hơn nữa cho dù cha mẹ đồng ý bỏ tiền thì bọn họ cũng không tìm được phiếu xe đạp!

Trong lòng Vương Thành Kỳ bắt đầu tính toán, cũng không đ.ấ.m lưng nữa, đột nhiên ngồi dậy nói: “Chuyện này cha mẹ chúng ta có đồng ý không?”

Chu Kiều Kiều nghe thế, nhéo nhẹ anh ta, tức giận nói: “Không đồng ý thì chúng ta cứ năn nỉ thôi, dù sao chuyện này nhất định phải làm được. Anh đừng có thấy cha mẹ tính toán sổ sách rõ ràng trước mặt mọi người, nói đó đã là toàn bộ tiền bạc trong nhà. Nhưng mà em đoán còn có thể có nhiều hơn nữa đó. Đến lúc đó, để bọn họ lén bổ sung thêm tiền cho chúng ta là được. Mặt ngoài thì em nói là cha mẹ em mua cho chúng ta. Em cảm thấy cái nhà này sớm muộn gì cũng sẽ bị anh cả và chị cả quậy cho tan rã, trước khi ra ở riêng, chúng ta nhất định phải lấy được tiền của cha mẹ hết mới được. Anh cũng không muốn sau này khi ở riêng rồi, chúng ta không được tiền gì mà còn phải nuôi cha mẹ đúng không?”

“Cúng đúng… Nhưng mà cha mẹ của anh không ở chung với anh chị cả à?” Vương Thành Kỳ không quá xác định, anh ta hi vọng cha mẹ sống chung với anh chị cả. Cha mẹ già rồi, sau này không làm được cái gì, chỉ giỏi mỗi chuyện ăn uống.

Đi theo anh ta và Chu Kiều Kiều, vậy bọn họ còn sống thế nào nữa.

Đi theo anh chị cả, không có việc gì lại kiếm chác ít tiền từ chỗ anh cả chị cả để trợ cấp cho anh ta và Kiều Kiều, đây mới là chuyện tốt nhất!

Anh ta vừa không cần nuôi cha mẹ lại còn được bọn họ trợ cấp.

“Hừ, em cũng muốn để hai người bọn họ đi lắm, nhưng anh nhìn thái độ của cha mẹ đi, bọn họ chắc chắn sẽ muốn đi theo chúng ta hoặc là nhà anh hai. Chuyện này còn xa lắm, hiện tại chuyện chúng ta phải làm chính là lấy được tiền mới được.”

Chu Kiều Kiều nghĩ đến của cải trong nhà, trong lòng cô ta bắt đầu tính toán.

Đêm dài.

Bạch Tú Tú rửa mặt xong, tính toán vài ngày nữa cả gia đình bọn họ nên đi nhà tắm trong huyện rồi.

Trong nhà không còn lại bao nhiêu phiếu tắm rửa, còn có mấy thứ lặt vặt khác nữa, cần phải đổi thêm một ít về.

Chờ chồng cô bưng nước về phòng rồi, Bạch Tú Tú lập tức nhắc đến chuyện này.

Nhắc đến các loại phiếu lặt vặt, Vương Thanh Hòa cũng đã rõ ràng!

Trước khi anh cưới Tú Tú, thậm chí còn chưa từng nghe qua các loại phiếu này, nhưng mà từ sau khi cưới Tú Tú, anh đã quen thuộc với việc thường xuyên trà trộn vào các chỗ đổi phiếu.

“Để anh đi đổi, em muốn đổi cái gì thì cứ viết ra danh sách đi.” Vương Thanh Hòa đồng ý ngay lập tức.

Lúc này Bạch Tú Tú mới hài lòng hôn anh một cái: “Được rồi, ngày mai em sẽ viết ra ngay. Đúng rồi, năm nay chúng ta cũng nên bắt đầu chuẩn bị hàng khô rồi, sau đó em lại gửi đến cho chị cả.”

Vương Thanh Hòa cũng đã rất thành thạo những chuyện này: “Anh đã nói trước với Lưu Nhị Hổ rồi, sau này sẽ dùng con mồi đổi với anh ấy, anh ấy sẽ phơi khô giúp chúng ta. Sau đó lại cầm vào núi cho anh, chúng ta ở trong núi trao đổi, anh trực tiếp gửi đi luôn.”

“Vợ à, chúng ta có thể đi ngủ chưa?” Vương Thanh Hòa chờ mong nhìn Bạch Tú Tú.

Nhìn dáng vẻ của anh, Bạch Tú Tú hơi đỏ mặt: “Mau đi ngủ đi!”

Sáng sớm hôm sau, Bạch Tú Tú thức dậy thật sớm, bắt đầu liệt kê danh sách.

Cô viết hết toàn bộ các loại phiếu còn thiếu trong nhà ra.

Lại lấy bốn mươi đồng đưa cho Vương Thanh Hòa, còn mang thêm phiếu gạo mười cân: “Đợt này cần dùng rất nhiều thứ, anh cũng mang thêm ít tiền đi.”

Vương Thanh Hòa cũng cất kỹ danh sách mà vợ viết nói: “Anh nghe lời em. Tối hôm qua anh ra bờ sông giặt quần áo, phát hiện nước sông lạnh buốt rồi. Cơ thể em không được khỏe, nếu không có việc gì thì đừng đi qua đó, quần áo cứ để cho anh giặt.”

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.