(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); “Tiểu Thiên... Con bỏ mặc cha con thật à?” Vợ Hạ Hữu Đức không dám tin con trai mình lại là một đứa vô ơn như thế, cho nên khóc lóc hỏi ngược lại anh ta.
Hạ Thiên nhìn thấy ánh mắt nghi ngờ và ghét bỏ của mọi người trong nhà, thầm cười lạnh trong lòng.
Trong nhà không ai thèm để ý đến cha, rõ ràng là mọi người cùng hưởng lợi ích, tại sao lại giống như chỉ có mình anh ta là làm ra tội ác tày trời gì chứ?
Trong lòng nghĩ thế, Hạ Thiên cũng biết không thể làm việc quá đáng, nếu không trong nhà sẽ không còn ai nghe lời anh ta nữa.
Cho nên anh ta xụ mặt, khó xử thở dài nói: “Mẹ, ông nội, còn có Tuệ Tuệ nữa, không phải con không muốn để ý đến cha. Chủ yêu là chuyện này cha sẽ không thoát ra được, nếu sự việc thành công thì mọi người đều vui. Nếu không thành công, dựa vào mức độ làm việc không nghiêm cẩn của cha, người ta có được rất nhiều chứng cứ. Con nhỏ Chu Kiều Kiều kia rõ ràng là muốn lấy chỗ tốt của gia đình chúng ta, cô ta chỉ bảo đảm về tờ giấy cam đoan kia, có thể bảo đảm có thể cứu cha con ra sao? Chuyện này ngay từ lúc bắt đầu cha đã cảm thấy sẽ không thể nào xuất hiện sơ sót gì, cho nên hoàn toàn không thèm cẩn thận. Cha còn đi cùng bọn họ đi thuê người nữa đúng không? Không lẽ người ta còn không nhận ra và xác nhận được cha sao? Với lại không phải cha còn là người sai khiến ông già nhà họ Vương kia đi bắt cóc Vương Thanh Hòa sao? Chuyện này có ai dám đứng ra cam đoan là nó sẽ không bị vạch trần hay không? Cha ở trong nhà thì cả gia đình chúng ta đều sẽ chỉ bị người nhà họ Vương hút máu. Đến lúc đó cả gia đình đều phải đi ăn xin hết! Cha vào tù, cho dù thế nào thì ít nhất người nhà mình vẫn còn có thể sống được. Con cũng chỉ là người gia đình mình thôi, với lại con cũng muốn để bác cả tha thứ cho nhà chúng ta. Ít nhất thì mặt ngoài vẫn phải tha thứ.”
Hạ Tuệ Tuệ không có bất cứ tình cảm cha con gì với Hạ Hữu Đức, không có dị nghị gì với quyết định của Hạ Thiên. Nếu làm như thế thì cuộc sống trong nhà sẽ tốt hơn một chút.
Với lại cha sống tốt thì cô ta mới có thể ngẩng đầu ở nhà chồng được.
Cũng không thể để cả gia đình cùng nhau đi theo cha chịu xui xẻo được đúng không?
Hạ Toàn im lặng, nghĩ đến cảnh con trai út cố gắng trả giá rất nhiều cho cả gia đình, lại nhìn mấy người trong nhà, ông ta lập tức đau lòng.
Nhưng mà... Hiện tại ông ta đã không thể quay về chỗ con trai cả nữa, tiền cũng cho con trai út hết rồi.
Hiện tại nếu không nghe lời Hạ Thiên, vậy chẳng phải ông ta phải ăn ngủ đầu đường sao?
Hạ Toàn rất chua xót, gục đầu xuống không muốn tỏ thái độ gì.
Vợ Hạ Hữu Đức nghe xong những lời con trai nói, cũng bắt đầu suy xét.
Trong khoảng thời gian ngắn, trong phòng im lặng đến đáng sợ.
Một lúc sau, vợ Hạ Hữu Đức là người đầu tiên bày tỏ thái độ: “Vậy... sau này nếu cha của con được ra tù thì sao?”
“Cha ra tù, chuyện này lắng xuống, nhà mình đương nhiên trong lúc riêng tư vẫn cứ là người một nhà với cha rồi.” Hạ Thiên cam đoan.
“Vậy mẹ nghe theo lời con, nếu như nhà chúng ta có thể gặp được cha con thì thương lượng chuyện này với cha con đi. Tiểu Thiên, chuyện này mẹ không hiểu, cụ thể làm thế nào đều giao cho con. Đúng rồi, bạn gái của con...” Vợ của Hạ Hữu Đức lo lắng đến vấn đề hôn nhân của con trai.
Nghĩ đến con gái xưởng trưởng sắp trở thành bạn gái mình, trên mặt Hạ Thiên cũng lộ ra vẻ mặt đắc ý.
“Chờ bọn con đến nhà bác cả gặp mặt thì em ấy sẽ chính thức xác nhận quan hệ với con. Sau này có em ấy giúp con, cuộc sống của con cũng tốt hơn nhiều. Nhưng mà điều kiện tiên quyết nhất là phải xử lý cho xong chuyện của bác cả, mẹ, Tuệ Tuệ, hôm nay hai người phải cùng con đi gặp bác cả đó.”
Hạ Thiên đã chuẩn bị sẵn tinh thần sẽ bị mất mặt.
Nhưng mà mất mặt cũng chẳng lỗ.
“Em cũng phải đi nữa à? Em đã gả ra ngoài rồi, với lại nếu dựa theo bình thường thì ngày mai em với Kỷ Phong mới nên đi về. Nếu hiện tại đi về, bà nội chắc chắn sẽ lại hỏi bọn em.” Hạ Tuệ Tuệ không muốn.
Chỉ cần nghĩ cũng biết đây chẳng phải chuyện tốt lành gì, chuyện tốt chắc chắn sẽ không gọi cô ta.
“Em không phải là một thành viên trong nhà sao?” Hạ Thiên hỏi lại cô ta.
Hạ Tuệ Tuệ đã hiểu ý mà anh ta muốn ám chỉ, không nói thêm gì nữa, chỉ gật đầu đồng ý.
“Ông nội cũng đi với mấy đứa.” Hạ Toàn thở dài.
Không thể bảo vệ được con trai út nữa, hiện tại ông ta phải bắt đầu suy xét đến vấn đề dưỡng lão.
“Nếu ông nội đồng ý đi thì tốt quá rồi, có ông đi cùng, chúng ta cũng dễ xử lý hơn.” Hạ Thiên vô cùng hài lòng, mục đích của anh ta cũng không phải là làm bác cả chủ động đồng ý cho anh ta quay về, anh ta muốn buộc bác cả nhất định phải đồng ý!
Mấy người bọn họ thương lượng xong, cũng không ăn cơm, trực tiếp xuất phát ngay.
Kỷ Phong và Hạ Tuệ Tuệ đi ở cuối cùng, anh ta hạ giọng nói thầm với Hạ Tuệ Tuệ: “Tuệ Tuệ, lát nữa em cứ đi đi, anh không đi với em. Nếu anh đi qua đó, bà nội biết được sẽ tức chết. Em ở trong nhà sẽ lại càng chịu khổ hơn nữa.”
Hạ Tuệ Tuệ nghe thế nhìn thoáng qua chồng mình, tuy rằng ngay từ đầu cô ta cũng không có ý định để anh ta đi, nhưng mà anh ta như thế này thật sự làm người ta rất thất vọng.
Nghĩ đến tương lai của mình đều sẽ cột vào người tên đàn ông này, Hạ Tuệ Tuệ cũng không còn cách nào khác, vẫn cứ dịu dàng chu đáo giống như lúc trước: “Được rồi, vậy lát nữa anh cứ đứng ở bên ngoài chờ đi, đừng đi vào. Nếu anh đi vào, anh của em chắc chắn sẽ kéo anh đi c.h.ế.t cùng. Em cũng không còn cách nào khác. Ai bảo đây là nhà mẹ đẻ của em chứ? Anh cũng biết mà, em không thể trơ mắt nhìn người nhà mình sống không tốt được.”
Cô ta nhu nhược yếu đuối như thế, Kỷ Phong thích nhất dáng vẻ này của cô ta.
Anh ta lập tức cảm thấy vô cùng hào hùng hưng phấn: “Em cứ yên tâm đi, chờ sau này anh phát triển tốt rồi, nhất định sẽ giúp đỡ bọn họ.”
Cả gia đình bọn họ đi về phía nhà họ Hạ.
Nhà họ Hạ.
Tề Nghênh Nghênh mới vừa về đến nhà, lập tức nhìn thấy cả gia đình đều có mặt đông đủ, hơn nữa cơm cũng là do lão Hạ nói, trong lòng lập tức bắt đầu bồn chồn.
Đây là xảy ra chuyện gì thế này?
“Nghênh Nghênh, bà về rồi à? Tôi đã nấu cơm chiều xong rồi, chúng ta ăn cơm trước đi.” Hạ Chí Phi nhìn thoáng qua vợ, mỉm cười bảo bà ta ngồi xuống.
Tề Nghênh Nghênh khó hiểu: “Ông làm sao thế?”
“Nghênh Nghênh, tôi có chuyện muốn nói với bà.” Biểu cảm của Hạ Chí Phi vô cùng nghiêm túc.
Tề Nghênh Nghênh không nói tiếng nào, chỉ cảm thấy đây chẳng phải chuyện tốt lành gì.
“Ui cha, cha cứ úp úp mở mở làm gì? Mẹ, chú ba bị bắt rồi.” Hạ Vi không nhịn được trực tiếp mở miệng.
Tề Nghênh Nghênh vừa nghe thế, suýt chút nữa đã muốn chạy ra ngoài đốt pháo! Đây là tin siêu vui luôn đó.
Nhưng mà, vì sao lại bị bắt?
“Chú ba dẫn mấy người nhà họ Vương kia đến tỉnh thành là vì muốn bọn họ giúp đỡ đi thuê người hại anh cả. Kết quả chuyện này không thành công, cả đám đều bị bắt lại. Người nhà họ Vương khai ra chú ba, hiện tại chú ba đã bị bắt đi rồi. Tình huống cụ thể như thế nào thì còn chưa biết. Con cảm thấy chắc là không ổn rồi.”
Hạ Vi chỉ nói vài câu đã kể lại đầu đuôi mọi chuyện một cách rõ ràng.
Hạ Minh đến nhà anh cả rồi, chuyện này chỉ có cô ta mới có thể nói ra. Nếu không thì dựa theo cái tính lề mề của cha, vậy chắc khỏi ăn cơm luôn.
Tề Nghênh Nghênh nghe xong lập tức nổi điên: “Mẹ đã nói là nhà bọn họ chẳng có thứ tốt lành gì mà! Lão Hạ, đây là đứa em trai ngoan mà ông luôn bảo vệ đó. Tôi cảm thấy chuyện này thằng cháu ngoan và cha của ông cũng không thể thoát được quan hệ!”
“Nghênh Nghênh, bà đừng giận, nó đã gặp báo ứng rồi, tôi cũng đã nói rõ ràng, chắc chắn sẽ không giúp nó nữa.” Hạ Chí Phi nhanh chóng khuyên nhủ vợ.
Trong lòng ông ta cũng cảm thấy chột dạ, tuy rằng nói ông ta không quan tâm Hạ Hữu Đức, nhưng sau khi Hạ Hữu Đức bị bắt vào tù rồi, ông ta cũng không thể thật sự bỏ mặc không thèm quan tâm đến Hạ Thiên được.
“Vậy ông nấu bàn đồ ăn này là sao? Ông có ý gì đây?” Tề Nghênh Nghênh càng cảnh giác hơn.
Bà ta nhìn về phía con gái.
Hạ Vi lắc đầu, cha vừa về đã bắt tay vào nấu nướng, sao cô ta biết được ông ta muốn làm gì chứ?
Với lại cha đuổi ông nội đi luôn rồi, không ngờ lại không hề đứng ngồi yên giống như mấy lần trước.
Thật sự rất khó mà không nghi ngờ rằng ông ta muốn chơi một vố lớn gì đó.
Hạ Minh nói đúng lắm, cha chắc chắn sẽ không thể nào vứt bỏ gia đình kia được.
Tuy rằng hiện tại cha trông có vẻ như đang muốn hối cải để làm người mới, nhưng mà chờ đến nhà chú ba có động tĩnh gì, ông ta sẽ quên mất hết.
Tề Nghênh Nghênh còn chưa kịp yên tâm, bên ngoài đã vang lên tiếng động như có người đi vào.
“Bác cả, bác gái, nhà chúng cháu rất có lỗi với nhà bác! Đây là lỗi của cha, cháu cũng có một phần lỗi, cháu quỳ xuống xin lỗi hai bác!”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");