(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Hạ Toàn la toáng lên như thế, làm tất cả mọi người vừa mới ra khỏi nhà máy đều quay sang nhìn.
Hạ Toàn cũng bất chấp tất cả, chỉ vào Hạ Thiên tức giận mắng: “Mày đúng là một thằng súc sinh, nếu không phải vì mày, cha mày sẽ ra nông nỗi như ngày hôm nay sao? Mày là dựa vào nó mới sống sung sướng, mới tài giỏi được như ngày hôm nay. Hiện tại nó gặp chuyện, mày lại không thèm quan tâm hả? Tao, hôm nay tao phải đánh c.h.ế.t mày. Tao nói cho mày biết, nếu mày mà dám không quan tâm đến cha mày, ta lập tức nói hết mọi chuyện trong nhà chúng ta cho cả cái tỉnh thành này đều biết!”
Hạ Toàn vô cùng hối hận, nếu biết trước cháu nội là một đứa vô ơn như thế, ông ta chắc chắn sẽ khuyên nhủ con trai.
Mặt mày Hạ Thiên vô cùng lạnh nhạt, ánh mắt của những người xung quanh làm anh ta có cảm giác như lưng bị kim chích.
“Ông nội, cho dù ông gặp được cha cháu thì cha cũng sẽ đồng ý với cách làm của cháu thôi. Ông phải xác định cho rõ, hiện tại trong cái nhà này, ngoại trừ cháu ra thì không còn ai có thể chăm sóc cho ông nữa. Dùng một mình cha để đổi lấy cuộc sống bình yên cho cả nhà. Vậy chẳng phải đã rất lời rồi sao? Lúc trước ông ấy dùng vận mệnh của Vương Thanh Hòa để thay đổi lấy cuộc sống sung sướng của cả gia đình. Mấy năm nay không phải cha vẫn luôn tự hào sao? Con cũng là học tập theo cha thôi. Với lại cho dù con có phân rõ giới hạn với cha thì cha vẫn cứ ảnh hưởng đến cháu. Hiện tại cháu cũng rất bất đắc dĩ. Nếu muốn trách thì ông đi mà trách tên Vương Thanh Hòa kia đi.”
Hạ Thiên nói một cách vô cùng đương nhiên.
Hạ Toàn dại ra.
Hạ Thiên đứng lên, phủi sạch tuyết trên người mình nói: “Ông nội, ông về nhà trước đi, cháu không muốn mất mặt. Nếu ông phá hủy cuộc đời cháu, cha của cháu sẽ hận ông đến chết.”
Hiện tại Hạ Toàn đã bị Hạ Thiên nắm thóp.
Chỉ có thể thành thật đi theo Hạ Thiên về nhà.
Về đến cửa nhà, hai người lập tức nhìn thấy Chu Kiều Kiều.
Nhưng mà lần này Chu Kiều Kiều lại đi cùng một người đến đây, người đó không phải là ai khác, mà chính là Hồ Thiên đã từng vô tình gặp được.
Hồ Thiên nhìn thấy cả gia đình già trẻ đã quay về, lập tức hỏi Chu Kiều Kiều ở bên cạnh: “Kiều Kiều, có phải bọn họ không?”
“Đúng! Là bọn họ! Anh Hồ, lát nữa anh nhất định phải bảo vệ em đó.” Chu Kiều Kiều túm lấy tay áo của Hồ Thiên, trong lòng loáng thoáng có chút kích động.
Quả nhiên cô ta vẫn còn rất may mắn, cô ta vốn dĩ cũng không biết nên làm cái gì bây giờ.
Sau khi cô rời khỏi mới nhớ đến, cô ta không có cách nào gọi điện thoại cho người nhà họ Hạ. Nhưng mà bảo một mình cô ta đến nhà họ Hạ thì cô ta lại không dám.
Ai ngờ đang đi trên đường lại gặp được Hồ Thiên.
Đúng là quá may mắn! Nếu không thì tỉnh thành cách huyện xa như thế, sao Hồ Thiên lại đến đây chứ? Với lại tỉnh thành rộng như thế, lại còn trùng hợp gặp được cô ta chứ?
Có Hồ Thiên ở bên cạnh, cô ta lại dám đến đây nữa rồi.
Hạ Thiên và Hạ Toàn nhìn thấy bọn họ, sắc mặt cũng chẳng đẹp chút nào.
Chu Kiều Kiều cũng không thèm để ý, cô ta nhìn về phía hai người nói: “Cuối cùng hai người cũng về rồi, tôi đợi lâu lắm rồi đó. Có phải chúng ta cũng nên nói chuyện rõ ràng rồi không?”
“Vào nhà rồi nói.” Hạ Thiên không trực tiếp từ chối không muốn nói chuyện với cô ta.
Nhưng mà chuyện anh ta muốn nói không phải là làm cách nào cứu cha anh ta ra, mà là làm thế nào để cha anh ta nhận tội.
Anh ta lại đại nghĩa diệt thân, sau này sẽ không còn liên quan gì đến cha nữa.
Vậy những chuyện khác đều sẽ không còn là vấn đề.
Thật ra ngay từ đầu anh ta đã nên làm như thế rồi, nếu làm ngay từ đầu thì lúc sau làm gì còn có nhiều chuyện rối rắm như thế chứ? Đều là vì anh ta quá tốt bụng.
Chu Kiều Kiều và Hồ Thiên cùng nhau đi vào nhà của nhà họ Hạ.
Trong nhà, vợ của Hạ Hữu Đức vừa nhìn thấy con trai và cha chồng về, vội vàng chạy đến hỏi thăm chuyện chồng mình: “Tiểu Thiên, cha của con... Ông ấy có chuyện gì không? Có thể cứu ông ấy ra sao?”
Vợ Hạ Hữu Đức vừa hỏi vừa khóc.
Trong phòng, Hạ Tuệ Tuệ và Kỷ Phong cũng đang ngồi ở đó, trong lòng Hạ Tuệ Tuệ rất bực bội.
Xảy ra chuyện này, đúng là quá xui xẻo!
Cô ta gả cho Kỷ Phong, vốn dĩ bà nội Kỷ Phong cũng đã không thích cô ta rồi, bây giờ thì hay rồi, cô ta ở nhà họ Kỷ lại càng không dám ngẩng đầu lên.
Ở trong nhà, chuyện tốt thì không có phần cô ta, chuyện xấu thì cô ta cũng bị chịu tội theo, đây rốt cuộc là chuyện quái gì thế này?
“Mẹ, chúng ta vào nhà rồi nói tiếp.” Hạ Thiên không trả lời thẳng câu hỏi của mẹ, đi thẳng vào nhà.
Anh tay nhìn thấy hai người Hạ Tuệ Tuệ và Kỷ Phong cũng chỉ gật đầu, sau đó ngồi xuống vị trí dành cho chủ gia đình ngay trước mặt mọi người.
Cả gia đình nhìn thấy đều sợ ngây người.
“Chuyện nhà chúng ta cứ chờ lát nữa lại nói. Cô là Chu Kiều Kiều đúng không? Hai người muốn nói gì với tôi?” Hạ Thiên hỏi lại Chu Kiều Kiều.
Chu Kiều Kiều cũng sửng sốt, thái độ của người này không được đúng lắm thì phải.
Khác hoàn toàn với Hạ Toàn.
Nhưng mà chuyện này cũng không quan trọng, trong tay cô ta đang nắm giữ thứ quan trọng nhất.
Cô nhìn hai người, hơi cười khẽ nói: “Là về chuyện giấy cam đoan, cha của anh thuê chồng tôi và anh chồng tôi, bảo bọn họ đi tìm người làm Vương Thanh Hòa biến mất. Hiện tại bọn họ xử lý không tốt, chuyện này đã bị phát hiện. Cha của anh cũng vào tù rồi. Nhưng mà chồng tôi nói miệng là không được, phải có chứng cứ. Hiện tại chứng cứ tốt nhất chính là tờ giấy cam đoan kia, nếu không có giấy cam đoan, cha của anh chưa chắc sẽ bị phán tội. Lúc trước tôi còn cho rằng chồng tôi đã lấy tờ giấy cam đoan kia đi rồi. Ai ngờ tôi về nhà tìm thử, lại tìm ra được nó. Hiện tại nó đang nằm trong tay tôi.”
Hạ Toàn nghe thế, hai mắt lập tức sáng rực lên: “Thật sao? Cô mau lấy ra đi!”
“Cái này thì hơi khó đó, nếu đưa thứ này cho mấy người thì tôi coi như không còn cái gì nữa. Hiện tại chồng và anh chồng của tôi còn đang bị nhốt đó. Người nhà tôi không thể quay về, công việc của tôi cũng không thể làm lâu dài. Tôi chỉ có một mình, mấy người bảo tôi phải làm sao đây? Nếu mấy người muốn thứ này thì phải cho tôi năm trăm đồng và một công việc ổn định nhẹ nhàng. Nếu không thì tôi sẽ đưa thứ này đến đồn công an.”
Chu Kiều Kiều nói xong còn vô cùng tự nhiên ngồi xuống.
Cô ta nhìn cả gia đình sắp sửa bị mình nắm thóp khống chế, có vẻ vô cùng đắc ý.
“Tiểu Thiên, con mau nghĩ cách đi.” Hạ Toàn biết Hạ Thiên có tiền, còn công việc, cùng lắm thì bảo Hạ Tuệ Tuệ nhường công việc cho Chu Kiều Kiều.
“Nghĩ cách gì chứ? Nếu cô đưa thứ này đến đồn công an để định tội cho cha của tôi, tôi còn phải cảm ơn cô nữa đó.” Hạ Thiên cười lạnh.
Chu Kiều Kiều ngẩn người, có ý gì hả?
Hạ Thiên vô cùng bình tĩnh: “Cùng lắm thì tôi đoạn tuyệt quan hệ với ông ấy, chỉ cần ông ấy bị định tội, cả gia đình chúng tôi đều phủi sạch mối quan hệ với ông ấy, sau này ông ấy sẽ không phải người nhà chúng ta nữa. Chúng ta đại nghĩa diệt thân, cũng chỉ là sau này bị người ta nói ra nói vào vài câu thôi. Cũng tốt hơn là cứ bị nhà cô uy h.i.ế.p mãi.”
“Mày! Mày đúng là thứ vô, mày có thể cứu cha mày mà cũng không thèm cứu sao? Mày phân rõ giới hạn với nó thì nó không phải cha mày à? Sau này bác cả còn sẽ để ý đến mày nữa sao? Còn có con nhỏ bạn gái kia của mày nữa! Sao hai chúng mày có thể đến được với nhau chứ?”
Hạ Toàn đã hoàn toàn mất đi lý trí, tức giận nhào lên đánh Hạ Thiên.
Hạ Thiên phiền c.h.ế.t đi được, giơ tay đẩy ông già này ra: “Ông la hét cái gì chứ? Cha đã hại nhà chúng ta ra nông nỗi gì rồi? Chính ông và cha làm việc không xong mà còn đổ lỗi lên đầu cháu nữa hả? Đây đã là lần thứ mấy rồi? Cháu đã bị hai người liên lụy, bị bác cả đuổi ra khỏi nhà rồi. Nếu lại còn nghe lời ông, chắc cháu cũng vào tù luôn đó.”
Thái độ của Hạ Thiên vô cùng kiên quyết, anh ta nhìn về phía Chu Kiều Kiều đang lộ ra vẻ mặt không được đẹp cho lắm nói: “Tờ giấy cam đoan trong tay cô cũng là do cha tôi viết, cô thích làm gì thì làm. Nhà chúng tôi không chào đón cô, sau này cô đừng đến nơi này.”
“Được, được lắm, anh cũng đừng hối hận. Anh Hồ, chúng ta đi thôi. Chính anh ta cũng không thèm để ý đến cha mình, vậy chúng ta cũng không cần lo.” Chu Kiều Kiều nói, nổi giận đùng đùng đi ra ngoài.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");