(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Anh vừa mới xuất hiện thì Bạch Tú Tú đã nhìn thấy anh qua khung cửa sổ.
Cả ngày hôm nay cô chẳng thể làm gì ngoài việc tập trung công tác, một mặt là lo lắng không biết có gì nguy hiểm không, mặt khác là nhớ thương Vương Thanh Hòa, lúc làm việc ở văn phòng thì còn đỡ một chút, chỉ cần ra khỏi cửa là tâm tình lại rối loạn, căn bản không thể nào tập trung làm công tác hòa giải. Lúc này thấy anh xuất hiện ngoài cửa sổ, vả lại cũng đã sắp tới giờ tan tầm, Bạch Tú Tú trực tiếp đứng dậy đi tìm chủ nhiệm Cao, nói với bà ấy hôm nay cô muốn về sớm một chút.
Lúc Bạch Tú Tú tới tìm, chủ nhiệm Cao cũng ngăn cô lại, lo lắng hỏi thăm: “Tú Tú, có phải trong nhà xảy ra chuyện gì không? Tôi thấy cả ngày hôm nay cô cứ mất hồn như đang có tâm sự gì đó, cả người em dâu trước của cô nữa, chiều nay không thấy về. Có phải cô ta lại gây chuyện với cô không?” Chủ nhiệm Cao nghi hoặc hỏi cô.
“Chủ nhiệm, không có chuyện đó, chỉ là...” Bạch Tú Tú chuẩn bị tìm lý do.
“Được rồi, không tiện nói với tôi thì cũng không cần nói đâu, nửa tiếng nữa là tan làm rồi, nếu đã giải quyết hết công việc ngày hôm nay thì về đi.” Chủ nhiệm Cao ôn hòa nói.
Điểm bà ấy thích nhất là Bạch Tú Tú không gây phiền toái cho bà ấy, làm việc cũng cô cùng tỉ mỉ tinh tế. Đến bây giờ bà ấy vẫn chưa thấy ai khiếu nại cô, cô cũng đã thu dọn xong cục diện rối rắm mà Lâm Yến để lại.
“Cảm ơn chủ nhiệm.” Bạch Tú Tú cảm ơn rồi xoay người chạy ra ngoài.
Vương Thanh Hòa vừa mới tới cửa thì đã thấy vợ mình từ trong văn phòng chạy ra cổng, trực tiếp lao vào lồng n.g.ự.c anh.
Đây là lần đầu tiên Vương Thanh Hòa được vợ quan tâm như vậy nhưng trong đầu anh đã nghĩ tới khung cảnh này không biết bao nhiêu lần, anh dịu dàng ôm lấy cô: “Vợ, em đừng lo, anh không sao đâu.”
“Anh không bị thương chứ? Bọn họ...” Bạch Tú Tú vô cùng lo lắng.
“Không bị thương, lát nữa trên đường về anh sẽ từ từ kể với em.” Vương Thanh Hòa nói xong thì bế cô đặt lên xe. Bạch Tú Tú ôm eo anh, Vương Thanh Hòa đạp xe rất chậm, vừa đạp vừa thuật lại tình huống ngày hôm nay cho vợ nghe. Chờ Vương Thanh Hòa nói xong, Bạch Tú Tú cũng an tâm, quả nhiên, Thanh Hòa thật sự rất lợi hại, mọi chuyện không khác kế hoạch là bao, thậm chí còn thuận lợi hơn nhiều.
“Khoảng mấy ngày nữa là chuyện này sẽ có kết quả thôi.” Chuyện giải quyết xong xuôi, Vương Thanh Hòa cũng rất vui vẻ. Lúc trước cả nhà này cứ lắc lư trước mặt anh và Tú Tú, lúc nào cũng có thể mang đến cho bọn họ vô vàn nguy hiểm không thể đoán trước. Anh và Tú Tú cứ phải phân tâm chú ý mấy người đó, thật là quá phiền toái, cũng có tồn tại quá nhiều yếu tố không xác định. Hiện tại Hạ Hữu Đức đã vào tù, còn có Vương Thanh Kỳ cùng Vương Thanh Phú, Chu Kiều Kiều và Hạ Thiên lúc này cũng không thể tạo nên gợn sóng gì. Bây giờ chỉ cần chờ tin Tiểu Trương đi gặp chị ba Chu là Chu Kiều Kiều cũng sẽ yên hơi lặng tiếng ngay thôi, lúc đó anh có thể yên tâm thực hiện kế hoạch của mình. Những thứ trong mơ biến hóa thật thật giả giả, nhưng có một số thứ có thể xác định, chính là tương lai. Anh muốn chuẩn bị cho tương lai đó, nhất định phải tốt hơn giấc mơ kia.
Bên này hai người vui vui vẻ vẻ trở về nhà, bên kia Hạ Thiên lại không thoải mái như vậy.
Lúc này đã là giờ tan tầm, anh ta vừa ra đã thấy ông nội ở ngoài cửa. Hình như hôm nay bọn họ có kế hoạch gì đó, Hạ Thiên bồn chồn trong bụng, chẳng lẽ đã thành công rồi sao? Nghĩ vậy, Hạ Thiên lập tức bước nhanh hơn, tới trước mặt Hạ Toàn diện.
“Ông nội, sao ông lại đứng đây chờ cháu?” Anh ta vui mừng ra mặt, không hề che giấu.
Hạ Toàn đợi nửa ngày, cuối cùng cũng chờ được cháu trai, ông ta cũng bất chấp tất cả kéo cháu trai đi thật nhanh: “Tiểu Thiên, xảy ra chuyện rồi, chúng ta về nhà trước, trên đường đi ông sẽ nói với cháu.”
Đã xảy ra chuyện? Hạ Thiên chỉ cảm thấy có thứ gì đó đập vào đầu mình.
“Ông nội... ai xảy ra chuyện?” Anh ta gian nan hỏi lại.
“Cha cháu! Ông đã biết đám người nhà họ Vương ngu xuẩn, không đáng tin mà. Bọn họ bị bắt, còn chưa kịp làm gì đã khai cha cháu ra, ồn ào nói cha cháu xúi giục bọn họ. Hiện tại cha cháu bị mang đi điều tra, cháu cùng ông về nhà. Ông đưa cháu đi tìm Chu Kiều Kiều, hiện tại chỉ cô ta mới có thể cứu cha cháu.” Hạ Toàn vội vàng an bài, hoàn toàn không thấy sắc mặt của Hạ Thiên.
“Đừng thất thần, mau đi thôi.” Hạ Toàn thấy cháu trai không nhúc nhích thì mới quay đầu lại nhìn, lại thấy hai mắt Hạ Thiên đã đỏ ửng lên.
“Tiểu Thiên?”
Hạ Thiên hít sâu một hơi, sắc mặt vô cùng kém: “Ông nội, lúc trước cháu đã nói gì? Nhà bọn họ không đáng tin cậy! Mấy lần gần đây hai người đã vì nhà bọn họ mà hố cháu bao nhiêu lần? Cháu sắp phải mang bạn gái về nhà rồi, bây giờ mấy người lại gây chuyện. Ông nói xem làm sao cháu gặp cô ấy? Cô ấy đã nói sau khi gặp mặt gia trưởng thì sẽ xác định quan hệ yêu đương. Cháu đã sắp thành công rồi! Kết quả cha cháu lại bị bắt? Cháu sẽ không bị liên lụy sao? Đời này của cháu sẽ không bị hủy sao?”
Hạ Toàn cũng choáng váng: “Tiểu Thiên, cháu nói bậy gì đó? Đó là cha cháu, nó làm mọi thứ cũng vì cháu mà? Chuyện cũng đã như vậy rồi, cháu oán nó cũng vô dụng.”
“Sao lại vô dụng? Ông nội, cha cháu đã như vậy rồi, cháu thấy biện pháp tốt nhất là phân rõ giới hạn với ông ta, sau đó đến nhà bác cả cầu xin tha thứ, như vậy có lẽ bác cả vẫn sẽ đối xử tốt với chúng ta. Chờ thêm mấy năm, chúng ta nhắc lại chuyện của cha, có lẽ bác cả sẽ áy náy. Chỉ cần cha không c.h.ế.t là được, ở đâu mà chẳng giống nhau? Cho dù chết... ông ta c.h.ế.t rồi không phải sẽ khiến bác cả càng hổ thẹn sao?”
Hạ Thiên hiện tại cực kỳ bình tĩnh, từ lần đầu tiên xảy ra vấn đề, anh ta đã muốn tỏ thái độ với bác cả, chỉ là lúc ấy cha vẫn còn hữu dụng, hơn nữa còn có ông nội. Nếu anh ta thật sự làm vậy thì cha và ông nội sẽ không giúp anh ta nữa, anh ta cân nhắc trước sau nên mới quyết định chịu đựng. Hiện tại người đã bị bắt rồi, có người nhà họ Vương ở đó, cha có thể ra ngoài sao? Còn không bằng dứt khoát một chút! Thừa dịp còn có giá trị lợi dụng mà lợi dụng triệt để.
Hạ Toàn bị cháu trai dọa sợ, ông ta không tin được đây là con ruột của Hữu Đức! Mấy năm nay Hữu Đức không phải vì nó sao? Tại sao nó có thể...
“Ông nội, mặc kệ ông thấy cháu thế nào, dù sao chuyện này cháu đã quyết định. Lát nữa về nhà cháu sẽ chuẩn bị chuyện này, ông cũng đừng trông mong Chu Kiều Kiều sẽ cứu cha. Nếu cứu thật thì cả nhà chúng ta sẽ rơi vào tay người nhà họ Vương. Nhà họ Vương sẽ không xem chúng ta như nhà máy phát lương sao? Cả đời này cháu sẽ bị bọn họ uy hiếp! Cháu không thể để chuyện đó xảy ra.”
Hạ Thiên nghĩ rất rõ ràng, dạo gần đây anh ta đã nhìn thấu đám người nhà họ Vương, cả nhà đó chỉ ngấp nghé hút m.á.u nhà anh ta thôi! Chỉ có anh ta mới được phép hút m.á.u nhà bác cả, người khác sao dám tìm anh ta đòi chỗ tốt chứ?
Hạ Thiên nói xong thì xoay người muốn đi lấy xe đạp nhưng còn chưa kịp đi thì đã bị Hạ Toàn túm chặt. Hạ Toàn tức điên vung tay: “Súc sinh!”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");