(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); “Đến lúc đó con lại giúp nó nói với người nhà họ Vương là bọn họ sẽ có thể ra ngoài. Mọi chuyện đều kết thúc bằng cái mạng già của cha.” Hạ Toàn nói xong thì chuẩn bị cầm lấy lọ thuốc. Hạ Chí Phi sao có thể để ông ta c.h.ế.t ở đây? Lập tức cầm lấy lọ thuốc, nhíu chặt mày rồi nói: “Cha, cha không muốn để nhà chúng ta được yên ổn đúng không? Nếu chuyện này truyền ra ngoài thì nhà ta còn làm người được sao? Con vì con trai mà bức tử cha mình? Hạ Hữu Đức phạm sai, nó nên gánh lấy, nếu nó không nói rõ được thì không phải là chứng cứ đã vô cùng xác thực sao. Sao? Cha nghĩ nó oan uổng thì nó oan uổng thật à? Chuyện gì cũng không màng đến chứng cứ?”
“Con mặc kệ nó thì cha không thể dùng cách này để cứu nó sao? Cha nói con biết, bây giờ con cản cha, chờ lúc không có con thì cha cũng sẽ tự sát. Cha c.h.ế.t rồi thì Hữu Đức sẽ thoát tội!”
Hạ Toàn lạnh mặt, ra vẻ chấp mê bất ngộ, một hai phải tìm c.h.ế.t khiến Hạ Chí Phi vô cùng sầu muộn.
Mắt thấy Hạ Chí Phi không có cách nào, lại chuẩn bị thỏa hiệp thì Hạ Minh lại nhớ tới lời của anh cả lúc cậu ta tới đó làm việc, anh cả đã nói ông nội của cậu ta có lẽ sẽ trả giá cả tính mạng vì con trai bảo bối của ông ta thật, nhưng tiền đề là sự trả giá của ông ta phải đáng giá, nếu không ông ta tuyệt đối không chết. Nhớ tới chuyện này, Hạ Minh nhìn sang ông nội, lập tức nảy ra chủ ý. Ngay lúc Hạ Toàn đang tỏ vẻ vô cùng bi thương, cậu ta đột nhiên mở miệng: “Ông nội, vậy bây giờ ông uống đi. Ông uống xong thì hậu sự của ông vẫn là do cha cháu định đoạt, cùng lắm thì mất mặt chút thôi, nhưng chú ba vẫn sẽ phải trả giá đắt vì hành vi của mình, ông c.h.ế.t cũng chẳng có tác dụng gì, nhà cháu còn đỡ phải nghe ông nói chú ba thế này thế nọ hết ngày này qua ngày khác.”
Hạ Toàn sửng sốt: “Cháu có ý gì?”
“Còn có thể ý gì? Ông nội không muốn để cha cháu và nhà cháu được yên thì dựa vào đâu mà nhà cháu phải để chú ba ông thương nhất sống tốt? Nếu ông c.h.ế.t rồi thì nhà cháu còn phải nghĩ cách ngáng đường Hạ Thiên đấy, cả nhà họ đừng mong yên ổn. Không chỉ cha cháu mặc kệ bọn họ, chờ về sau này cha cháu và chú ba không còn tình nghĩa gì nữa thì anh em bọn cháu sẽ đi tìm bọn họ gây phiền toái.” Hạ Minh càng nói càng hăng, dứt khoát ngồi xuống bên cạnh Hạ Toàn, nhặt hộp thuốc dưới đất lên: “Ông nội, không phải ông muốn uống sao? Nhà cháu tuyệt đối không ngăn cản đâu.”
Hạ Toàn nhìn chăm chăm mấy viên thuốc trong tay Hạ Minh, hiện tại ông ta đã cưỡi lên lưng cọp khó leo xuống. Nếu Hạ Minh nói thật thì không phải cái c.h.ế.t của ông ta sẽ hại cả nhà Hữu Đức sao?
Hạ Chí Phi vừa thấy biện pháp có tác dụng thì sợ ngây người. Vậy sao lúc trước ông ta bị cha uy hiếp, Hạ Minh không nói ra? Trong lòng Hạ Chí Phi oán trách con trai có cách hay mà không nói nhưng lúc này không phải là lúc để dạy con.
Hạ Chí Phi ho khan vài tiếng, giảm bớt sự xấu hổ trong nhà: “Cha, tuy Hạ Minh nói không dễ nghe nhưng nếu cha thật sự c.h.ế.t rồi thì nhà con sẽ làm như vậy thật đấy.”
“Mày!” Hạ Toàn tức muốn hộc máu, chỉ vào Hạ Chí Phi liên tục cười lạnh: “Hay, hay lắm, mày đúng là con ngoan của tao. Tại sao năm đó tao và mẹ mày không bóp c.h.ế.t mày đi?”
“Ông nội, cha con là con ruột của ông thật chứ?” Hạ Minh sợ ngây người.
“Con nói bậy gì đó?” Hạ Chí Phi tức giận, tên nhóc này nói cái gì vậy? Ông ta đương nhiên là con ruột của cha!
“Sao lại nói bậy? Cha xem lúc anh cả ở nhà họ Vương, người nhà họ Vương đối xử với anh ấy không tốt còn không phải vì anh ấy không phải là con ruột của bọn họ sao. Con thấy ông nội đối xử với cha chẳng khác gì nhà họ Vương đối xử với anh cả.” Hạ Minh nói đúng lý hợp tình.
Dù sao đó cũng là chuyện vô cùng hiển nhiên! Đương nhiên, khả năng cha không phải là con ruột của ông nội rất nhỏ, dù sao thì dáng vẻ của cha cũng rất giống ông nội! Nhưng lời này lại khiến cho Hạ Chí Phi cảm thấy không tự tin, ông ta nhìn về phía Hạ Toàn: “Cha...”
Hạ Toàn tỏ vẻ lạnh nhạt: “Tao cũng hy vọng mày không phải là con ruột của tao và mẹ mày, thực đáng tiếc, mày lại là do bọn tao sinh.” Trong lòng Hạ Chí Phi vô cùng tức giận, nếu đã là ruột thịt thì tại sao lại đối xử khác biệt như vậy? Rõ ràng khi còn nhỏ đâu có như thế.
“Chí Phi, năm đó mày đối xử với tao và mẹ mày thế nào? Hai vợ già bọn tao phai nhạt tình cảm với mày không phải là đúng rồi sao? Nếu không có Hữu Đức vẫn luôn ở nhà chăm sóc bọn tao, có lẽ tao đã không sống được tới hiện tại. Hữu Đức là mạng sống của tao! Nếu nó không thoát được, tao...”
Hạ Toàn nhìn con trai cả như nhìn kẻ thù.
“Ông nội, ông đối xử với nhà cháu thế nào thì nhà cháu sẽ đối xử với chú ba bảo bối của ông như thế đó. Cùng lắm thì mọi người không ai được yên, không phải ông nói con trai ông ta có tiền đồ hơn bọn cháu sao? Vẫn là nhà cháu lời to đó.” Hạ Minh đã bắt được tinh túy nói chuyện với Hạ Toàn. Hạ Toàn còn chưa kịp nói ra lời tàn nhẫn thì đã bị nghẹn trở về nhưng không thể nào nuốt trôi cơn giận, ông ta cầm lấy bình trà trên bàn muốn đập vào đầu Hạ Minh, Hạ Chí Phi nhanh tay đoạt lại: “Cha, đây là nhà con, cha muốn đánh con trai con sao? Nếu cha tiếp tục nháo thì rời khỏi nhà con đi.”
“Mày đuổi tao đi? Tao...” Hạ Toàn lúc này đã vô cùng tuyệt vọng.
Ông ta đã dùng hết tất cả biện pháp có thể để đối phó với con trai cả nhưng nó lại không mắc lừa. Bây giờ muốn cứu Hữu Đức thì phải trông chờ vào cái gì đây? Chẳng lẽ chỉ có thể nhờ Chu Kiều Kiều? Hạ Toàn nghĩ đến nhà họ Vương, cảm thấy hiện tại phải nhanh chóng kiếm được một số tiền, tốt nhất là có thể làm Chu Kiều Kiều nghĩ biện pháp, biết đâu cô ta có biện pháp thì sao?
“Cha, con đã nói rồi, nhà con không còn quan hệ gì với Hạ Hữu Đức, nếu cha vẫn nhất quyết vì nó mà khiến cả nhà con không yên thì con chỉ có thể đuổi cha đi.” Hạ Chí Phi hoàn toàn mất kiên nhẫn.
Hiện tại qua hệ giữa ông ta và con trai cả chẳng khác gì hai người xa lạ, không đúng, có khi con trai cả còn tình nguyện chào hỏi người lạ một câu, ngày hôm nay một chút phản ứng mà thằng bé cũng không cho ông ta!
“Chí Phi, hôm nay con đang nổi nóng, cha không nói với con nữa. Oan ức của em trai con sớm muộn gì cũng sẽ được rửa sạch, đến lúc đó con sẽ biết con trách lầm người tốt.” Hạ Toàn vô cùng thương tâm nhưng lại không dám kêu gào với con trai cả như trước, rõ ràng hôm nay con trai sẽ không đứng về phía ông ta.
Hạ Toàn vừa đi, Hạ Minh đã vui vẻ đến mức muốn nhảy lên: “Đi rồi.”
Hạ Chí Phi nhìn con trai: “Cách làm của con cũng thật là kỳ lạ.”
Hạ Minh nghe vậy thì có chút chột dạ, nào phải là cách của cậu ta? Là sau chuyện lần trước, anh cả nói với cậu ta mấy lời này nên cậu ta mới nghĩ đến, chỉ là anh cả đã dặn dò không được phép nói gì với cha.
“Con nói xem, biện pháp đơn giản như vậy tại sao cha không nghĩ ra? Có phải trong mắt anh cả con, cha đang cố ý làm như vậy không?” Hạ Chí Phi buồn bực hỏi con trai.
Hạ Minh không dám nói, chuyện này, thật ra cha có thể tự tin một chút, bởi vì cha nghĩ không sai! Trong mắt anh cả, cái này không phải cố ý chứ là gì?
Vương Thanh Hòa không biết khúc nhạc đệm vừa xảy ra ở nhà họ Hạ, sau khi anh quay về, chỉ thu dọn một chút rồi đi đón vợ mình. Lúc Vương Thanh Hòa đến phòng làm việc thì trời đã tối.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");